Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1511: Nghe tức phụ


Tạ Vũ Tình vừa nghe Tuyết Kỳ có thể có nguy hiểm, lập tức sốt ruột hẳn lên, thúc giục hỏi hắn làm sao bây giờ.

“Bằng không như vậy, chị bảo Tuyết Kỳ tạm thời trở về, ở cùng với tôi, Thông Huyền to gan nữa cũng không dám đến đây.”

“Ở cùng với cậu...” Tạ Vũ Tình biểu hiện ra sự không tín nhiệm mãnh liệt: “Cậu sẽ không tìm cớ, muốn rắp tâm bất lương với cô ấy chứ, đúng rồi, Qua Qua cũng bị cậu đuổi đi rồi, chỉ còn lại hai người!”

“Cái gì cùng cái gì!”

Diệp Thiếu Dương ủy khuất ồn ào lên: “Tuyết Kỳ nhỏ như vậy, tôi làm sao hạ thủ, chị thực đem tôi coi là cầm thú!”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng nói: “Vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ngày hôm qua là ai xem giường chiếu của người ta xem tới mức mắt tỏa sáng?”

Một đòn chọc tới sườn mềm, Diệp Thiếu Dương nhất thời đỏ bừng cả mặt.

Trương Tiểu Nhị cười phá lên: “Ha ha, thì ra lão đại thích trẻ con... Ai da, thật là nhìn không ra, ha ha, Tuyết Kỳ tiểu muội tử non nớt như vậy, anh cũng hạ thủ được!”

“Đừng nói bậy!” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi ót: “Đó là... Ừm, góc độ thưởng thức, anh không nói giỡn với em, vừa lúc hiện tại Qua Qua đi rồi, Tuyết Kỳ ở đây cũng có thể giúp tôi một chút.”

“Vậy được, chị trở về hỏi cô ấy một phen, xem cô ấy đồng nguyện ý hay không. À, làm sao bây giờ?”

“Đi tìm muội tử thầm mến Hạng Tiểu Vũ kia đi, sưu tập manh mối.”

“Muội tử cái gì, người của niên đại 60, nhắm chừng so với mẹ cậu còn lớn hơn.”

Tạ Vũ Tình lấy ra di động, lướt một chút rồi nói: “Chị lúc trước đã bảo người ta tra được địa chỉ của muội tử... Phi, bà dì kia, chúng ta bây giờ đi qua đi.”

Vì thế ba người cùng nhau xuống lầu, vừa lên xe, điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang, là lão Quách gọi tới, vừa tiếp nhận, lập tức nói: “Tiểu sư đệ mau tới trường học, có tình huống, trong điện thoại nói không rõ, đệ mau tới đây, ta bảo Lâm Tiểu Hiền ở cổng trường chờ bọn đệ!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lập tức bảo Tạ Vũ Tình thay đổi phương hướng, quay xe lại về phía học viện ngoại ngữ, trong lòng khó hiểu, bảo lão Quách dẫn người dọn sạch cống thoát nước, chẳng lẽ còn có thể xảy ra tình huống gì hay sao?

Ở trên đường ba người chạy tới học viện ngoại ngữ, Qua Qua cũng mang theo Tâm Tâm và Mộc Tử tới Thiên Tử Điện, tìm thủ vệ quỷ sai hỏi thăm, Chanh Tử và Tiêu Dật Vân đều ở hậu viện.

Nói là hậu viện, trên thực tế là một cái vườn hoa rất rộng, nghe nói là mô phỏng Tô Châu lưu viên nhân gian để xây, đào suối ngầm, hình thành một đầm nước trong veo, bên trong trồng sen quỷ, đình đài lầu các đầy đủ mọi thứ.

Qua Qua từng đi một lần, nó là loại không có trình độ thưởng thức gì, cũng cảm thấy đây là địa phương hưu nhàn tốt.

Quỷ sai biết thân phận của nó, cũng không ngăn trở, mặc cho nó đi vào.

Bước đi giữa một mảng bóng cây núi đá, Qua Qua đột nhiên nghe được một giai điệu âm nhạc tuyệt vời, không phải loại cổ phong kia, mà là... như là đàn dương cầm đệm, còn kèm theo không ít nhạc cụ khác.

Qua Qua thường xuyên xem TV, ngẫu nhiên có thể nghe được loại âm nhạc này, tựa như là vũ khúc nào đó.

Trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ trong Thiên Tử Điện còn có dàn nhạc Tây Dương diễn tấu hay sao?

Từ đường nhỏ đi xuyên qua, Qua Qua thò đầu nhìn, lập tức thấy được hai bóng người ôm nhau:

Tiêu Dật Vân và Chanh Tử. Tiêu Dật Vân đứng, hai tay ôm eo Chanh Tử, Chanh Tử thì đem đầu tựa vào trước ngực hắn, hai người đều nhắm mắt lại.

Về phần nơi phát ra âm nhạc, Qua Qua cũng đã tìm được, là “Quỷ Thư Số 1” đặt ở trên một hòn non bộ bên cạnh, thường xuyên nhìn thấy lão Quách cầm thứ này lắc qua lắc lại trước mắt, Qua Qua đối với nó đã quá quen thuộc.

