Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1218: Bảo hộ tiểu ngư (2)


Ở lúc mới có được tiên thiên bát quái, Diệp Thiếu Dương đã lấy ra chia sẻ với cô, chỉ là sau đó hai người vẫn luôn tách ra, tiên thiên bát quái bác đại tinh thâm, cô tuy thông minh, bởi vì cơ sở khá yếu, cũng chỉ hiểu thấu đáo chưa hiểu rõ hết, đem một số nan đề ghi lại, trước mắt cuối cùng tìm được thời gian rảnh, bắt đầu trao đổi với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương giải đáp chi tiết, thôi diễn các loại, Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời có một loại cảm giác chợt thông suốt.

“Tiên thiên bát quái này, thật sự là tuyệt không thể tả mà.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn bát quái đồ trên giấy, tham tường một phen, khen từ đáy lòng.

Diệp Thiếu Dương từ phía trên nhìn cổ áo ngủ của cô, nhất tâm nhị dụng nói: “Điều đó đương nhiên, tiên thiên bát quái này phối hợp tâm pháp thổ nạp Đại Chu thiên, quả thực là ai dùng người đó biết.”

Nhuế Lãnh Ngọc tham tường một phen, cộng thêm Diệp Thiếu Dương giảng giải, lĩnh ngộ được rất nhiều ảo diệu, đi vào phòng ngủ, khoanh chân ngồi ở trên giường, tính điều tức một chu thiên.

“Đợi chút đợi chút!” Diệp Thiếu Dương đứng ở đối diện nàng, một tay che mắt, một tay khác khua không ngừng.

“Chỗ nào không đúng sao?”

“Đúng hết, nhưng cái váy này của em quá ngắn, tư thế này...”

Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn, quả nhiên, hai đầu gối mình vừa khoanh lại, một mảng trắng như tuyết, quả thực cùng không mặc váy ngủ cũng không sai biệt lắm, vội vàng khép hai chân, mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

“Cái này thật đúng là! Trong phòng này lại không có ai khác, chỉ cần bản thân anh không nhìn không phải được rồi.”

“Anh, anh nhịn không được.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ ủy khuất, “Em gợi cảm như vậy, anh làm sao nhịn được không nhìn em!”

“Hừ!” Nhuế Lãnh Ngọc quay mặt, hướng tới một mặt đầu giường dựa sát tường, như vậy sẽ không bị lộ, trừ phi Diệp Thiếu Dương ghé vào trên giường... hắn đương nhiên không dám.

Thổ nạp một chu thiên, Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ trên giường xuống dưới, cảm giác toàn thân thoải mái.

“Sau khi trải qua cải tiến, quả nhiên không giống với trước kia.” Nhuế Lãnh Ngọc vui vẻ nói.

“Cám ơn anh như thế nào?” Diệp Thiếu Dương nhướng mày.

Nhuế Lãnh Ngọc tựa lên trên giường, xấu hổ nhìn hắn nói: “Đi tắt đèn đi.”

Bốn chữ ngắn ngủn này tiến vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, lập tức khiến toàn thân hắn run lên, một bước nhảy đến phía sau cửa, ấn công tắc đèn điện, vừa muốn xoay người, phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của Nhuế Lãnh Ngọc: “Anh có thể đi rồi, đem cửa cũng đóng lại, em muốn ngủ.”

Diệp Thiếu Dương ngây ra như phỗng.

Đi tắm rửa một cái, bình tĩnh hơn rất nhiều, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, sau khi nằm xuống, suy nghĩ không tự chủ được lại rơi ở trên người Tiểu Ngư, trong giây lát nghĩ đến tai hoạ ngầm của một chỗ an toàn, không nói hai lời liền bò dậy, gõ vang cửa phòng Nhuế Lãnh Ngọc.

“Làm gì, Diệp Thiếu Dương, anh không phải thật chứ.” Thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc từ phía sau cửa truyền đến.

“Ặc, không quan hệ với cái này, chính sự.”

Trong phòng vang lên tiếng bật đèn, tiếp theo cửa phòng bị mở ra một khe hở.

Đai áo ngủ của Nhuế Lãnh Ngọc đã rơi xuống một cái, lộ ra một mảng xuân ý.

Quả thực là yêu nghiệt mà...

Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh nói: “Là như thế này, anh nghĩ tới nghĩ lui, có một tai hoạ ngầm an toàn, Tiểu Ngư và Vương Lâm kia là tình lữ, hai người đều là vừa mới vào trường, người quen không nhiều, khẳng định sẽ thường xuyên gặp mặt, nhỡ đâu giống tình lữ khác, sau khi tan học, tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện phiếm ôm hôn cái gì đó, nguy hiểm bao nhiêu chứ.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày lại, nghĩ một chút rồi nói: “Cái này quả thật... Bọn nó là cùng nhau tới, chưa quen thuộc mọi thứ, khẳng định sẽ thường xuyên gặp mặt, tuổi này... Cũng ngăn không được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, cho nên em nói con bé một chút.”

