Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1430: Duyên tận chớ cưỡng cầu


Diệp Thiếu Dương cả kinh mắng: “Cậu thần kinh à, trở về tìm chết!”

“Tôi tuy là cam tâm tình nguyện giúp cậu, nhưng tôi dù sao cũng là đệ tử Ngũ Đài Sơn, trái với giới luật sư môn, trốn tránh không phải biện pháp, cũng không phải tác phong của tôi, tôi vẫn là trở về nhận tội đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sẽ thế nào?”

“Yên tâm đi, cậu cũng nói rồi, đây là xã hội hiện đại, chung quy không thể đem tôi đánh chết, hoặc chính là thiên đan, trục xuất sư môn, hoặc chính là diện bích.”

Tứ Bảo cười cười: “Nếu thiên đan hoặc trục xuất sư môn, cũng vừa lúc. Nếu diện bích, tôi sẽ vụng trộm xuống núi tìm cậu.”

“Tôi trước cậu đi tán Hiểu Văn kia giúp, đem kịch trước làm đủ.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn nhướng nhướng mày.

“Kháo, vậy còn có phần của tôi sao!” Tứ Bảo hướng hắn dựng thẳng ngón giữa, lại đánh tiếng với mấy người còn lại.

Diệp Thiếu Dương sợ người trên đảo khôi phục tinh thần lại, đến đuổi theo mình, vì thế bảo mấy giao nhân đẩy, vịn mạn thuyền, hướng chỗ sâu trong biển lớn bơi đi.

Nhìn Tứ Bảo trên bến tàu càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương nhảy lên đầu thuyền, hướng hắn dựng thẳng ngón giữa, Tứ Bảo cũng hướng hắn dựng thẳng ngón giữa, sau hai người cùng nhau phất tay.

Diệp Thiếu Dương nhảy trở lại trong khoang thuyền, nghĩ đến tình huống lúc trước, trong lòng thật sự có một loại cảm giác nói không nên lời.

“Sư phụ, người vì sao phải giết chết Vô Cực thiên sư?” Diệp Thiếu Dương ngồi tới bên người Thanh Vân Tử, hỏi.

“Không phải ta giết, ta nào có bản lãnh giết hắn, lúc hắn một đòn cuối cùng ra tay, đã quyết ý hy sinh, biết không, mặc kệ ta ngăn cản hay không, hắn đều là phải chết không thể nghi ngờ.”

Như vậy... Nghĩ đến Vô Cực thiên sư không phải chết ở trong tay Thanh Vân Tử, cảm giác áy náy trong lòng Diệp Thiếu Dương nhất thời giảm đi rất nhiều, lại hỏi: “Hắn vì sao phải hy sinh bản thân?”

“Cái này không rõ ràng sao, hắn vì có thể giết ngươi, dưới loại tình huống đó, hắn chỉ có một lần cơ hội, cho nên hắn tình nguyện hy sinh bản thân.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, sư phụ không nói con cũng đã quên, hắn không phải luôn luôn liều mạng với Đạo Phong sao, vì sao đến cuối cùng, đột nhiên muốn giết con, khó hiểu nha.”

Thanh Vân Tử đem ánh mắt quay tới một bên nói: “Ta... ta cũng không biết, có thể là muốn làm bộ giết ngươi, để khiến Đạo Phong phân tâm đi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, cẩn thận nghĩ lại, lại không vượt qua được sự cân nhắc: Đạo Phong lúc ấy đã bị tà linh gì đó vây khốn, muốn giết hắn trực tiếp động thủ là được, cần gì lại dương đông kích tây, làm điều thừa.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày vất vả suy nghĩ.

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nghĩ tới, miệng hơi mở ra, quay đầu nhìn về phía Thanh Vân Tử, Thanh Vân Tử nhắm mắt lại.

Nhuế Lãnh Ngọc lại ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Phong.

Đạo Phong cũng đang nhìn nàng, thừa dịp Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm tư, hướng Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời hiểu ra, giật mình che miệng.

“Em làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hỏi.

“Em... say sóng.” Nhuế Lãnh Ngọc đành phải tìm cái cớ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Vậy chúng ta chậm một chút, lão đại.”

Mấy giao nhân nói. Từ sau một đêm đó, bọn họ đều đã nhận thức Diệp Thiếu Dương, giống với Chanh Tử đem hắn gọi là lão đại. Bọn họ biết người trên thuyền đang nói sự tình, rất thông minh không quấy nhiễu, yên lặng đẩy thuyền, vận dụng tu vi ngăn cản sóng biển, tận lực để con thuyền vững vàng một chút.

“Sư phụ, vậy vì sao, Vô Cực thiên sư sẽ hồn phi phách tán, nhưng tinh phách lại không đi âm ty, bay hướng lên bầu trời, cái đó là có ý tứ gì?”

Thanh Vân Tử ho một tiếng, tự mình đưa tay đến trong quần áo, móc ra một nắm lạc, nhét một hạt, ngậm ở trong miệng, nhưng chưa ăn.

