Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1366: Hồ vương thịnh nộ


Diệp Thiếu Dương nói: “Cương thi không giống với quỷ, quỷ có linh trí, có thể sẽ báo thù cái gì đó, cương thi không có, tất cả hành vi đều là dựa theo bản năng, cho dù đã mở linh trí, trở thành linh thi, cũng sẽ không đi làm chuyện không quan hệ với tu luyện, chúng nó giết người, không phải lấy hồn chính là hút máu, dùng để tu luyện.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cái này chị có thể lý giải, nhưng nó đã thành công, vì sao còn phải đem đứa bé trai đã biến thành cương thi nhét vào trong cống thoát nước, để nó trở về?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vấn đề này, nhắm chừng chỉ có cương thi tự mình biết.

Thật sự nghĩ không ra nguyên cớ, Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Tôi phải về rồi.”

Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: “Trở về? Cậu không quản nữa?”

“Một chút manh mối cũng không có, chị bảo tôi làm thế nào?” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Tạ Vũ Tình nhất thời nghẹn lời, kinh ngạc nhìn hắn nói: “Vậy... Cậu bảo chị thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu chuyện dừng ở đây, chúng ta đều không có cách nào, nhưng tôi tin tưởng, cương thi này nếu là vì giết người mà tu luyện, nhất định còn có thể gây án, nhỡ đâu không may bị tôi nói trúng, đến lúc đó tôi lại đến, sưu tầm manh mối, cũng chỉ có thể như vậy.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Có biện pháp nào dự phòng không?”

“Trên đời có nhiều người như vậy, dự phòng như thế nào? Cho dù cương thi giết người là có quy luật, nhưng chúng ta hiện tại chỉ phát hiện một người chết, hoàn toàn tìm không ra quy luật gì. Chị gần đây để ý thêm một chút tin tức dân cư mất tích. Tôi trở về cũng tìm người hỏi thăm một phen, loại tình huống này là chuyện thế nào.”

Tạ Vũ Tình đáp ứng. Vì thế ba người cùng nhau rời khỏi hiện trường.

Tạ Vũ Tình còn có công tác cần xử lý, bảo Tuyết Kỳ tự mình về nhà.

Nơi xảy ra vụ án, hầu như sát với tiểu khu chỗ nhà Tạ Vũ Tình, Tuyết Kỳ quyết định trở về. Từ tiểu khu đi ra, cô giữ chặt Diệp Thiếu Dương nói: “Đã khuya rồi, cậu đưa tôi chút đi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cô thật đem bản thân coi là tiểu cô nương rồi?”

“Tôi là sợ gặp được bảo vệ cái gì đó, thấy tôi đêm khuya một mình về nhà, sẽ đi lên hỏi đông hỏi tây, rất phiền hà.”

“Được rồi.”

Diệp Thiếu Dương theo cô cùng nhau về nhà, nửa đường nghĩ đến cái gì, hướng cô cười cười nói: “Tôi thấy cô hiện tại ở cùng Vũ Tình rất vui vẻ nha, cô là tính tiếp tục ở cùng cô ấy à?”

Tuyết Kỳ nói: “Bằng không thì sao, tôi một tiểu cô nương, chẳng lẽ ở cùng với cậu?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi không có hứng thú đối với tiểu loly.”

“Cậu có hứng thú đối với hồ ly tinh.”

“Tiểu nha đầu còn rất mỏ nhọn.”

Thừa dịp thời điểm Tuyết Kỳ mở cửa, Diệp Thiếu Dương đột nhiên ra tay, véo cái mũi của cô.

Tuyết Kỳ đau muốn kêu lên, đột nhiên ra tay, một quyền đánh vào trên bụng Diệp Thiếu Dương.

Một quyền này, cô đã dùng tới tu vi.

Diệp Thiếu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa từ trên cầu thang lăn xuống, ôm bụng ngồi ở trên mặt đất, mắng: “Cô chơi thật à!”

Tuyết Kỳ hướng hắn thè lưỡi, bốp một tiếng đem cửa đóng lại.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cầu thang thở một lúc lâu, trong lòng tức giận, cảm thấy mình thật thất bại, đùa giỡn một tiểu loly cũng có thể bị đánh.

Được, vẫn là về nhà đùa giỡn Tiểu Cửu thôi.

Về tới ngoài cửa nhà, Diệp Thiếu Dương sờ túi quần, phát hiện chìa khóa không mang, đành phải tiến lên gõ cửa.

Sau khi cửa mở ra, Diệp Thiếu Dương cất một bước tiến lên, lúc này mới nhìn thấy mở cửa là một lão đầu, cười meo meo nhìn mình.