Qua Qua hướng Tâm Tâm và Mộc Tử làm cái động tác chớ có lên tiếng, sau đó chờ... Kết quả hai người cứ như vậy ôm nhau đong đưa, trôi qua một lúc lâu còn chưa kết thúc.

“Khụ khụ!” Qua Qua thật sự nhịn không được, ho khan hai tiếng.

Hai người lập tức đều ngẩng đầu, quay đầu nhìn tới.

Tiêu Dật Vân vừa thấy là nó, cả giận nói: “Sao ngươi tới đây cũng không lên tiếng!”

“Cái này không phải là lên tiếng rồi sao, ta đứng ở đây đợi nửa buổi rồi nha đại ca, các ngươi đến bây giờ cũng chưa xong, ta là thật sự nhịn không được! Lại nói ta đến đây lâu như vậy, ngươi thực sự không phát hiện?”

“Ở địa bàn của ta, ta làm sao biết được có người dám xông vào!” Tiêu Dật Vân trợn mắt.

“Hắc hắc, ta nhắm chừng là hai người các ngươi quá đầu nhập đi.” Qua Qua mặt cười xấu xa, hướng Chanh Tử chớp chớp mắt: “Ta nói, các ngươi cũng thật biết hưởng thụ, ban ngày ban mặt, lại trốn ở chỗ này khiêu vũ.”

Nói xong thở dài nói: “Ài, các ngươi ở đây yêu đương thật khoái hoạt nha, ca ca ta ở nhân gian thì lại chịu khổ.”

“Ngươi làm sao vậy!” Chanh Tử vội hỏi, đi qua đem Quỷ Thư Số 1 tắt đi.

“Thôi không nói những cái đó, lão đại bảo ta tới tìm các ngươi, là đem hai vị này giao cho các ngươi, an bài cho bọn hắn chút sự tình, kiếm chút âm đức.”

“Hai người này là ai?” Ánh mắt Chanh Tử đảo qua trên mặt Tâm Tâm cùng Mộc Tử.

“Môn nhân lão đại mới thu, thành viên mới của liên minh.”

“Lại thu môn nhân.” Chanh Tử vừa nghe liền có chút không vui.

Qua Qua lập tức nói: “Ngươi quản hắn thu bao nhiêu, dù sao hắn cưng nhất vẫn là ngươi.”

“Lão đại nói?”

“Cái này còn cần nói, ta mỗi ngày ở cùng với lão đại, trong lòng hắn thích ai ta có thể không biết sao.”

Chanh Tử che miệng cười lên.

Ở bên Tiêu Dật Vân lại đen mặt nói: “Diệp Thiếu Dương đem âm ty coi là gì, nơi này cũng không phải vườn hoa sau nhà hắn, tùy tiện đưa người đều nhét tới chỗ ta nha!”

Qua Qua chớp mắt nhìn hắn nói: “Muội phu ngươi có ý kiến?”

Tiêu Dật Vân hai tay chống nạnh, bày ra một tư thái uy phong nói: “Ta tốt xấu cũng là đề hạt sứ Thiên Tử Điện, đây là địa bàn của ta, ta định đoạt!”

Qua Qua không thèm để ý, trực tiếp đem ánh mắt chuyển hướng Chanh Tử.

Chanh Tử cũng không nói lời thừa, trực tiếp véo lên cánh tay Tiêu Dật Vân: “Ngươi định đoạt, ta cho ngươi định đoạt...”

“Ai u, vợ à, trước mặt người ngoài, em chừa chút mặt mũi cho anh được không...” Tiêu Dật Vân giống như lập tức biến thành người khác, cười lấy lòng, liên tục né tránh.

“Qua Qua không phải người ngoài.”

“Vậy còn có hai người mới tới, em định đoạt, em định đoạt được rồi chứ?”

Chanh Tử lúc này mới hài lòng thu tay lại.

Tâm Tâm ở một bên nhìn mà che miệng vui vẻ: “Tỷ tỷ thật uy vũ!”

Trong lòng Qua Qua thấy kỳ quái, Chanh Tử ở trước mặt Diệp Thiếu Dương như chim nhỏ nép vào người, sao ở trước mặt tên mặt trắng bá đạo như vậy?

Chanh Tử hướng Tâm Tâm đắc ý cười cười, ánh mắt rơi trên mặt Mộc Tử ở một bên, lúc này mới nghiêm túc đánh giá hắn, nhíu mày nói: “Bộ dạng ngươi sao có chút giống lão đại.”

Mộc Tử không dám lên tiếng.

Qua Qua tiến lên giải thích với bọn họ một phen. Chanh Tử nghe xong, có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến hắn từng cứu Diệp Thiếu Dương, cũng không nói gì, nói với Tiêu Dật Vân: “Anh xem an bài như thế nào?”

“Tùy tiện em, anh nghe lời vợ.” Tiêu Dật Vân ngoan, không dám nói lung tung nữa.

“Ừm, tiểu cô nương này em rất thích, không bằng ở lại bên em làm hầu gái cái gì đó, lát nữa em nói chuyện với đại nhân. Về phần hắn...”

Chanh Tử nhìn Mộc Tử một cái nói: “Ngươi đi cùng Thất Bảo đám tiểu quỷ kia cùng nhau lăn lộn đi, ngươi có ý kiến không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status