Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1241: Chuyển Luân Thánh Đế (1)


Đối mặt Tiểu Ngư chất vấn, Vương Lâm mặt lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói: “Mình cũng chỉ là muốn để cậu ở bên mình...”

“Ngươi nói dối.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Là Ngư Huyền Cơ tìm tới ngươi, bảo ngươi đem Tiểu Ngư mang đến nơi đây!”

“Không phải...”

“Có phải hay không!” Diệp Thiếu Dương đột nhiên rống lên, hung hăng trừng mắt nhìn gã, “Nhìn vào mắt của ta, trả lời ta, có phải hay không!!”

Cả người Vương Lâm run lên, lại không dám không nhìn hắn, đột nhiên xì hơi, lẩm bẩm nói: “Là cô ấy ép tôi, nếu tôi không làm như vậy, cô ấy liền giết tôi...”

“Đến lúc này, ngươi còn nói dối!” Diệp Thiếu Dương tức giận đến mức nhịn không được cười ra nước mắt.

“Quỷ mê người, yêu hoặc người, chỉ cần là chính tu tà vật, giao tiếp với người, chỉ có thể mê hoặc, dụ dỗ, tuyệt đối không thể cưỡng bức, bằng không chính là phạm vào âm luật, huống chi Ngư Huyền Cơ là tuần du thiên thần, cô ấy càng không thể lấy tính mạng để uy hiếp. Nói đi, cô ấy cho ngươi chỗ tốt gì?”

Vương Lâm mặt như màu đất, cả người run rẩy, nói không ra lời.

“Hu hu...” Tiểu Ngư biết được chân tướng tàn khốc, đau lòng khóc lên, nếu là cưỡng ép, trong lòng ít nhiều còn dễ chịu một chút, thế mà lại là lợi dụ...

Qua một hồi lâu, Tiểu Ngư ít nhiều đã tỉnh táo lại, nhìn Vương Lâm, âm u nói:

“Lâm Tử, ta với ngươi từ nhỏ đã là bạn học, chúng ta sớm từ trung học làm bạn trai bạn gái hai năm, lại cùng nhau ước định thi đến nơi đây... Ta đối với ngươi chưa từng hoài nghi, cho dù ngươi va chạm tiểu sư thúc cùng Lãnh Vũ tỷ thân nhất của ta, ta vẫn có thể tha thứ cho ngươi, muốn để mọi người quay trở lại tốt đẹp bình thường, nhưng mà... ta thật sự muốn biết, cô ấy đã cho ngươi lợi ích thế nào, có thể khiến ngươi bán đứng ta?”

Vương Lâm cũng khóc lên, cúi đầu không nói.

Tiểu Ngư thở dài một hơi nói: “Thôi, ta không muốn biết nữa.”

Chân tướng rất rõ, biết những chi tiết này, cũng không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm mình càng thêm thống khổ.

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước mặt hắn nói: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Vương Lâm đành phải ngẩng đầu, trong giây lát ngẩn ra, từ trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương đã thấy được sát khí.

“Đại pháp sư, xin tha cho ta, ta cũng không dám nữa.” Vương Lâm không ngừng lui về phía sau, ý đồ đào tẩu, đột nhiên cảm thấy hai vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại, Qua Qua đứng ở phía sau hắn, vươn một cái lưỡi màu đỏ tươi, liếm ở trên cổ hắn một cái, hắn lập tức xụi lơ xuống đất, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng dập đầu.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói: “Đại pháp sư, xin ngươi đừng giết ta, ta có thể cho ngươi tiền, nhà của ta rất có tiền, cho ngươi hết!”

Diệp Thiếu Dương khinh miệt cười.

Vương Lâm thấy tình cảnh này, chợt cảm thấy tuyệt vọng, vô lực nói: “Đại pháp sư, dương thọ ta chưa hết, ngươi giết ta, sẽ xúc phạm âm luật...”

Diệp Thiếu Dương bật cười. “Âm luật?”

Sau đó chỉ hướng một loạt tôi tớ cùng tiểu đệ phía sau, “Hỏi bọn họ xem, người nào chưa từng phạm âm luật?”

Tất cả mọi người đều cười lên.

Vương Lâm nhìn từng người, cảm giác đám quỷ yêu này đều sắc mặt bất thiện, không phải ác quỷ chính là lệ yêu, mà bọn người này, đều nghe lệnh Diệp Thiếu Dương.

Lấy hắn một quỷ hồn mới chết, căn bản nghiền ngẫm không ra pháp lực của Diệp Thiếu Dương, nhưng lại rõ ràng, người này so với toàn bộ ác quỷ lệ yêu còn đáng sợ hơn, là một người mà mình tuyệt đối không thể trêu vào.

Vô tận hối hận lan tràn ra trong lòng.

Diệp Thiếu Dương lấy ra Câu Hồn Tác, đi đến đối diện hắn, thản nhiên nói: “Năm trăm năm sau, lại đi vãng sinh đi!”

