Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1331: Thân thế của đạo phong


“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chỉ đơn giản như vậy! Nhưng dùng chân khí ngưng tụ cảnh trong mơ thì không hoàn mỹ, sẽ có một luân nhãn, một khi tiến vào luân nhãn, người ta sẽ tỉnh lại, ả nhất định sẽ liều mạng tới luân nhãn, ngươi liều mạng ngăn ả cho ta!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu thực là như vậy mà nói, ta sẽ làm. Nhưng cảnh trong mơ là thế nào?”

Quảng Tông thiên sư nói: “Hồ ly tinh sợ cái gì?”

“Sợ... thợ săn?”

Khóe miệng Quảng Tông thiên sư giật giật, “Sợ nước! Tất cả sinh vật không biết bơi đều sợ nước, đến lúc đó ả không có tu vi, giống với người thường, hơn nữa dòng nước chậm chạp, so với đất liền thì khó đi, cho nên dùng nước vây khốn ả là lựa chọn tốt nhất. Đúng rồi, ngươi biết bơi chứ?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Vậy thì không có vấn đề.”

Quảng Tông thiên sư đem mặt quay sang Đạo Phong nói: “Đến lúc đó nhiệm vụ của ngươi nặng nhất, ngươi vô luận như thế nào cũng phải bám trụ mỗ mỗ nửa canh giờ, tranh thủ thời gian cho ta cùng Thiếu Dương, nơi này chỉ có ngươi có thực lực này.”

Đạo Phong nói: “Ta vì sao phải giúp các ngươi?”

Quảng Tông thiên sư nghe vậy rất giật mình: “Ngươi vì sao không giúp chúng ta?”

“Ta không phải đạo sĩ, thậm chí ngay cả người cũng không phải, tróc quỷ hàng yêu, có gì quan hệ với ta. Thiếu Dương là vì đạt được Huyết Bồ Đề mà giúp ngươi, ta đối với Huyết Bồ Đề lại không có hứng thú. Cần gì vì vậy dính vào nguy hiểm.”

“Sư huynh ngươi…” Diệp Thiếu Dương vừa mở miệng, liền cảm thấy gáy bị người ta búng một phát, đương nhiên là vô hình, không cần nhìn cũng biết là Đạo Phong làm ra, lập tức u oán nhìn về phía hắn.

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Lý do này của ngươi, thực làm ta không thể phản bác. Nói đi, ngươi có hứng thú đối với cái gì?”

Đạo Phong chậm rãi phun ra hai chữ: “Hà Đồ.”

Cái gì!

Trừ Quảng Tông thiên sư, toàn bộ mọi người đều giật mình.

Đạo Phong thế mà lại mở mồm đòi thứ này! Diệp Thiếu Dương cảm giác đầu óc nhất thời có chút kẹt.

Đạo Phong có hứng thú với Hà Đồ, cái này không kỳ quái, làm mọi người ở đây giật mình là: hắn thế mà đòi Quảng Tông thiên sư Hà Đồ, chẳng lẽ đạo môn thượng cổ dị bảo này lại ở trong tay lão hay sao?

“Ngươi làm sao biết, Hà Đồ ở trong tay ta?” Quảng Tông thiên sư mặt mang mỉm cười, nhìn về phía Đạo Phong.

“Tự nhiên có người nói cho ta biết.”

Sắc mặt Quảng Tông thiên sư trở nên ngưng trọng từng chút một, đột nhiên thở dài nói:

“Hà Đồ Lạc Thư, vốn là một thể, Lạc Thư diễn bát quái, Hà Đồ xuất ngũ hành, một là âm, một là dương. Ngươi thân là quỷ, quả thực có thể tu luyện tâm pháp trong Hà Đồ, nắm giữ âm sinh ngũ hành chuyển đổi mà thành ngũ triều nguyên khí, ta là nói, ngũ triều nguyên khí chân chính, không phải là trước ngươi đối phó Cửu Vĩ Hồ sử dụng vô tướng công pháp thôi diễn ra.”

Đạo Phong mỉm cười: “Tiền bối nhãn lực tốt.”

“Hà Đồ với ta mà nói, cũng không có tác dụng gì, nhưng không thể tùy tiện giao cho người khác.” Quảng Tông thiên sư nhìn quét mọi người nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Đám người Lâm Tam Sinh nhìn nhìn lẫn nhau, cực kỳ không nỡ rời đi.

Tiểu Bạch và Mỹ Hoa là đi cuối cùng, một bước ba quay đầu, đi nhìn Đạo Phong.

Trong đình nhỏ chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong và Quảng Tông thiên sư ba người.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không cần tránh chứ?”

Quảng Tông thiên sư trực tiếp không để ý đến hắn, bắt lấy một tay Đạo Phong, hơi vận công, một đạo cương khí bắt đầu va chạm ở giữa bàn tay hai người, dần dần ở trong lòng bàn tay Đạo Phong vẽ ra một chữ, nhưng bởi vì tay hai người hợp cùng một chỗ, trừ chính bọn họ, không có ai biết chữ này là gì.

“Người khác không hiểu được ngươi là ai, ngươi lại không lừa được ta.”

