Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1570: Giải Thoát A Ngốc (2)


A Ngốc cảm động nhìn cô, chậm rãi giơ tay lên: “Tôi A Ngốc, dùng tình cảm của mình mà phát thệ, tuyệt đối không giết người vô tội, không làm chuyện ác, vĩnh viễn chỉ làm nô bộc của em, chỉ trung thành với một mình em!”

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Nhuế Lãnh Ngọc lùi lại đứng bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ôm lấy cánh tay hắn: “Ta không cần ngươi làm nô bộc cho ta, cũng không cần ngươi làm chuyện gì vì ta, sau này có thể làm bằng hữu tốt là được, coi như không thể làm bằng hữu thì ngươi cũng đừng đặt nặng chuyện này.”

A Ngốc trả lời: “Tôi hiểu, trong tâm tôi sẽ luôn xem em là chủ nhân, không làm bất kỳ chuyện gì khiến em phải buồn.”

Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi rồi nói: “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ lời thề hôm nay, mong rằng… Ta không nhìn lầm người.”

Nói xong, quay qua gật đầu nhẹ với Diệp Thiếu Dương, “Cứu hắn!”

Diệp Thiếu Dương lại nhìn Thanh Vân Tử mà nói: “Cứu hắn.”

Thanh Vân Tử nhún vai, lặp lại hai chữ này với Lăng Ba Tử: “Cứu hắn.”

“Một nhà các ngươi đều điên rồi.” Lăng Ba Tử thở dài, “Nói trước, ta là do các ngươi bức hiếp mà làm, lỡ như có hậu quả gì thì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”

Sau đó nói với Thanh Vân Tử: “Ông đã quyết định cứu hắn vậy thì ta sẽ giúp một tay, nhưng lực lượng của phong ấn này quá mạnh, một mình ta không giải quyết được.”

Thanh Vân Tử hỏi: “Làm thế nào?”

“Cùng ta tiến vào trong cơ thể hắn, đến lúc đó ta sẽ nói cho ông biết phải làm gì!”

Thanh Vân Tử không nói hai lời, hóa thành một đám sương mù rồi bay vào trong thân thể của A Ngốc, sau đó là tới Lăng Ba Tử.

A Ngốc suy yếu té ngã xuống đất.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà cùng nhìn nhau.

“Thiếu Dương, em chọn sai rồi phải không?”

“Em không sai, nếu đổi lại là anh, anh nhất định cũng sẽ làm như vậy.” Diệp Thiếu Dương một tay ôm lấy bờ vai của cô, nói đùa với cô, “Cho dù là sai thì hai chúng ta đều sai, cùng lắm thì em xuống mười tám tầng địa ngục, còn anh xuống mười bảy tầng thôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc hỏi: “Vì sao anh lại ít hơn em một tầng chứ.”

“Vì dù sao em cũng là chủ mưu, anh chỉ là tòng phạm chứ sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc bị hắn chọc cười, nói: “Không được, em sẽ kéo anh xuống, xuống địa ngục cũng sẽ kéo theo anh, anh đừng có hòng trốn!”

Hai người nhìn nhìn nhau, Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi cười lên.

Sau một hồi chờ đợi thì đã có kết quả: Chừng năm phút sau khi hai người Thanh Vân Tử tiến vào trong thân thể của A Ngốc, A Ngốc đột nhiên sùi bọt mép, toàn thân co quắp, Diệp Thiếu Dương không dám bật đèn lên, đi lại giường cầm lồng đèn quỷ lên để soi tới.

Chỉ thấy mồ hôi và máu chảy ra từ giữa ngực của hắn, kim trùng trên ngực hắn đột nhiên uốn éo như muốn thoát khỏi người hắn, nhưng giác hút và chân của nó đều đang cắm thật sâu vào trong cơ thể của A Ngốc, muốn đi cũng không đi được.

Lại thêm một lát sau, kim trùng này bị lệ huyết rỉ ra từ da của A Ngốc dần dần ăn mòn, thân thể xẹp xuống từng chút một, lại càng uốn éo kịch liệt hơn.

A Ngốc cắn chặt răng, thở hổn hển, dường như đang thống khổ vạn phần.

Rốt cục kim trùng thôi động đậy, giống như bị hút khô đi, xẹp xuống hoàn toàn, dính sát vào da của hắn, sau đó từ từ biến hóa: giác hút, xúc tu và toàn bộ thân thể đều hóa thành bột phấn màu vàng kim lóng lánh, sau đó lại hóa thành một chữ tựa như chữ Hán rồi tan ra, kim quang bắn ra bốn phía, chiếu sáng cả căn phòng.

A Ngốc không còn động đậy nữa, ngã chổng vó trên đất, bọt nước chảy ra từ miệng bổng chốc bốc hơi lên, cuối cùng hóa thành chất lỏng lục sắc…

Hai cái bóng chui từ trong thân thể A Ngốc ra ngoài, rơi xuống mặt đất, Lăng Ba Tử tê liệt tại chỗ, trên đầu Thanh Vân Tử thì đang ẩn hiện Tam Hoa, khí tức run nhè nhẹ, chứng tỏ đã dùng khí lực không hề ít.