Nói xong, giơ lên Câu Hồn Tác.

Đột nhiên một bóng người dang hai tay, che ở trước mặt mình, là Tiểu Ngư, vẻ mặt khẩn cầu.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô bé.

“Con không phải cầu tình cho hắn, hắn làm ra loại chuyện này đối với con, dù con có thích hắn nữa, cũng không có bất cứ cảm tình nào nữa, nhưng hắn dù sao cũng là người sống, con không muốn bởi con mà chết... Tiểu sư thúc, như vậy con sẽ có cảm giác chịu tội, đối với sư thúc cũng không có lợi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng đi lên, đoạt lấy Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Anh quá giới hạn rồi đó! Anh có tư cách gì phán sinh tử của người sống!”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy giật mình, lệ khí ở trong nháy mắt biến mất.

“Hắn gây ra tội nghiệt này, hoặc là có hiện thế báo, hoặc là sau khi chết cũng sẽ bị phạt, không tiện nghi hắn được, anh là thiên sư, không phải phán quan!”

Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí có chút nặng, Diệp Thiếu Dương lại tuyệt không tức giận, gật gật đầu, đi qua xách lên hồn phách Vương Lâm, nhét vào trong thân thể hắn.

“Hắn sẽ chết sao?” Tiểu Ngư hỏi.

“Sẽ không, hồn phách hắn rời cơ thể quá lâu, cần một đoạn thời gian mới có thể phục hồi như cũ, “ Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Vương Lâm nằm ở trên mặt đất, liền dời ánh mắt, không đi nghĩ về kẻ khiến người ta chán ghét này nữa, đem ánh mắt chuyển qua trên người Đạo Phong nói: “Cốc chủ đại nhân, có tính toán gì không?”

Đạo Phong đứng lên, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi có tính toán gì không?”

“Ta?”

“Ngươi chung quy không thể mang theo đám quỷ yêu này vong mệnh thiên nhai chứ.”

Bị Đạo Phong nhắc nhở như vậy, Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới các bạn nhỏ bên người, hiện tại bọn họ cũng thành tội phạm truy nã, âm ty là không thể đi, nhưng cũng tuyệt không thể đều đi theo mình, bằng không đến chỗ nào cũng mang theo một đám quỷ yêu, thế này còn ra thể thống gì nữa?

Đám người Thất Bảo trông mong nhìn hắn nói: “Lão ba, chúng con về sau đi theo người nha.”

“Không được, nhân gian không phải chỗ các ngươi nán lại, lại nói người của âm ty một khi biết các ngươi ở nhân gian, nhất định sẽ tới bắt các ngươi, phiền toái này sẽ không có ngày nào hết.”

Lúc nói lời này, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, Ngưu Mã tướng quân nhất thời chưa tới dương gian bắt người, khẳng định là đi tìm đại đế thỉnh chỉ, một khi được cho phép, khẳng định sẽ lập tức chạy tới bắt người.

Tuy nói mấy người mình dương thọ chưa hết, âm ty cũng không thể làm gì, nhưng đối với Qua Qua, lại là không có chút cố kỵ, đến lúc đó một khi tới bắt, mình khẳng định còn phải ra tay ngăn cản, đến lúc đó sự tình lập tức sẽ khác.

Diệp Thiếu Dương đang khó xử, Nhuế Lãnh Ngọc đi tới nói: “Thiếu Dương, trước mắt chỉ có một biện pháp, đem bọn họ đưa vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chần chờ nói: “Nơi đó quỷ yêu hoành hành, quá nguy hiểm.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Bọn họ có thể vào ở sơn môn của Nghiễm Tông thiên sư, không tùy tiện đi ra ngoài là được, lại nói có hai vợ chồng Lâm Tam Sinh chiếu cố, không có việc gì.”

Diệp Thiếu Dương gãi ót nói: “Bọn họ không phải hai vợ chồng.”

“Còn không phải chuyện sớm hay muộn.”

“Cái này, sao cô biết?” Diệp Thiếu Dương rất tò mò.

“Anh loại người này, đương nhiên cái gì cũng nhìn không ra.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười.

Diệp Thiếu Dương nghĩ chút nữa, thế giới trong tranh linh khí nồng đậm, những người này sau khi đi vào, không có cách nào chạy lung tung, vừa lúc có thể chăm chỉ tu luyện, chưa chắc không phải một chuyện tốt, vì thế hỏi bọn hắn có đồng ý đi hay không.

Đám người Qua Qua tự nhiên không có ý kiến, đám tiểu quỷ này mới vừa ở lại thế giới trong tranh, cảm thấy nơi đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ, chơi rất vui, cũng đều muốn đi.

Ánh mắt từ trên mặt bọn họ lần lượt đảo qua, Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Liên lụy các ngươi đánh mất danh phận, còn thành tội phạm truy nã, ta thật sự... có chút áy náy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status