Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1462: Phát hiện lệ quỷ (1)


“Vậy làm sao bây giờ.” Trương Tiểu Nhị rất mất hứng.

Diệp Thiếu Dương tìm đến bốn viên gạch, ngón tay cọ sát ở bên trên, chảy ra máu, dùng máu của mình, ở trên mỗi viên gạch đều vẽ một đạo Diệt Thi Phù, sau đó giao cho Trương Tiểu Nhị hai viên, phân phó:

“Anh ở phía trước mở đường, em ở phía sau bổ đao!”

“Thứ này hữu dụng sao?”

“Tương đương với một pháp khí lâm thời, đối phó cương thi bình thường vậy là đủ rồi.”

“Sư phụ anh nhất định phải siêu thần nha!”

Diệp Thiếu Dương trực tiếp nhảy xuống, vừa chạm đất, mấy con cương thi bị mưa gạch ép đến góc lập tức xông tới.

Diệp Thiếu Dương tay cầm hai viên gạch, tiến lên tiếp đón, một con cho một viên, cương thi bị đánh trúng lập tức ngã xuống đất, bị linh lực của Diệt Thi Phù gây thương tích, thân thể tan đi từng chút một, biến thành thi thủy màu đen.

Trương Tiểu Nhị cũng nhảy xuống, xử lý một con.

“Cảm giác đả kích này, thật bạo lực, em thích! So với kéo bè kéo lũ đánh nhau còn thích hơn!”

Trương Tiểu Nhị mặt mày hớn hở: “Sư phụ, anh thật sự là thiên tài nha, có thể sáng tạo ra pháp khí trâu như vậy, trở về em tìm vài em gái “mã sát kê” cho anh nha!”

“Mã sát kê? Là cái quỷ gì?”

“Xoa bóp massage Yoga!”

“Cái đệch, có thể trở về hãy nói sau. Để ý!”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương giẫm mảnh thi thể trên cầu thang, hướng dưới lầu phóng đi, Trương Tiểu Nhị theo sát sau đó.

Trên đường xuống lầu, gặp được không ít cương thi chặn đường, đều bị Diệp Thiếu Dương dùng gạch đập bay. Một hơi lao tới lầu hai, Trương Tiểu Nhị còn muốn đi xuống, Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô, ghé vào trên lan can nhìn xuống bên dưới, có ít nhất hai ba mươi con cương thi đang lượn lờ trên đường.

Diệp Thiếu Dương hướng bọn chúng huýt gió.

Cương thi không có thính giác, nhưng có thể cảm giác được sóng âm biến hóa, lập tức quay đầu, sau khi phát hiện Diệp Thiếu Dương, lập tức rít gào lao tới, ngươi truy ta đuổi hướng bên trong hành lang chen chúc.

Chờ đại bộ phận cương thi đều vào hành lang, Diệp Thiếu Dương đem gạch cắm vào trong dây lưng, hai tay ôm lấy Trương Tiểu Nhị, bay qua lan can, cùng nhau nhảy xuống đất, vốn tưởng sẽ là một hình ảnh tiêu sái, kết quả rơi xuống đất không vững, ngã về phía sau, Trương Tiểu Nhị liền đè ở trên người hắn.

“Ai u...” Cả người Diệp Thiếu Dương run run hít khí lạnh.

“Sư phụ anh không sao chứ, đau lắm à?”

Diệp Thiếu Dương thở một hơi, vô lực nói: “Ngực của em sao cứng như vậy, đập anh đau chết mất.”

“Ngực của anh mới cứng, đây là gạch!”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, quả nhiên là mặt hàng này đem hai tay co ở trước ngực, trong tay lại cầm gạch, vừa lúc lót ở trước hai bên ngực mình.

“Cái đệch, bị em hại chết rồi!”

Mắt thấy phụ cận có cương thi bổ nhào tới, Diệp Thiếu Dương đẩy cô ra, chịu đau đứng lên, đem gạch từ trong dây lưng rút ra, đánh ngã con đối diện trước, sau đó hướng cổng khu ký túc xá chạy đi.

Cổng đã sớm bị cương thi đẩy đổ, Diệp Thiếu Dương cùng Trương Tiểu Nhị vung gạch, khí phách đẩy theo đường thẳng, đi mãi tới khu dạy học.

Phụ cận có không ít tứ hợp viện, có mấy tòa nhà nhỏ, Diệp Thiếu Dương nhớ phương vị nơi này ở trong hiện thực, nhưng mà rất khó đối ứng với học viện ngoại ngữ của mấy chục năm sau.

Kiến trúc quen thuộc duy nhất, chính là tòa kiến trúc kiểu giáo đường châu Âu kia - tòa nhà ký túc xá số bốn, ở niên đại này, đã có tòa nhà này rồi.

Ở trước tòa nhà ký túc xá số bốn, Diệp Thiếu Dương thấy được tòa nhà ba tầng kia, cũng chính là tòa nhà số năm trong miệng mấy nữ sinh.