Đạo Phong nhướng mày, vừa muốn mở miệng, Quảng Tông thiên sư xua tay nói: “Thiên địa không thể thấy, quỷ thần không thể nghe thấy, ngươi cứ việc yên tâm.”

Vẻ mặt Đạo Phong lúc này mới trầm tĩnh lại.

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Nhưng ngươi muốn đạt được Hà Đồ, vẫn cần giúp ta thu phục Huyết Bồ Đề.”

Đạo Phong nói: “Chung quy không thể là Hà Đồ ở trên tay Huyết Bồ Đề chứ.”

“Đương nhiên ở trên tay ta, cho nên ngươi phải giúp ta thu phục ả, ta mới cho ngươi Hà Đồ.”

“Thành giao.”

“Hai ngày sau, ta sẽ lên núi, đến lúc đó đàm phán kỹ hơn.” Đạo Phong nói xong, trực tiếp xuống núi.

Diệp Thiếu Dương muốn đuổi theo, bị Quảng Tông thiên sư gọi lại: “Ngươi đuổi theo hắn làm gì, dù sao hai ngày sau hắn sẽ còn đến.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, nhìn theo Đạo Phong biến mất ở dưới núi, vội vàng hỏi Quảng Tông thiên sư: “Người biết lai lịch Đạo Phong?”

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Hắn là sư huynh của ngươi, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ngươi không biết hắn là ai, lại đi hỏi ta.”

“Ngươi đừng lừa dối ta, ta nói là thân thế Đạo Phong, hắn là được sư phụ ta cứu ở trong mộ. Sư phụ ta cũng nhìn không thấu thân thế lai lịch của hắn, ngươi đã biết thì mau nói cho ta biết!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.

Trước kia, hắn luôn cho rằng Đạo Phong là trẻ mồ côi không cha không mẹ, được sư phụ nuôi lớn, từ khi biết được Đạo Phong là từ trong cổ mộ được phát hiện, ở trong thi huyệt nuốt âm khí lớn lên, mới biết Đạo Phong từ lúc bắt đầu đã không phải người bình thường. Từ khi đó trở đi, đã tràn ngập tò mò đối với thân thế của hắn.

Hắn vốn tưởng, ngay cả bản thân Đạo Phong cũng không biết thân thế của mình, vừa rồi nghe bọn họ đối thoại, mới biết được không phải, hơn nữa thân thế Đạo Phong còn rất thần bí.

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Ta cũng nói rồi, thiên địa không thể thấy, quỷ thần không thể nghe, tự nhiên sẽ không nói cho ngươi, tương lai có cơ duyên, ngươi tự mình đi phát hiện đi.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nghĩ nghĩ nói: “Ta biết ngươi sẽ không nói, cho chút nhắc nhở thế nào?”

Quảng Tông thiên sư vuốt râu trầm ngâm nói: “Giáo hóa tiên sinh đặc ý lai, thế nhân hữu nhãn bất năng khai, đạo đồng chích tiếp vân du khách, bất thức chung nam lữ tú tài.”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn lão, đem bài thơ này niệm từ đầu một lần nói: “Nghe không hiểu, có ý tứ gì, Lữ tú tài là Lữ Động Tân à, có gì quan hệ với hắn?”

Quảng Tông thiên sư mỉm cười nói: “Ta đã cho ngươi nhắc nhở, giải thích chi tiết nữa, có gì khác trực tiếp nói cho ngươi?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đành phải tạm thời buông chuyện này xuống, lại hỏi: “Nếu hắn giúp ngươi bắt mỗ mỗ, ngươi thật sự đem Hà Đồ cho hắn?”

“Đương nhiên. Thiếu Dương, Hà Đồ này ngươi không cần nghĩ, ngươi đã thu được Lạc Thư, học được tiên thiên bát quái. Hà Đồ này lại không phải vật của ngươi. Âm sinh ngũ triều nguyên khí, có thể khống chế tất cả quỷ thuật, Đạo Phong một khi học được, tu vi nhất định lại lên một tầng. Chỉ là...”

Quảng Tông thiên sư khe khẽ thở dài: “Chỉ là không biết là phúc hay họa.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Phúc là cái gì, họa lại là cái gì?”

Quảng Tông thiên sư lắc đầu, không muốn nói tiếp về cái này, đem mọi người một lần nữa gọi ra, chế định kế hoạch bắt Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Ở sau khi biết được toàn bộ kế hoạch, lòng tin của Diệp Thiếu Dương tăng cường một chút, không thể không nói, kế hoạch của Quảng Tông thiên sư vẫn là tương đối đáng tin:

Những năm gần đây, mỗ mỗ chiêu binh mãi mã khắp nơi, thu nạp không ít tà vật, thực lực chỉnh thể không thể khinh thường, nhưng mình bên này cũng không kém, hơn phân nửa thành viên của tróc quỷ liên minh đều có mặt, cho dù không xử lý được đám lâu la kia trên yêu sơn, chống đỡ một đoạn thời gian tuyệt đối không có vấn đề.

Lại nói, đến lúc đó Quảng Tông thiên sư sẽ bố trí trận pháp, có linh lực thêm vào, phương diện này không có vấn đề gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status