Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1591: Tìm Kiếm Huyền Thạch (2)


Hạng Tiểu Vũ chậm rãi đi vòng quanh sân trường, đám người Diệp Thiếu Dương thì đi theo sau.

Lưu Minh đột nhiên đụng đụng cánh tay của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Diệp tiên sinh, tôi có một vấn đề…”

“Cái gì?”

“À thì, bây giờ những bức tường này không phải đã biến thành dáng vẻ của quá khứ sao, chờ sau này mọi chuyện lắng xuống thì có thể biến trở lại như thường không?”

Diệp Thiếu Dương liếc ông một cái rồi nói: “Ông nghĩ thật là xa, trước diệt được Vương Mạn Tư đã rồi nói tiếp.”

Lưu Minh thở dài nói: “Không thể không nghĩ mà, tường thì còn dễ nói, lỡ như là công trình kiến trúc gì… Hay là lầu dạy học bị ăn mòn, không biến trở về thì phải xử lý làm sao, đóng cửa một tòa nhà tốn biết bao nhiêu là tiền.”

Diệp Thiếu Dương câm nín, vỗ hai của ông: “Ông cứ yên tâm đi, biến đổi ở đây không có vấn đề gì đâu, chỉ là hai cái không gian trùng nhau thôi, thứ chúng ta thấy bây giờ là ảo ảnh, chỉ cần phá không gian giam cầm thì mọi thứ đều có thể khôi phục bộ dạng lúc trước.”

“A a, may quá, may quá.” Lưu Minh lẩm bẩm trong miệng.

Đi đến một chỗ trong rừng cây, Hạng Tiểu Vũ dừng lại, gảy một dải nút trên cây thước, thổi một hơi, dải nút lập tức nghiêng về một vị trí nào đó.

Diệp Thiếu Dương không hiểu hỏi: “Ở đây?”

“Ừ, hiện tại không tiện thấy hết, đánh ký hiệu trước đi.” Hạng Tiểu Vũ nói rồi dùng chân dẫm lên một vị trí để lưu lại ký hiệu.

Vòng quanh khu trường học một vòng, Hạng Tiểu Vũ đã tìm được bốn nơi chôn Huyền Thạch, Diệp Thiếu Dương đều ghi chép lại, đồng thời tìm người trông coi. Trong đó có một chỗ ở ngay trên thao trường, tương lai cũng chỉ đành thuê công nhân để đào lấy.

Hạng Tiểu Vũ nói cho bọn họ biết, khối Huyền Thạch cuối cùng là chôn ở giữa trường họ, vừa vặn ngay trung tâm trận nhãn của toàn bộ phong thủy, mang mọi người chạy tới xem sét, là một gò đất ở ngay trong hoa viên, bộ dáng giống như một gò núi, ở trên còn có núi giả, mặc dù ở giữa trường học nhưng phai dung hợp với thực vật và quang cảnh chung quanh, tự nhiên mà thành, không có cảm giác chướng mắt.

“Nơi này ngược lại không thay đổi.” Hạng Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn ngọn núi giả mà nói.

Hạng Tiểu Vũ đi vòng quanh mô đất, dùng thước để đo đạt, tìm đúng vị trí, sau đó để Diệp Thiếu Dương cắm cờ lên làm ký hiệu, gọi Tiểu Bạch tới thủ ở nơi này.

Sau đó trở lại khu ký túc xá, Lưu Minh lập tức đi thuê công nhân và thiết bị.

Tại khu ký túc xá gặp được Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm, lúc này vừa vặn là ca trực của bọn họ, A Ngốc cũng đang ở đây.

A Ngốc ngồi trên băng ghế đá ngoài phòng trực ban, ánh mắt thấm thúy nhìn về nơi xa, bộ dạng giống như đang tự vấn điều gì đó.

Nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, mắt A Ngốc lập tức sáng lên, tiến lên đón: “Lãnh Ngọc em đã tới.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Ngươi thấy em ấy liền xum xoe, ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi mà ngươi chưa từng chào hỏi ta lần nào.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, hỏi A Ngốc: “Sao rồi, ngươi có nhớ được gì không?”

A Ngốc lắc đầu, “Chưa nhớ được chuyện gì cụ thể, tuy nhiên cũng có một vài khái niệm, ta không nói rõ được, nếu nhớ ra gì thì ta nhất định sẽ nói cho em.”

Đợi không tới hai mươi phút liền có hai công nhân tới, mang theo xẻng và máy khoan.

“Không cần người, để dụng cụ lại đi, chính chúng ta động thủ.” Diệp Thiếu Dương phân phó. chuyện này càng ít người tham dự càng tốt.

Mang theo đám công cụ đến vị trí thứ nhất của Huyền Thạch.