“Anh vì sao không nói?”

“Anh không quá tiện tán gẫu những thứ này với con bé, em và con bé quan hệ tốt, em nói nó sẽ nghe.”

“Được rồi, em lát nữa wechat nói cho con bé, còn có việc khác không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, chỉ chỉ vai phải mình, “Áo em rớt rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đem cửa đóng lại.

Tiếp theo trong cửa truyền đến tiếng cài khóa.

Ặc... Thực đem mình coi là dê xồm?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương bi thương.

Từ hôm nay trở đi, hai người liền bắt đầu cuộc sống bế quan tu luyện, lúc trước bởi vì quá bận, không ngừng bôn tẩu các địa phương, xử lý các loại sự kiện thần quái, ở sau khi đấu pháp, thường xuyên có một chút linh quang thoáng hiện, còn có kinh nghiệm tích lũy, lúc ấy đều ghi lại, nhưng mãi không có thời gian đi nghiên cứu.

Pháp lực đến tình trạng này của Diệp Thiếu Dương, phương diện công pháp, không gian có thể tiến bộ rất nhỏ, những kinh nghiệm cùng lĩnh ngộ này, ngược lại hoàn toàn là quan trọng nhất.

Nay cuối cùng có thời gian, đem những sự tích lũy này đều triển khai, tinh tế cân nhắc tham tường, pháp lực ở trong bất tri bất giác lại tăng một bậc thang.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến bộ cũng nhanh như bay, đặc biệt là tiến một bước tham tường Ngũ Bảo Kim Liên, năng lực nắm giữ đối với siêu cấp pháp khí này cũng càng thêm tăng mạnh, Diệp Thiếu Dương thấy, cực kỳ vui mừng.

Tiểu Ngư có đôi khi trở về tìm bọn họ, cùng đi ăn cơm dạo phố, Diệp Thiếu Dương thấy cô bé vẫn tuân thủ lời mình dặn, cũng rất yên tâm.

Lão Quách là ở ngày thứ bảy bọn họ tới Huy Châu chạy tới, chưa nói cho Tiểu Ngư, tính chờ sau khi Tiểu Ngư bình yên vượt qua mười bảy ngày, bản thân lại lặng lẽ rời khỏi.

Vốn hắn là muốn tá túc ở trong nhà trọ, ở cùng Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lấy cớ mình cần thanh tu, đem hắn đuổi đến một khách sạn phụ cận ở, miễn cho hắn quấy rầy đến thế giới hai người mình cùng Nhuế Lãnh Ngọc.

Liên tục mấy ngày tu luyện, Diệp Thiếu Dương cảm giác pháp lực của mình đạt tới bình cảnh.

Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp “Đả thông nhâm đốc nhị mạch”, loại bình cảnh này ở đạo gia gọi là “Nghiệp chướng”, ở phật gia gọi là “Trần niệm”.

Mình muốn tấn thăng đến bài vị linh tiên, phải đột phá một tầng nghiệp chướng này.

Diệp Thiếu Dương đạo tâm trầm ổn, biết loại sự tình này không vội được, quá sốt ruột ngược lại dễ tẩu hỏa nhập ma, muốn nhìn thấu nghiệp chướng, cần là một cái cơ hội.

Diệp Thiếu Dương đem đạo pháp mình nắm giữ đều nghĩ một lần, cuối cùng đem sự chú ý đặt ở trên tiên thiên bát quái, lúc trước mình nhìn thấy hai con cá chạch diễn biến âm dương, ngộ ra tiên thiên bát quái, đáng tiếc chỉ thiếu một quẻ cuối cùng, bị Tiểu Mã chết tiệt cắt ngang, bỏ lỡ cơ duyên, tiên thiên bát quái cũng chưa học đủ.

Bình thường mình dùng tiên thiên bát quái, là dùng hậu thiên bát quái góp ra lời chú giải, tuy uy lực cũng đủ lớn, nhưng chung quy không phải bát quái thật sự, vốn nghĩ không trọn vẹn chính là thiên ý, nhưng hiện tại mình tu vi tăng mạnh, lại động tâm tư bổ toàn tiên thiên bát quái.

Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi hóa tứ tượng, tứ tượng diễn bát quái, tám tám sáu tư quẻ... Cái này còn chỉ là hậu thiên bát quái, nếu tính cả tiên thiên bát quái, cũng chính là sáu mươi tư bình phương... Có mấy ngàn loại biến hóa, ở thời điểm thôi diễn, còn cần đem kết quả trước đó thôi diễn ra dùng tới, nhớ kỹ...

“Cái này căn bản không phải não người có thể hoàn thành, trừ phi đầu óc anh là máy tính.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói về chuyện này với Nhuế Lãnh Ngọc, nhịn không được lải nhải một phen.

Lại phát hiện Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nhìn hắn nói: “Anh ngốc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status