Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1654: Sa Mạc Sa Mạc (1)


Làm xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương mới yên tâm lên giường, Qua Qua sợ hẳn truy hỏi bí mật, chuồn ra ngoài xem TV.

Nằm ở trên giường, Diệp Thiếu Dương vẫn đang nghĩ những điều Qua Qua vừa nói, rốt cuộc bí mật gì, biết rồi ngược lại sẽ làm mình có nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm tính mạng?

Qua Qua tự nhiên có thể sẽ không nói bậy, Diệp Thiếu Dương chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng nghĩ suông vô dụng, dứt khoát không đi nghĩ nữa.

Sau đó lại nghĩ đến Đạo Phong, không biết “Huyền Vũ” trong miệng hắn là cái quỷ gì, cũng là một chuyện không rõ ràng. Diệp Thiếu Dương miên man bất định, thật lâu mới ngủ.

Tào Vũ đặt vé máy bay là tám giờ hơn, bởi vậy Diệp Thiếu Dương bảy giờ đồng hồ đã rời giường, thời điểm đi ra ngoài rửa mặt, phát hiện Tứ Bảo thế mà ở trong phòng khách, cùng Qua Qua cùng nhau đang nhìn TV, kinh ngạc hỏi hắn là đến đây lúc nào.

“Vừa tới không bao lâu, Qua Qua mở cửa cho ta.” Tứ Bảo nói xong ngáp một cái, “Một đêm không ngủ, mệt chết tôi rồi.”

“Vì sao một đêm không ngủ?” Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới hắn tối hôm qua là hẹn với Vương Húc Văn, lập tức lộ ra nụ cười đáng khinh.

“Đại hòa thượng không tệ nha, rượu cũng uống, thịt cũng ăn, lúc này ngay cả sắc giới cũng phá rồi.”

Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái, “Phá sắc giới cái rắm, tôi thật ra muốn, người ta không cho cơ hội.”

“Vậy cậu nói cậu một đêm không ngủ.”

“Nói chuyện phiếm nha, cô ấy muốn nghe tôi nói phật pháp, tôi liền lải nhải với cô ấy nửa đêm, về sau cô ấy nói muốn lên núi ngắm mặt trời mọc, tôi liền leo núi với cô ấy… Bằng không tôi có thể tới đây sớm như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng hắn không giống như là giả bộ, cười lên ha ha, “Tôi nói, người ta rốt cuộc là coi trọng con người cậu, hay là thấy cậu là hòa thượng.”

Tứ Bảo nhíu mày nói: “Có gì khác nhau?”

“Khác lớn, không chừng người ta chính là muốn học phật pháp, từ chỗ cậu tìm hiểu trước một phen, tìm hiểu được kha khá rồi, thì lên núi đi làm ni cô.”

Qua Qua vừa nghe, cũng cười phá lên, “Hòa thượng và ni cô yêu nhau, ha ha ha, nghe rất không tệ nha!”

“Hai người các ngươi chết đi!”

Tứ Bảo mắng một tiếng, sau đó ngẫm lại, bản1thân cũng có chút sợ, nói thầm nói: “Lần sau vẫn là không nói phật pháp với cô ấy, miễn cho cô ấy thực sự mê mẩn, nhìn thấu hồng trần, tôi liền thực sự không còn kịch để xem nữa.”

Tứ Bảo đến từ Ngũ Đài Sơn, cũng không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ một bao đồ, bên trong nhét mấy bộ quần áo, mạnh mẽ nhét vào trong vali da của Diệp Thiếu Dương, sau đó ba người cùng nhau rời nhà, tới sân bay, Tào Vũ ngay tại cửa phòng chờ bay chờ bọn họ.

Tiếp nhận vé máy bay Tào Vũ đưa qua, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đích của chuyến bay: Đôn Hoàng.

“Chúng ta sắp đi Đôn Hoàng?” Cái thành thị này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói hoàn toàn xa lạ, duy nhất có thể liên tưởng đến chính là Đại Phật.

“Máy bay chỉ có thể tới đó, vật tư chúng tôi đã vận chuyển tới, đến nơi đó lại chạy xe vào sa mạc.”

Tứ Bảo có chút hưng phấn, nói: “Tôi đã sớm muốn đi hang đá Long Môn xem một chút,5thuận tiện thăm viếng Đại Phật.”

Tào Vũ cười nói: “Thời điểm trở về, đại sư nếu là có hứng thú, có thể ở lại Đôn Hoàng thêm mấy ngày, lúc đi không được, chúng ta thời gian rất gấp, không có thời gian du ngoạn.”

Ở lại sân bay không bao lâu, liền lên máy bay. Hộ tống Tào Vũ còn có hai trợ thủ, cùng nhau ngồi khoang hạng nhất.

Qua Qua vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay, ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài mãi, được một lúc lại ở trên máy bay đi tới đi lui, Diệp Thiếu Dương muốn nhắc nhở nó thành thật một chút, nghĩ đến người khác cũng không nhìn thấy nó, mình nói chuyện với không khí, dễ bị coi là bệnh thần kinh, dứt khoát câm miệng.

