Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1197: Đội hình của đối thủ


Chỉ có Thanh Vân Tử lơ đễnh, chỉ là ở lúc nghe thấy hai chữ “Chung Quỳ”, mí mắt nhẹ nhàng nhíu nhíu.

“Oa, Chung Quỳ đó!” Trương Tiểu Nhị kinh hô một tiếng, đánh vỡ trầm mặc, lao tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn Tiêu Dật Vân nói: “Ta nói này tiểu thịt tươi, ngươi là nghiêm túc chứ, Chung Quỳ thật sự sẽ đến?”

Tiêu Dật Vân cũng không biết cô, trong lúc nhất thời nhìn cô mà có chút sững sờ.

“Đi sang bên!” Diệp Thiếu Dương che miệng cô, một bàn tay ôm cổ cô, chặt chẽ khống chế, nói với Tiêu Dật Vân: “Đa tạ phủ quân đại nhân khai ân, nhưng chức trách bản thiên sư, không thể tòng mệnh.”

“Ngươi thật lớn mật!” Tiêu Dật Vân chà chà chân, “Ngươi phải biết, chỉ vì ngươi còn chưa làm phép trảm linh, cho nên tất cả chưa xảy ra, một khi ngươi bắt đầu làm phép, tất cả đều không còn kịp rồi, phủ quân đại nhân cũng chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt bản chức, không thể nghĩ cho riêng mình!”

Nói xong dụng tâm kín đáo nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Nên nói đều nói rồi, ngươi tự quyết đoán đi, cáo từ!”

Nói xong kéo Chanh Tử đi về phía xa xa.

Chanh Tử quay đầu, ánh mắt mang theo sự lo lắng vô cùng, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái thật sâu.

Diệp Thiếu Dương lại hướng cô làm ra động tác chu mỏ hôn môi, cười cười.

Sau khi Tiêu Dật Vân và Chanh Tử rời khỏi, Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn, các đồng bạn nhỏ sắc mặt ai cũng ngưng trọng, nhất là lão Quách, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.

Diệp Thiếu Dương gọi bọn họ đi vào, đem kho hàng đóng cửa lại, bởi vì có kết giới khống tràng, không sợ tai vách mạch rừng.

“Đôi vợ chồng son này là tới báo tin à?” Tứ Bảo dẫn đầu nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đem lời Tiêu Dật Vân nói cẩn thận suy nghĩ một lần, vẻ mặt cũng càng thêm ngưng trọng hẳn lên.

“Tiểu bạch kiểm nói những lời này, chủ yếu là nhắc nhở chúng ta, Ngư Huyền Cơ tìm nhiều trợ thủ, muốn ùa lên đối phó chúng ta. Chung Quỳ, nhị pháp vương, còn có tôn giả cái gì...”

Diệp Thiếu Dương chần chờ nói: “Tôi cho tới bây giờ chưa từng có qua lại với âm thần phật môn, pháp sư gì đó là ai?”

“Linh Không pháp sư, một trong các tôn giả dưới trướng Địa Tàng Vương, dưới trướng Địa Tàng Vương có bốn đại tôn giả: Hàng Ma, Phục Yêu, Khai Đạo, Minh Pháp.”

“Ồ, cậu quen biết?”

Tứ Bảo trợn mí mắt nói: “Tôi sao có thể quen biết! Đệ tử cửa Phật chúng tôi lại không thường đi âm, chẳng qua Địa Tàng Vương nhất mạch cũng thuộc đại thừa Phật giáo, có một số thần linh, nhân gian cũng biết, sư phụ tôi hình như quen gã này.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có quen biết hay không không quan trọng, mấu chốt là tu vi thế nào?”

Tứ Bảo nói: “Bốn tôn giả, ở trong Địa Tàng Bà La Môn, địa vị rất cao, chỉ ở dưới Bát Bộ Thiên Long, nếu luận cấp bậc, đồng cấp với ti chủ bảy mươi hai ti, địa vị và tu vi, đều ở trên ba vị pháp vương của Luân Hồi ti.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, vỗ ót nói: “Trách không được nhị pháp vương kia cũng đến đây, tôi ngược lại đã quên, thì ra bọn họ là một hội!”

Pháp vương cái danh hiệu này, vốn xuất phát từ phật môn.

Lục đạo luân hồi, nghe nói năm đó sớm nhất cũng là xuất phát từ kinh Phật, chính là Địa Tàng Vương dùng kinh thư mở, ba vị pháp vương quản sự là đệ tử cửa Phật, cũng có thể lý giải. Nghe nói lão đại Luân Hồi ti: Chuyển Luân Vương, cũng là đạo phật song tu.

“Lão đại, nhị pháp vương này trước kia không phải từng có qua lại với ngươi sao, cuối cùng bị ngươi đánh béo một trận. Lần này sao lại tới đây để ăn đòn.” Qua Qua có chút khinh thường nói.

