Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1783: Hỗn Huyết Mỹ Nữ (2)


Diêu Mộng Khiết nói một đoạn tiếng Trung có chút cứng ngắc, hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay.

Thời điểm bắt tay với cô, Diệp Thiếu Dương đánh giá một phen, phát hiện cô vóc dáng rất cao, ít nhất 1m75, có thể là bởi di truyền mẫu thân nhiều một chút, bề ngoài rất giống người Trung Quốc, nhưng nhìn kỹ vẫn là có một chút đặc thù người châu Âu, đặc biệt là một đôi mắt màu lam, tóc cũng màu vàng, mặt trái xoan nho nhỏ, khác với Đông Âu loại hỗn huyết mỹ nữ đó, Diêu Mộng Khiết vóc dáng cao, nhưng rất gầy, làn da hơi trắng nõn, nhìn qua rất có cảm giác mỹ nữ manga, quan trọng nhất là… Trên người cô có một loại khí chất khó có thể nói bằng lời, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến một từ tương tự để biểu đạt: cao quý.

Diệp Thiếu Dương bắt tay với cô một cái, trong lòng khẽ động, sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, vừa muốn cẩn thận thưởng thức, Diêu Mộng Khiết đã buông lỏng tay ra.

Sau khi vào ngồi, Diệp Thiếu Dương có chút nghi hoặc hỏi Chu Tĩnh Như: “Em vừa nói… Vị Diêu mỹ nữ này là bạn học của em, em đi Pháp quốc học lúc nào?”

“Học kỳ này đã đi, em lúc trước ra nước ngoài, không riêng gì làm việc công, cũng đem học tịch cấp vào, đi học một thời gian, tuy thời gian không dài, nhưng em và Catherine ở chung rất tốt, cô ấy cũng là hôm trước mới đến Hoa quốc.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: “Là tới đây du lịch sao?”

Diêu Mộng Khiết nói: “Xem như du lịch, cũng là thể nghiệm một lần văn hóa Hoa Hạ, tôi tuy từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên tới đây, hy vọng Diệp tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn. Anh gọi tôi Mộng Khiết là được.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Người một nhà thì đừng khách khí, cô cũng giống với Tiểu Như gọi tôi Thiếu Dương ca là được.”

“Được, Thiếu Dương ca.”

Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Lúc này lại nhận mỹ nữ làm muội tử.”

Lúc này bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trương Tiểu Nhị rót rượu cho mọi người, sau đó bắt đầu ăn.

Diệp Thiếu Dương vừa ăn nhồi ăn nhét, vừa đem tình huống của mình ở Tây Vực La Bố Bạc nói một lần, mấy em gái nghe mà sửng sốt giật mình, Trương Tiểu Nhị chỉ hối hận mình lúc ấy không mãnh liệt yêu cầu đi theo, đi xem Bạch Khởi bộ dáng thế nào, giống trên sách sử vẽ hay không.

Một bữa cơm ăn đến nửa đêm, sau đó trực tiếp đi ktv dưới lầu ca hát, Trương Tiểu Nhị uống tương đối high, đứng ở trên bàn trà hát lên 《 một người uống rượu say 》, trong đó còn có một đoạn Quý Phi say rượu hát từ cái phiên bản đó, khi Trương Tiểu Nhị dùng giả thanh hát “đài hoa cúc ảnh ngược trăng sáng”, quả thực làm người ta dựng tóc gáy.

Diệp Thiếu Dương bị trút không ít bia, trực tiếp uống đến nôn ra, vì né tránh các cô, một mình ra ngoài thông khí.

“Diệp tiên… Thiếu Dương ca, anh không ca hát sao?” Phía sau vang lên một thanh âm mềm mại, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Diêu Mộng Khiết, bưng một ly rượu vang.

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Hát cái quỷ à, có Tiểu Nhị và Vũ Tình hai mạch phách, căn bản chính là hội biểu diễn của hai người được không, nghe cũng nghe ói ra.”

Diêu Mộng Khiết cười cười, đem chất lỏng đỏ như máu trong ly uống hết, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tôi từng xem rất nhiều tư liệu, còn có phim, đạo sĩ trong đó đại bộ phận đều rất lớn tuổi, chòm râu bay bay, ừm… Dùng một từ tiếng Trung mà nói chính là tiên phong đạo cốt, tôi cho rằng Diệp tiên sinh cũng sẽ là như vậy, không ngờ…”

“Hắc hắc, không ngờ tôi ti như vậy phải không?”

“Cái gì ti?” Diêu Mộng Khiết chớp mắt.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến cô tuy nói tiếng Trung không tệ, nhưng chưa chắc biết những từ dùng trên mạng.

“Dù sao anh rất khác với đạo sĩ trong tưởng tượng của tôi.”

“Ặc, thời đại khác nhau, đạo sĩ cũng phải tiến bộ theo thời đại.” Diệp Thiếu Dương nghẹn hồi lâu, nghẹn ra một câu nói cảm thấy có tố chất làm màu như vậy.