Hạng Tiểu Vũ là phi nhân loại, ngay cả cương thi cũng không phải, chắc thể lực cũng không có gì đặc biệt, Diệp Thiếu Dương biết y vô dụng nên đưa cho Dương Thần Vũ một cái xẻng, bắt tay vào đào.

Theo lời của Hạng Tiểu Vũ thì Huyền Thạch chôn sâu dưới đất khoảng ba mét, đào lên rất là tốn sức, Diệp Thiếu Dương đào một nữa liền giao xẻng cho Lưu Minh, để ông đào một hồi.

Kết quả Lưu Minh đào chưa được mấy lần liền thở hồng hộc, áo sơ mi ướt một mảng lớn.

“Ông cũng yêu quá đi!” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc đối với sức lực của Lưu Minh.

“Ai, tôi già rồi.”

“Vớ vẫn, ông chắc còn chưa tới bốn mươi.” Diệp Thiếu Dương cười xấu nói, “Ông đổi mỹ nữ trợ lý kia thành bà bảo mẫu đi, cam đoan là mặt mày ông sẽ tỏa sáng.”

Lưu Minh giật nảy cả mình, mặt đỏ lên nói: “Ngài cũng đừng có nói lung tung, tôi với bọn họ đều là quan hệ thuần khiết.”

“Đúng vậy đúng vậy, là quan hệ nam nữ thuần khiết.” Diệp Thiếu Dương vỗ lưng ông một cái, “Được rồi, sinh hoạt cá nhân của ông ta không chen vào, dù sao cũng không phải tốn tiền của ta, ông tranh thủ thời gian đào đi.”

Lưu Minh đào một hồi, mệt tới nổi thực sự không đào được nữa, lại đổi cho A Ngốc. Con hàng này tựa như sức lực vô thận, đào vô cùng thoải mái, vì vậy Diệp Thiếu Dương dứt khoát không đổi người cho hắn nữa, tự mình và Dương Thần Vũ thay ca làm việc.

Đào được khoản hai ba mét, trong đất bùn xuất hiện một tầng bột phấn màu trắng, Hạng Tiểu Vũ lập tức kêu dừng, leo xuống dưới để quét ra, Diệp Thiếu Dương cũng bốc lên xem thử, phát hiện ra là vôi, tuy nhiên màu sắc đã rút đi hết, một chút hương vị của vôi cũng không còn.

“Không sai, dây là thứ mà ta cố ý bố trí để nuôi linh khí của Huyền Thạch.” Hạng Tiểu Vũ nói xong, để bọn họ tiếp tục đào, nhưng động tác nhẹ một chút.

Phía dưới vôi lại là một tầng đất đỏ, một tảng đá tròn vo chôn ở giữa.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ chung quanh, Diệp Thiếu Dương mới nhảy xuống, quan sát bốn phía một chút, phát hiện cái gọi là Ngũ Sắc Huyền Thạch, nghe thì rất là sành điệu nhưng nhìn lại cực kỳ bình thường, không khách gì những tảng đá bình thường khác, có màu nâu, thứ khác biệt duy nhất chính là phía trên có khắc một vài biểu đồ hình ký hiệu gì đó xem không hiểu.

“Chỉ là một khối đá?” Diệp Thiếu Dương có hơi thất vọng.

“Không thì sao?” Hạng Tiểu Vũ trả lời rất đơn giản.

Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, Ngũ Sắc Huyền Thạch, nghe danh tự cũng có thể đoán được nhan sắc của tảng đá, mà đã là tảng đá thì tất nhiên chính là như vậy, thứ trước mắt này coi như cũng tương đối có đặc điểm.

“Diệp Thiên Sư, cho ta mượn một pháp khí của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đưa Đinh Diệt Linh ra.

Dù sao bản chất của Hạng Tiểu Vũ cũng là tà vật, không dám hung hăng nhận lấy pháp khí, để cho Dương Thần Vũ cầm lấy, dùng vải đỏ đã chuẩn bị sẵn bọc lại, cắm ngay trước Huyền Thạch, dùng ba loại dây thừng có màu đỏ lục lam cột lại, một đầu dây thừng thì thắt lên trên Huyền Thạch.”

“Bung dù.” Hạng Tiểu Vũ nhẹ giọng dặn dò, Lý Đồng lấy ra một tờ giấy dầu, sau khi triển khai thì nhanh chóng xếp chồng chất lên nhau, cuối cùng xếp ra thành hình dạng một cái dù, giao cho Hạng Tiểu Vũ, trùm lên phía trên Huyền Thạch.

“Được rồi, kế tiếp đi.”

Đoàn người lại chạy tới nơi tiếp theo, lần này móc ra chính là một tảng đá màu vàng, Hạng Tiểu Vũ lập lại chiêu cũ, sao khi tác pháp xong thì lại đi tới nơi kế tiếp.

Khối Huyền Thạch thứ tư bởi vì nằm ngay trên bãi tập cho nên máy khoan liền có đất dụng võ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status