Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1206: Mỹ nữ tới cứu


Hơn nữa hai người vốn cũng không oán không thù, Hàng Ma tôn giả chỉ là đả thủ Ngư Huyền Cơ mời đến, cho nên Diệp Thiếu Dương rất yên tâm hắn sẽ tuyệt không đánh lén, không quay đầu lại leo lên lầu hai, từ trong túi rút ra một thanh kiếm gỗ đào, làm phép niệm: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Đem tảo mộc kiếm dùng sức ném đi.

Kiếm gỗ đào bay đến trước mặt nhị pháp vương, bị hắn dùng hai ngón tay tiếp được.

Nhị pháp vương nhìn thấy Diệp Thiếu Dương chạy tới, trên khuôn mặt đen sì lập tức lộ ra nét xấu hổ.

Hai người trước kia từng đánh một trận, hắn thua, nhưng Diệp Thiếu Dương rất nể tình, hai người cũng coi như không đánh không quen biết, không những không thù, ngược lại có chút tiếc tài nhau.

Diệp Thiếu Dương lao tới trước mặt hắn, vung kiếm chém liền, đấu vài hiệp, Diệp Thiếu Dương nói: “Nhị pháp vương ngươi khinh người quá đáng, ta cho dù đánh không lại ngươi, cũng phải tử chiến một trận với ngươi!”

Nhị pháp vương nghe thấy câu này, nhất thời sửng sốt, nể mặt thế này, thật sự là không có gì mà nói nữa.

Hai người từ trên hành lang đánh tới góc tường, động tác đều chậm lại.

Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói: “Ta nói này đại ca, đây là ngươi không đúng, lần trước ta về tới dương gian, còn đốt cho ngươi mấy đao tiền rượu, ngươi cũng thu rồi, bây giờ quay đầu liền đối phó ta, chỉ sợ không thích hợp nhỉ!”

Nhị pháp vương ủy khuất nói: “Ta cũng là không có biện pháp, lệnh của vương tọa, ta không dám không đến, ta chỉ biết đối thủ là ngươi, nửa ngày cũng chưa lên, cuối cùng vẫn là Ngư ti chủ thúc giục gấp quá, mới đến kiềm chế những người bạn này của ngươi, cũng coi như bỏ chút sức... Ta là thực không muốn đâu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lúc này cũng bỏ sức rồi, ngươi về đi. Hôm nay tình cảm này, tiểu đệ ta ngày sau báo đáp.”

Nhị pháp vương nhìn lén Ngư Huyền Cơ một cái, đột nhiên kêu “a” một tiếng: “Diệp Thiếu Dương ngươi chơi xấu, ngươi rõ ràng đánh không lại ta! Ta hôm nay thả đi, ở địa phủ chờ ngươi!”

Lập tức hóa khói chui vào trong lòng đất.

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, kỹ năng diễn xuất nát vậy... Nhưng cũng không sao cả, chỉ là ý tứ, sau chuyện Ngư Huyền Cơ nếu là hỏi, có thể sử dụng để qua loa tắc trách là được, Ngư Huyền Cơ cũng không thể thực sự làm gì được hắn.

Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới bên người lão Quách, hướng hắn thì thầm vài câu, theo cầu thang bò nhanh xuống, xoay người lên linh đài, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngăn Ngư Huyền Cơ, hướng Dương Cung Tử thè lưỡi, “Tôi đến!”

Dương Cung Tử cũng không nói lời thừa, bay người lui về phía sau, cùng đám người Nhuế Lãnh Ngọc vây công Thập Nương.

“Ti chủ mưu kế hay, thiếu chút nữa đã để ngươi thành công.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương giơ kiếm mà lên, bắt đầu đánh với Ngư Huyền Cơ.

“Ngư ti chủ, ngươi thật đẹp!” Diệp Thiếu Dương hướng cô chớp chớp mắt, nhanh chóng niệm chú, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đột nhiên ném lên, hai tay kết ấn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hóa thành một luồng khí tím, hướng vào đầu Ngư Huyền Cơ đánh xuống.

“Bốp bốp bốp!”

Chốt mở ra, tám ngọn đèn đỉnh chóp kho hàng đột nhiên sáng lên, đám người lão Quách lập tức điều chỉnh gương thủy tinh, tiếp được ánh đèn, sau đó nhắm vào Ngư Huyền Cơ.

Câu “ngươi thật đẹp” kia của Diệp Thiếu Dương lúc trước, thật ra là một câu ám ngữ lâm thời nghĩ đến, trước đó đã hẹn sẵn với lão Quách, bởi vậy lão Quách nghe thấy câu này, lập tức bật đèn.

Khi chùm ánh sáng mạnh đầu tiên chiếu vào trên người Ngư Huyền Cơ, cô đã ý thức được không đúng, hướng lên trên bay đi, nhưng một đòn dốc sức của Diệp Thiếu Dương, cương khí trong cơ thể đều dùng để thi triển một kiếm này, uy thế mạnh mẽ, gắt gao thừa nhận được công kích của Ngư Huyền Cơ.