“Người đến, cũng không nhất định đã là bổn ý, có lẽ là thượng phong chi mệnh, có lẽ là ngại bởi mặt mũi.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Tứ Bảo nói: “Tôn giả gì gì đó, giao cho cậu, cậu nếu đánh thắng được hắn, cậu liền nổi tiếng ở phật môn.”

Tứ Bảo cũng không chối từ, cười khổ nói: “Đánh thắng là không hi vọng, chỉ hy vọng La Hán Kim Thân này của tôi có thể ngăn được hắn.”

Nhuế Lãnh Ngọc lúc này nói: “Em nghe lời nói cuối cùng kia của Tiêu lang quân, ít nhất còn có hai tầng ý tứ, một là nói cho anh, Ngư Huyền Cơ đám người này bởi vì thân phận, không tiện ra tay, chỉ có chúng ta làm phép trảm linh trước, bọn họ tìm được cớ, mới có thể động thủ.”

Ngừng một chút, nói tiếp: “Người làm việc còn phải bận tâm danh tiết, chỉ có một nguyên nhân: có nắm chắc, Ngư Huyền Cơ có nắm chắc đoạt đi... Đối phó chúng ta.”

Thiếu chút nữa nhắc tới Tiểu Ngư, may mắn cô phản ứng mau, vội vàng sửa. Diệp Thiếu Dương lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, gật đầu nói: “Không sai, cô ta khẳng định cho rằng lấy đội hình này, đối phó chúng ta quả thực dễ như trở bàn tay, cho nên mới mua danh chuộc tiếng, biểu hiện giống như bị ép làm như vậy, thứ nhất, cô ta muốn làm ra tư thái, cho đám người Thôi phủ quân xem, thứ hai...”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: “Cô ta muốn giết tôi.”

Đoàn người sửng sốt. Nhuế Lãnh Ngọc cũng sửng sốt, một điểm này, ngay cả cô cũng không ngờ tới.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi ở trong mắt Ngư Huyền Cơ tuy là tiểu nhân vật, nhưng ở âm ty cũng có mấy người bạn, cô ta muốn giết tôi, tự nhiên phải có đủ lý do, nếu không không tiện động thủ...”

Hắn vừa nói như vậy, đám người Nhuế Lãnh Ngọc mới tỉnh ngộ, về phần Ngư Huyền Cơ vì sao hận Diệp Thiếu Dương, tự nhiên là bởi hắn ở bên trong thọc gậy bánh xe, dám bảo vệ Tiểu Ngư, đem một sự tình vốn đơn giản biến thành phức tạp như vậy.

Cô ta thân ở địa vị cao, đệ tử đại đế, chủ một ti, chưa từng chịu thiệt từ ai, không khỏi hận thấu xương đối với Diệp Thiếu Dương.

Đều là có thể đoán được.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngư Huyền Cơ đã đem chúng ta xem nhẹ như vậy, cho rằng lật tay có thể lấy, vậy chúng ta để cô ta kiến thức một phen thần thông của nhân gian pháp sư!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Trong lời nói của tên mặt trắng kia còn có một tầng ý tứ, Ngư Huyền Cơ nhất định là đã tạo áp lực cho Thôi phủ quân, bị Thôi phủ quân đứng vững, ngoài sáng là bảo anh đi đầu hàng tự thú, thật ra là kêu anh yên tâm, âm ty bên kia, phủ quân đại nhân sẽ gánh vác áp lực cho anh.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Thôi phủ quân cho mặt mũi vậy, sảng khoái! Không khỏi cười nói: “Sáng mai đốt cho hắn cô vợ.”

Lão Quách lại không to tim như Diệp Thiếu Dương, vẫn mặt co mày cáu, nói: “Người khác đều còn dễ nói, chỉ là đạo sư Chung Quỳ thần này... Chúng ta làm sao ngăn cản được!”

Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt ném về phía Thanh Vân Tử, người còn lại hầu như lúc này mới hồi phục tinh thần, ý thức được bên này của mình cũng có một cao thủ cấp che dấu!

Lão đầu tựa vào góc tường, đang chơi kim cương, ngáp một cái nói: “Thần, thật ra cũng là người, không đáng sợ như các ngươi tưởng tượng.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Vậy Chung Quỳ liền giao cho sư phụ.”

Thanh Vân Tử không nói, tiếp tục chơi di động.

Sau đó mọi người tiếp tục phỏng đoán ý tứ ẩn hàm trong lời của Tiêu Dật Vân. Tạ Vũ Tình là tính nôn nóng, không thích đoán, nhíu mày hỏi: “Chị không hiểu, vì sao bọn họ không nói thẳng chuyện, ám chỉ đi ám chỉ lại.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngư Huyền Cơ khó bảo đảm không có tai mắt ở phụ cận, lúc ấy không thể nói thẳng sáng tỏ. Thôi phủ quân dù sao cũng là sư huynh của Ngư Huyền Cơ, bị Ngư Huyền Cơ đi quấy một hồi, mặt mũi cũng khó coi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng Ngư Huyền Cơ cũng không phải ngu ngốc, chúng ta có thể nghe ra thâm ý trong lời nói, người khác cũng không thể không hiểu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status