Nhìn thoáng qua, đây là một căn nhà lầu rất bình thường, tường ngoài xi măng, ngay cả sơn cũng chưa quét, tổng cộng ba tầng, hai tầng dựng một hành lang thật dài, nối liền với tầng hai của tòa nhà số bốn.

Diệp Thiếu Dương tung chân chạy vội đi.

Trương Tiểu Nhị đuổi theo nói: “Sư phụ đi lầm đường rồi, dựa theo nhuyễn muội tử kia nói, trạm radio ở bên kia!”

“Em đi trạm radio làm gì, em biết phát điện báo?”

“Ặc, em ngay cả máy điện báo bộ dáng thế nào cũng không biết. Nhưng chúng ta không phải nên đi thử chút sao?”

“Thử cái gì, em phát điện báo cho ai?”

Trương Tiểu Nhị nhất thời kẹt, lẩm bẩm: “Đúng vậy, em cũng đã quên, nơi này không phải thế giới chân thật, hẳn là không có cái gọi là ‘bên ngoài’ tồn tại nhỉ?”

“Tồn tại hay không tồn tại không biết, đây là ba mươi năm trước, mọi thứ nơi này sớm đã xảy ra!”

“Vậy... chúng ta không cứu bọn họ?”

“Cứu như thế nào, em còn muốn thay đổi lịch sử hay sao?”

Lúc này bọn họ vừa đi qua một cái vườn hoa nhỏ, sau khi dùng gạch đập ngã cương thi từ trong bụi cỏ lao ra, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, nhìn một thân cây phía trước, đây là cây đào!

Đã mọc ở nơi này, như vậy tác dụng nhất định cũng sẽ không thay đổi.

Diệp Thiếu Dương lập tức bẻ một cành gỗ đào tương đối thẳng xuống, cắm ở trong quần sau lưng, tuy đến bây giờ chưa gặp được quỷ, nhưng hắn tin tưởng, nơi này tuyệt đối sẽ không chỉ có cương thi mà thôi, cái gọi là lo trước khỏi hoạ, nhỡ đâu gặp quỷ, gạch cũng không đối phó được.

“Sư phụ anh nói rất đúng, nhưng mà, chúng ta đây là đến đây làm gì?”

“Trở về.”

“Trở về như thế nào?”

“Không biết.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Nếu không phải xem anh là sư phụ em, em thật muốn một viên gạch đập chết anh, anh trêu em à!”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục chạy, đồng thời nói: “Anh trước đó nghĩ thông rồi, mặc kệ không gian này là tồn tại như thế nào, tất nhiên sẽ là thông qua lực lượng nào đó khống chế, tựa như một trận pháp. Bất cứ trận pháp nào, tất nhiên có chỗ mắt trận, chúng ta muốn đi ra ngoài, biện pháp duy nhất chính là tìm được mắt trận này!”

Trương Tiểu Nhị sửng sốt một chút nói: “Mắt trận ở đâu?”

“Tòa nhà số năm gì đó!”

“Làm sao anh biết?”

“Đoán!”

“Sư phụ…”

“Trở về nói kỹ với em sau.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương lại bổ sung một câu: “Nếu có thể trở về mà nói.”

Một hơi chạy đến dưới lầu, tìm được cửa vào duy nhất của tòa nhà này, là một cánh cửa sắt kiểu cũ, trên cửa có khóa, không đẩy ra được, toàn bộ cửa sổ đều có lưới sắt, không chui được vào. Diệp Thiếu Dương quan sát một phen, đem gạch cắm trở lại trong dây lưng nói: “Trèo lên đi, anh đẩy em đi lên trước.”

Nói xong quay đầu nói với cô, nhìn lướt qua, nhất thời ngây dại:

Quần áo trước đó mình khoác lên trên người cô, không biết khi nào đã rơi, Trương Tiểu Nhị trước mắt chỉ mặc một cái áo lót ren, còn là loại nửa cúp trên, hai mảng trắng tựa tuyết như ẩn như hiện.

Diệp Thiếu Dương nhìn hai quầng đó, lau mũi, lẩm bẩm: “Em muốn tìm cái gì che một chút hay không.”

“Thôi, anh cũng không phải người ngoài, coi như tặng cho anh phúc lợi đó.”

Nói xong bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, bước dài một cái nhảy lên, đạp lên vai hắn, bắt lấy lan can lầu hai.

Diệp Thiếu Dương nâng mông của cô, dùng sức đẩy lên trên, cảm giác được một sự co dãn tuyệt vời.

“Sư phụ, xúc cảm không tệ chứ.” Trương Tiểu Nhị nhảy lên, quay đầu cười nói, hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.

“Em cẩn thận một chút đi!”

Diệp Thiếu Dương lui về phía sau hai bước, dùng sức hướng trên tường đạp một phát, người nhảy lên cao cao, bắt lấy lan can, nhẹ nhàng quăng một cái, đáp ở bên người Trương Tiểu Nhị.

“Sư phụ khinh công tốt, trở về nhất định phải dạy em, em võ công gì cũng biết, chỉ là không biết khinh công...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status