Ngư Huyền Cơ rơi xuống, không đợi lần thứ hai bay lên, chùm tia sáng liên tiếp không ngừng chiếu vào trên người cô ta.

Ký hiệu bát quái trên gương thủy tinh rơi ở trên thân cô ta, lập tức lan tràn giống như máu, hình thành bát môn kim tỏa, đem cô ta vây khốn gắt gao.

Diệp Thiếu Dương lập tức lại bổ sung mấy tấm Định Hồn Phù ở trên người cô ta.

Ngư Huyền Cơ đáng thương, một thân tu vi vậy mà lại bị gắt gao chế trụ.

Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tấm Phần Thiên Phù, hướng Ngư Huyền Cơ cười nói: “Thật ngại quá nha Ngư ti chủ, không cẩn thận đem ngươi thu phục rồi!”

Ngư Huyền Cơ bị bát môn kim tỏa và Định Hồn Phù vây khốn, không động đậy được một chút nào, thấy Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, một bộ dáng khinh bạc, xấu hổ giận dữ đến mức sắp ngất đi, lớn tiếng mắng: “Tặc tử, ta nhất định giết ngươi!”

“Ta tin tưởng ngươi có thể, nhưng, Phần Thiên Phù này của ta nếu dán xuống, cho dù ngươi là Tuần Du ti chủ địa vị cao thượng, cũng sẽ hồn phi phách tán.”

Ngư Huyền Cơ vừa nghe, sắc mặt biến đổi, lập tức lạnh lùng nói: “Ta là đệ tử đại đế, đứng đầu một ti, ta không tin ngươi dám giết ta!”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngư ti chủ, ngươi ta đã thành tử thù, ta thả ngươi, ngươi cũng muốn giết ta. Như thế nào cũng là chết, đến nước này của ta rồi, còn có cái gì không dám?”

Câu này, làm trong lòng Ngư Huyền Cơ run lên, sau đó nói: “Vậy ngươi còn chưa động thủ chờ cái gì!”

“Ngươi muốn giết ta, nhưng ta căn bản không muốn giết ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu. “Chỉ cần ngươi đáp ứng bỏ qua chuyện này, về sau tuyệt không đến tìm Tiểu Ngư làm phiền nữa, Ngư đạo trưởng, ta lập tức thả ngươi.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương chắp tay, hướng nàng vái chạm đất.

“Ngươi dù sao cũng là âm ty chính thần, cũng là tiền bối của ta, ta thật sự không muốn làm gì ngươi cả. Thật.”

Ngư Huyền Cơ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười to lên, muốn nói ngay từ đầu, nàng ở sau khi bản thân bị nhốt, còn có chút sợ hãi, sợ Diệp Thiếu Dương tên lăng đầu thanh này thật sự làm gì mình, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Diệp Thiếu Dương, nàng bắt đầu tin tưởng, Diệp Thiếu Dương tuy vô lại một chút, nhưng cũng giống với người thường, mang lòng sợ hãi đối với loại thân phận âm phủ chính thần này của mình, không dám làm gì mình.

“Diệp Thiếu Dương, ta sẽ không đáp ứng ngươi, ngươi có thể thế nào?”

Ngư Huyền Cơ mang theo một tia cười lạnh.

“Hồng trần lệ, ta nhất định phải lấy, ngươi nếu ngăn ta, chỉ có chết, ngươi nếu thả ta, việc trước đó làm đối với ta, xem ở trên mặt mũi tổ tiên ngươi cùng Thôi phủ quân, ta có thể tha cho ngươi không chết!”

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách?”

“Ta là cá, ta không chết, chỉ có lưới rách mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Ta cũng không phải lưới.”

Đưa tay từ trong ba lô lấy ra một món đồ, đón gió vung ra. Ngư Huyền Cơ nhìn quét, thấy là một bức tranh cổ ố vàng, bên trên vẽ sơn thủy.

Trên bức tranh không có một tia linh lực dao động, nhìn cũng không giống như là pháp khí.

Nhưng đám người Nhuế Lãnh Ngọc liếc một cái nhìn thấy bức tranh này, nhất thời đoán được Diệp Thiếu Dương muốn làm cái gì, cả kinh biến sắc.

“Thiếu Dương, không thể!” Nhuế Lãnh Ngọc thất thanh kêu lên.

“Tiểu sư đệ không thể!” Lão Quách phản ứng càng thêm kịch liệt, run giọng nói: “Ngươi dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu nàng, chắc chắn gây ra họa lớn bằng trời!”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ!

Ngư Huyền Cơ vừa nghe cái tên này, lập tức chấn động, ngây ngốc nhìn bức tranh trong tay Diệp Thiếu Dương, quả thực không dám tin tưởng, Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong truyền thuyết, thế mà lại ở trên tay Diệp Thiếu Dương!

Bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu vào, nàng cũng biết sẽ là hậu quả ra sao, nhất thời hoa dung thất sắc. “Diệp Thiếu Dương, ngươi dám!”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô ta, xoay người nhìn đám người lão Quách, nói: “Mọi người có biện pháp tốt hơn?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status