“Tinh phách của hắn đã đi Thanh Minh Giới. Hắn vốn là một luồng thanh khí trong cơ thể Quỷ Vương, hồn phách nếu tiến vào âm ty, sẽ bị Vô Cực Quỷ Vương thu hồi, ngàn năm tu vi hủy hoại chỉ trong chốc lát... Hắn trở thành tinh phách, ở Thanh Minh Giới tụ hồn, có thể tránh đi thần niệm của Quỷ Vương, sau lại vào lục đạo luân hồi, là có thể hoàn toàn rửa sạch khí tức của Quỷ Vương, trở thành nhân loại.”

“Ồ, thì ra là như thế!”

“Cho nên hắn mới không tiếc chết, bởi vì thế này ngược lại có thể thành toàn tâm nguyện của hắn, tự sát là tội nghiệt, cho nên hắn chỉ có thể tìm cơ hội đi chết.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nhíu mày nói: “Nhưng như vậy, mấy ngàn năm tu vi của hắn không phải không còn nữa sao?”

Thanh Vân Tử tủm tỉm cười, liếc Đạo Phong một cái, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cho rằng toàn bộ mọi người giống hắn, cam nguyện bỏ qua thân thể? Các ngươi sinh làm người, là không thể hội được loại tâm tình đó của tà linh, chỉ cần có thể làm một con người thật sự, sau khi chết có thể luân hồi không ngớt, có ba hồn bảy vía thật sự, cho dù là trả giá hơn vạn năm tu vi, lại có gì quan hệ.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chần chờ nói: “Nói như vậy, cho dù không phải thành toàn, chúng ta cũng không nợ Vô Cực thiên sư cái gì.”

Thanh Vân Tử hừ một tiếng: “Huyền Không quan đám người đó lại không cảm thấy như vậy, nhưng, cũng tốt.”

“Tốt cái gì?”

“Ta trở về sẽ truyền ngôi cho ngươi, về sau ngươi chính là Mao Sơn chưởng môn, bọn họ nếu báo thù thì đi tìm ngươi, không quan hệ với ta, không phải được rồi?”

“Ta kháo, lão gia tử, người là sư phụ đánh chết, sư phụ muốn cứ như vậy đem trách nhiệm giũ sạch sẽ, sư phụ cho rằng người ta đều là ngu ngốc sao!”

Thanh Vân Tử cười nói: “Yên tâm đi, bọn họ không tìm thấy ta.”

“Sư phụ trốn đi, con xem sư phụ có thể trốn tới đâu chứ!” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, nghĩ đến một trận đánh cuối cùng, đột nhiên lại cười rạng rỡ nói: “Con nói nè sư phụ, người hôm nay thật đúng là soái ngây người nha, trước mặt nhiều người như vậy, liên tục đánh bại hai vị chưởng môn, lại bức tử Vô Cực thiên sư, bọn họ khẳng định sợ ngây người, bởi vì không có ai biết sư phụ thật ra lợi hại như vậy!”

Trên mặt Thanh Vân Tử cũng lộ ra nụ cười đắc ý, tay vuốt chòm râu, thở dài, “Chung quy là già rồi, nhưng hôm nay cũng trẻ tuổi một hồi.”

Diệp Thiếu Dương vỗ đùi nói: “Thật ra Vô Cực thiên sư tử vong, đã sớm định sẵn: trước đó sao Quỷ Kim Dương rụng, đối ứng chính là hắn, đứng đầu đạo môn, vừa lúc đối với Quỷ Kim Dương tinh!”

Thanh Vân Tử nhẹ nhàng cười.

Diệp Thiếu Dương nhảy lên thuyền đầu, bắt lấy cánh tay Đạo Phong hỏi: “Ngươi rốt cuộc có phải quỷ đồng chuyển thế gì đó hay không?”

Đạo Phong nhìn mặt biển xa xa nói: “Nếu là ta, ngươi sẽ thế nào?”

“Cái này... ta cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương thành thực trả lời: “Nhưng ta nghĩ, xuất thân là không thể lựa chọn, nhưng con người có thể lựa chọn mình đi làm cái gì, tóm lại... Ta không tin ngươi sẽ thành thứ như bọn họ nói.”

Đạo Phong lúc này mới xoay người lại, nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp.

Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi không đi làm cái gì Quỷ Vương, ngươi vĩnh viễn là sư huynh của ta, nếu không, tương lai thực có ngày đó, ta cũng sẽ không khách khí đối với ngươi.”

Đạo Phong nhìn hắn, trên mặt trước sau như một không có biểu cảm gì.

Diệp Thiếu Dương trở lại trong khoang thuyền, bắt lấy tay sư phụ nói: “Lão gia tử khuyên nhủ hắn đi, người hôm nay vì hắn, hầu như quyết liệt với toàn bộ giới pháp thuật rồi, nhỡ đâu tương lai bọn họ lại đuổi bắt hắn, làm sao bây giờ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status