Diêu Mộng Khiết nói: “Tôi nghe Lộ Ti nói rất nhiều tình huống truyền kỳ của anh, cảm thấy rất hứng thú, có cơ hội tôi muốn tâm sự với anh.”

“Lộ Ti là ai?”

“Chu Tĩnh Như nha, tên tiếng Anh của cô ấy.”

“Được rồi, không có vấn đề, mấu chốt là, cô cũng tin tưởng những thứ này?”

Diêu Mộng Khiết mỉm cười, lúc này đám người Chu Tĩnh Như đã đi tới, tỏ vẻ hát xong rồi.

Trương Tiểu Nhị và Tạ Vũ Tình đều uống say khướt, hai nữ hán tử một đường đi một đường còn đang hát, Diệp Thiếu Dương thật sự là không biết nói gì.

Từ khách sạn đi ra, lập tức có hai thanh niên mặc đồ tây cũng không biết từ nơi nào chui ra, đem Trương Tiểu Nhị đỡ vào trong xe. Chu Tĩnh Như bên này cũng có nữ lái xe ở trong xe chờ, đón cô lên xe.

Chỉ có Tạ Vũ Tình là tự mình lái xe, lúc này uống nhiều, liền ngồi lên xe của Chu Tĩnh Như. Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới thật ra Tạ Vũ Tình cũng là có bối cảnh, cha cô không sai biệt lắm là một lãnh đạo hệ thống cảnh vụ Thạch Thành, nhưng Tạ Vũ Tình phương diện này rất hạ mình, có thể có liên quan với nghề nghiệp của cô, cố gắng muốn cho người ta lướt qua sự tồn tại của cha.

Trương Tiểu Nhị còn ồn ào muốn đi ăn bữa khuya, kết quả trực tiếp bị mang về, Diệp Tiểu Manh đi cùng cô. Đoàn người cũng đều giải tán, đều tự về nhà.

Diêu Mộng Khiết cũng ngồi xe Chu Tĩnh Như trở về, trước khi lên xe còn quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương cười cười. Diệp Thiếu Dương khoát tay áo.

Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau, đứng ở bên ngoài khách sạn nhìn theo mấy chiếc xe chạy đi, lão Quách cảm khái nói: “Thiếu Dương à, mấy em gái này, đệ cho dù tùy tiện lấy một người… Hắc hắc, nửa đời sau cái gì cũng không cần thu nữa, đương nhiên, ngoại trừ cô em họ kia của đệ.”

“Sư huynh cứ nói nhảm đi, đệ chính là danh hoa có chủ.” Câu “Em nếu không chết người khác chung quy là phi” kia của Nhuế Lãnh Ngọc còn ở bên tai, quả thực là một loại rung động.

Lão Quách xì một tiếng, “Đệ là có tà tâm không có tặc đảm, đệ lúc ăn cơm luôn nhìn em gái con lai kia, đệ cho rằng ta không phát hiện?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

“Đệ nhìn cô ấy, là vì có chút không thích hợp…”

“Đừng tìm cớ, nào có cái gì không thích hợp?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Lúc bắt tay, trong tay cô ấy tựa như có một loại khí tức rất quái dị, có chút giống thi khí…”

Lão Quách ngây ra tại chỗ, “Đệ đừng làm ta sợ, đệ là nói cô ấy không phải người sống?”

“Đương nhiên là người sống.”

Lão Quách thấy hắn không phải nói giỡn, nghĩ nghĩ nói: “Khẳng định không phải người chết, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, cô ấy là pháp sư. Hơn nữa không lâu trước đó vừa tiếp xúc với cương thi, cho nên mới sẽ lưu lại thi khí.”

“Không xác định là thi khí, bắt tay một cái cô ấy đã thu hồi.”

Diệp Thiếu Dương duỗi cái lưng mỏi, “Mặc kệ, trở về ngủ.”

Lão Quách kiên trì muốn lái xe, Diệp Thiếu Dương nhớ tới hắn cũng uống rượu, không kiên trì được, cuối cùng biết được hắn là sợ xe đỗ ở đây bị người ta kéo mất, nhất thời cạn lời, kéo hắn lên xe taxi, về nhà.

Lão Quách đun nước pha trà, đồng thời nói sơ qua với Diệp Thiếu Dương tình huống cần đi khai quang.

Cố chủ là một thương nhân Cương Thành, gặp chuyện là con hắn, đã mời mấy pháp sư đi chưa xem được gì, nghe nói có một người tự mình còn gây họa bị nhập, thiếu chút nữa chết, bởi vậy lúc này mới nhờ người tìm tới lão Quách.

“Bản thân ta đi, phí ra sân thấp, cho nên phải có đệ đi cùng, giá ít nhất có thể tăng gấp bội.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nói: “Không đúng, huynh không phải nói người ta ra giá năm mươi vạn sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status