“Ồ, xin lỗi đi nhầm.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui ra ngoài, hướng thang máy đi vài bước, đột nhiên lại đứng lại, quay đầu nhìn biển ở cửa, 1203, không sai, chính là nhà mình mà!

Lão đầu kia còn mở cửa, đứng ở trong khe cửa, tươi cười dễ gần nhìn mình.

Chỉ là ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, nụ cười này quả thực quá kinh khủng.

“Đại thúc, tôi nói nè... ông là ai! Ông sao lại ở trong nhà của tôi!” Diệp Thiếu Dương đi trở về vài bước, kinh ngạc nói.

“Diệp thiên sư.” Lão nhân cúi lưng, cung kính gọi một tiếng.

Hả? Biết ta?

Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, trong khe cửa lại xuất hiện một khuôn mặt, là Tiểu Cửu nói: “Hắn là hộ pháp của tôi, Thiếu Dương cậu tiến vào.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, thở phào một cái, lúc này mới vào nhà. Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, hẳn là Qua Qua còn đang tắm rửa.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp lão đầu một lần, bộ dáng hơn sáu mươi tuổi, râu hoa râm, trong tay chống một cây gậy dây leo hình rắn, miệng rắn ngậm một hạt châu long lanh.

Lão đầu này mặc kiểu cổ trang, nhìn rất giống hình tượng loại viên ngoại, phú thương cổ đại trong TV, trên đầu còn thắt một cái khăn trùm đầu.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát giác được yêu khí trên thân lão, nồng đậm sâu không lường được.

“Lão bá xưng hô như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hướng lão chắp tay nói.

Lão đầu vội vàng chắp tay, “Diệp thiên sư đừng tổn thọ tiểu nhân, tiểu nhân là quản gia Thanh Khâu sơn, một kẻ dưới mà thôi, Diệp thiên sư gọi ta A Toàn là được.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Tiểu Cửu nói: “Hắn chính là hộ pháp của tôi, thời điểm tới tìm tôi, gặp phải tập kích, còn có một hộ pháp bị bắt đi rồi, cho nên mới đến trễ.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng hơi kinh ngạc hỏi: “Người nào làm?”

A Toàn nói: “Hẳn là người của linh giới, nguyên nhân... Không biết. Bọn họ xuất động không ít cường giả, đột nhiên làm khó dễ, ta vì báo tin, liều chết phá vây đi ra, chưa có cơ hội thấy rõ đối phương, rất là hổ thẹn...”

Tiểu Cửu ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, dùng một loại giọng điệu uy nghiêm nói: “Ngươi đi xuống lầu trước chờ ta.”

“Vâng!” A Toàn xoay người, hướng Diệp Thiếu Dương khom người thi lễ nói: “Diệp thiên sư, chúng ta gặp lại sau.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hoàn lễ.

Chờ A Toàn đi rồi. Tiểu Cửu đứng dậy, thay đổi một vẻ mặt khác, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi phải đi rồi, trở về điều tra là ai bắt đi hộ pháp của tôi, chuyện này không tầm thường, tôi phải đích thân đi thăm dò.”

“Nhưng mà, tu vi cô hiện tại...”

“Anh yên tâm, tôi không phải hành động một mình, hơn nữa cũng không có ai biết tôi chỉ có hai thành tu vi. Tên tuổi Cửu Vĩ Thiên Hồ, vẫn có thể chấn trụ không ít người, người ở không giới dám động thủ với tôi không vượt qua năm người.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Tóm lại cẩn thận, nếu cần tôi hỗ trợ, dùng hồn ấn triệu hồi tôi là được.”

Tiểu Cửu nhìn hắn, hé miệng cười.

Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, là một em gái, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tiểu sư thúc, đã lâu không gặp.”

Diệp Thiếu Dương mới đầu tưởng thủ hạ của Tiểu Cửu, nghe thấy gọi mình “Tiểu sư thúc”, nhất thời ngây người, chăm chú nhìn lại, thì ra là Tôn Ánh Nguyệt, thật sự đã lâu không gặp rồi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Diệp Thiếu Dương giật mình nói.

“Ta đến không thể sao, sư phụ ta và sư nương lát nữa là tới, ta đến đánh tiếng trước.”

“Sư nương?”

“Cung Tử tỷ tỷ ý. Ta thích gọi cô ấy là sư nương.” Tôn Ánh Nguyệt rất không khách khí ngồi xuống sô pha, bởi vì Tiểu Cửu cùng Diệp Thiếu Dương là mặt đối mặt, Tôn Ánh Nguyệt chỉ nhìn thấy sau gáy Tiểu Cửu, tò mò hỏi: “Mỹ nữ này là ai?”

“Ta giới thiệu một chút...” Nói một nửa, Diệp Thiếu Dương đột nhiên kẹt nói: “Hai người... Hẳn là quen biết nhỉ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status