“Diệp tiên sinh, Tứ Bảo đại sư, lần hành động này, các cậu là chủ lực, tất cả nhu cầu, chúng tôi tận lực thỏa mãn, chỉ là có một điểm, hy vọng hai vị có thể tạm thời che giấu tung tích, ở trước mặt đội khảo sát, đừng nói là pháp3sư…”

Tào Vũ khẩn thiết dặn dò, “Bởi vì thành viên đội khảo sát, đều là chuyên gia các phương diện, giáo sư đại học, không sai biệt lắm đều là người theo thuyết vô thần, các chuyện quái lực loạn thần, bọn họ không những không tin, hơn nữa rất bài xích. Nếu là biết nghề nghiệp của các cậu, chỉ sợ sẽ đem các cậu coi là thần côn.

Càng quan trọng hơn là, chúng ta lần này hành động, danh nghĩa là khảo sát địa chất cùng nghiên cứu khảo cổ, nếu để bọn họ biết chúng tôi mời hai vị pháp sư, tính chất hành động sẽ khác, đối với công tác giữ bí mật của chúng tôi cũng bất lợi.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, xác thực cũng có chuyện như vậy, hỏi: “Vậy chúng tôi nói là làm gì, chúng tôi lại không biết khảo cổ.”

“Cứ nói các cậu là phong thuỷ sư, là chúng tôi mời đến tìm mộ huyệt. Bọn họ tuy cũng không thích nghề này, vẫn hơn nói các cậu là tróc quỷ.”

Tứ Bảo tiếp lời: “Chúng tôi không có vấn3đề, nhưng có một điểm, nếu gặp được tà vật, khi chúng tôi động thủ xử lý, nhỡ đâu bị bọn họ nhìn thấy, vậy cũng không trách chúng tôi.”

Tào Vũ gật đầu nói: “Cái này tất nhiên, nhưng ở trước khi xuống cổ mộ, hẳn là sẽ không gặp phải cái gì quỷ quái chứ?”

“Cái này không nói chắc được, lúc trước người của các ông, không phải là ở cứ điểm gặp tập kích sao.” Diệp Thiếu Dương nghĩ tới những người do cát hội tụ thành, cũng không biết là tà vật gì, nếu có cơ hội, mình thật sự muốn gặp mấy con, kiến thức một phen.

Ngồi máy bay không thể mở di động, Tào Vũ sợ bọn họ nhàm chán, cố ý đem theo mấy cuốn tạp chí《 địa lý quốc gia》, chia cho hai người xem, Tứ Bảo xuất phát từ thói quen nghề nghiệp phong thuỷ sư, xem rất có hứng thú, Diệp Thiếu Dương lại không được, ngủ gà ngủ gật, vừa lúc chỗ ngồi khoang hạng nhất cũng thoải mái, nằm một lát là ngủ. Đợi tới lúc bị đánh thức,5máy bay đã hạ cánh.

Từ máy bay đi ra, cảm giác nhiệt độ không khí so với Thạch Thành thấp hơn chút, nhưng dù sao còn chưa tới tháng mười, cũng không tính là lạnh. Phóng mắt nhìn lại, trời xanh mây trắng, tầm nhìn trống trải, nói rõ chất lượng không khí so với Thạch Thành tốt hơn nhiều.

Rời sân bay, Tào Vũ dẫn hai người lên một chiếc xe hơi màu đen, tài xế là một gã ba mươi mấy tuổi, cái gì cũng không hỏi, lập tức khởi động ô tô.

Ô tô xuyên qua huyện thành Đôn Hoàng, Diệp Thiếu Dương dọc đường nhìn xung quanh, phát hiện đại bộ phận kiến trúc không khác nhiều với nội địa, chỉ là có thêm rất nhiều phong cách kiến trúc Islam đỉnh nhọn, trên đường cũng có thể nhìn thấy mấy người Hồi giáo bọc khăn trùm đầu, nhưng càng nhiều vẫn là người nội địa đeo balo cùng máy chụp ảnh, đều là người mộ danh mà đến du lịch.

“Năm trước Đôn Hoàng không có nhiều du khách như vậy.” Tào Vũ nói, “Không biết các cậu4bình thường lên mạng chú ý không, trên mạng đều đang đồn đãi, vì bảo hộ văn vật, Mạc Cao Quật sẽ ở một năm sau đóng cửa cục bộ, rất nhiều người đều lo lắng về sau không có cơ hội ngắm nữa, cho nên đều muốn đến ngắm phong thái.”

Tứ Bảo kinh ngạc nói: “Thật hay giả?”

“Cái này tôi cũng không biết, dù sao không ở cùng ngành, tôi cũng không có khả năng đi thăm dò, nhưng trước mắt còn chưa nhận được thông báo.”

“Ồ, vậy chờ trở về tôi thật muốn đi chơi một chuyến, nhỡ đâu thực đóng, về sau không có cơ hội nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tứ Bảo nói, chờ hắn xác định, không ngờ Tứ Bảo cười xấu hổ nói: “Tôi không đi cùng cậu, trừ phi cậu đem Lãnh Ngọc mang đến, bốn người chúng ta đi cùng, bằng không cậu làm bóng đèn mất mặt bao nhiêu, tôi đây là nghĩ cho cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status