“Sao rồi?” Diệp Thiếu Dương lo sợ bất an hỏi.

Lăng Ba Tử thở dốc một hơi rồi nói: “May mà đạo pháp của ta và sư phụ ngươi thông huyền, đủ sức lực để làm, đổi lại là người khác thì đúng là không thể phá nổi phong ấn này.”

“Vậy nghĩa là không sao?”

“Đạo Hóa Trùng đã chết, tu vi trong cơ thể nó đã hoàn toàn bị cái tên chết tiệt này hấp thu, tuy nhiên lúc đầu cũng là của hắn, xem như về với chủ.”

Nhuế Lãnh Ngọc vội hỏi: “Ký ức khôi phục hay chưa?”

“Không biết được.”

Đang nói chuyện thì A Ngốc từ từ tỉnh lại, mở to mắt, mặc dù ánh mắt mệt mỏi nhưng lại lộ ra một loại khí khái hào hùng mà trước đó không có.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức kêu: “A Ngốc!”

A Ngốc nhìn qua cô, khó khăn cười.

Nhuế Lãnh Ngọc bèn ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay hắn hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

“Rất dễ chịu, cảm giác như trên cơ thể mình thiếu đi thứ gì đó, nhẹ nhõm đi rất nhiều, mà toàn thân lại tràn đầy sức mạnh…”

A Ngốc cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, định dùng tay gạt hết dịch nhờn ở trên xuống, nhưng dịch nhờn quá nhiều, không thể gạt hết được.

Nhuế Lãnh Ngọc đi vào nhà vệ sinh thấm ướt một cái khăn lông, lúc đầu tính là tự mình làm, nhưng lại nghĩ Diệp Thiếu Dương có ở đây cho nên đưa khăn ướt cho Diệp Thiếu Dương.

Sau khi lau sạch dịch nhờn thì làm da trắng như tuyết lộ ra, ở trên vẫn còn một vết sẹo có hình dạng như kim trùng, bởi vì đã bị kim trùng bám vào trên thân thể rất lâu cho nên mới lưu lại vết sẹo này, mặt trên còn có hai hàng lỗ nhỏ, là vết thương mà khi răng và chân của kim trùng cắm vào lưu lại.

A Ngốc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mảnh da này, miệng thì thào: “Thật sự mà khó có thể tin…”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “A Ngốc, ngươi nhớ ra ngươi là ai chưa?”

A Ngốc lắc đầu, tựa đầu lên tường, mắt nhắm lại, rất nhiều cảnh tượng thoáng hiện ra trước mắt hắn, sự giết chóc, huyết tinh, hắn còn phảng phất ngửi thấy mùi vị quen thuộc của máu tươi…

“Không, tôi chưa nhớ ra tôi là ai, nhưng cũng nhớ đến một vài thứ…”

Nhuế Lãnh Ngọc vội hỏi: “Là cái gì?”

“Tôi không thể nói rõ được, ta muốn yên tỉnh thêm mấy ngày để nhớ nhiều hơn, nếu có manh mối thì tôi nhất định sẽ nói cho em nghe đầu tiên.”

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời: “Cũng được, chuyện này không cần vội, ngươi an tâm tu dưỡng là được. Nhưng mà… Ngươi nhớ kỹ là ngươi đã đồng ý với ta.”

A Ngốc chăm chú gật nhẹ đầu, nói: “Lãnh Ngọc em yên tâm đi, mặc kệ tôi có thể tìm được ký ức hay không thì ở trước mặt em tôi mãi mãi là A Ngốc, mãi mãi trung thành với em!”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Nếu ngươi không có việc gì nữa thì nghỉ ngơi đi, đi tắm trước, rửa sạch máu và mồ hôi trên người đi. Thiếu Dương, anh đi giúp hắn đi.”

Diệp Thiếu Dương đi vào nhà vệ sinh để pha nước ấm, sau đó đỡ A Ngốc vào trong rồi đóng cửa lại, lúc A Ngốc cởi quần áo ra, qua tấm gương Diệp Thiếu Dương có thể thấy đồ án hình Kỳ Lân trên lưng hắn dường như đỏ hơn lúc trước, đường vân bên trên hiện ra ám quang.

Trở lại phòng ngủ thì chỉ còn thấy Thanh Vân Tử và Nhuế Lãnh Ngọc, Lăng Ba Tử không thấy đâu.

“Cái lão già kia đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Y nhát gan, sợ phải gánh trách nhiệm cho nên về Âm Ti trước rồi, y vì nhìn mặt mũi của ta mới ra tay, ân tình cũng là ta thiếu, con hoàn toàn không cần phải để ý hắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status