Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1832: Lê Sơn Lão Mẫu (2)


Diệp Thiếu Dương nói: “Không có khả năng, Lê sơn lão mẫu nghe nói tu thành chính quả có hơn một ngàn năm, sao có khả năng là Thanh Ngưu chuyển thể, không có khả năng.”

Tiểu Cửu trầm ngâm nói: “Nếu chỉ nhìn từ trên thời gian, cũng có khả năng. Tôi nghe nói Lê sơn lão mẫu là Tống triều phi thăng, Thanh Ngưu tổ sư đắc đạo đó là thời kì Chiến quốc nhỉ, đã đi Thanh Minh giới, khai tông truyền đạo, lúc hắn mất tích, Lê sơn lão mẫu còn chưa phi thăng đi Thanh Minh giới.”

Tiểu Cửu nhìn một chút danh sách trên giấy Diệp Thiếu Dương ghi lại, nói: “Hơn nữa vài người trên đây, tuy đều là một loạt tông sư, nhưng thực lực đều không phải là quá mạnh, nếu tử chiến mà nói, Thiếu Dương, bọn họ còn không nhất định đánh thắng được anh, chỉ có Lê sơn lão mẫu, thực lực mạnh, đứng đầu tứ sơn, cho dù là ta thời kì toàn thịnh, cũng không nhất định có thể vững vàng thắng được.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, sau đó vẫn lắc lắc đầu, “Hắn là sẽ không, Thanh Ngưu là dùng luân hồi đến chống đại đạo, không cần thiết hóa thân Lê sơn lão mẫu, ở lại Thanh Minh giới mấy ngàn năm rồi nhỉ, vậy còn không bằng dùng bản tôn.”

Tiểu Cửu nói: “Dù sao danh sách cũng đã ở đây, anh bảo Đạo Phong lần lượt điều tra là được, có lẽ chính là một trong số đó, tôi sau khi trở về lại tiếp tục điều tra nghe ngóng, có manh mối lại thông báo anh.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, nói với Tiểu Cửu: “Cô đây là muốn đi sao?”

Tiểu Cửu nhìn hắn, nói: “Bằng không thì sao?”

“Nơi này ở Hạ Môn, phong cảnh bờ biển rất không tệ, cô vừa lúc cũng đến đây, tôi mang cô đi bờ biển một chút, ngắm phong cảnh thế nào?”

Trên mặt Tiểu Cửu lộ ra nụ cười mỉm, có chút xấu hổ gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với A Tử: “Cùng đi đi.”

“Tôi…” A Tử nhìn thoáng qua ánh mắt Tiểu Cửu, lập tức xua tay nói, “Chủ nhân cùng chủ thượng tự đi là được, khụ khụ, A Tử về núi còn có chuyện.”

Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương mang theo Tiểu Cửu ra ngoài, dắt tay đi về phía bờ biển.

Thạch Thành, trong ánh đèn le lói, mấy cảnh sát mò vào một tòa nhà ngang bỏ hoang, lên đến tầng đỉnh, lén lút mò tới.

“Vương đội, xác định là nơi này?” Một cảnh viên cẩn thận nghe chung quanh, động tĩnh gì cũng không có, nhịn không được nói.

“Người đã báo cảnh sát nói rõ ràng, vậy khẳng định là nơi này không sai, môn phái 332, cẩn thận tìm xem!”

Ba cảnh sát tay cầm đèn pin, hướng đầu hành lang đi qua từng chút một. Dãy nhà ngang này thật sự quá xưa cũ, bởi vì không sai biệt lắm mỗi nhà đều ở trong hành lang đốt bếp than, vách tường hành lang bị hun đen sì, đừng nói không có thẻ cửa, dù là có cũng không nhìn thấy.

Ba cảnh sát không có cách nào cả, đành phải gõ cửa hỏi, kết quả gõ ba nhà đều không có người.

“Nơi này nghe nói là sắp tháo dỡ rồi, mọi người đã dọn đi, chỉ sợ tìm không được ai để hỏi.” Một cảnh viên nói.

Vương đội trưởng cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói: “Tiểu Chu cậu đối chiếu với trung tâm báo cảnh sát 110 một lần nữa, xem có thể liên hệ được người báo án hay không, bảo bọn họ đem số di động gửi tới.”

Nam tử được gọi là Tiểu Chu lập tức cầm lấy bộ đàm, vừa muốn mở miệng, ở sâu trong hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Ba người nhìn nhau một cái, lập tức lao đi.

Một cánh cửa cuối cùng của hành lang, cửa phòng đóng chặt, bên trên tích đầy tro bụi và mạng nhện, nhìn qua như là rất lâu chưa từng được người ta mở ra.

“Vừa rồi thanh âm là từ nơi này phát ra?” Vương đội trưởng nghi hoặc thấp giọng hỏi.

“Chính là cái này!” Tiểu Chu xác định. Một cảnh viên bên cạnh cũng gật đầu theo.

Mọi người đều đã nghe được là nơi này, vậy nhất định không sai. Vương đội trưởng tiến lên khẽ đẩy cửa một cái, cửa là khóa, nhưng loại cửa gỗ kiểu cũ đẩy vào trong này tuyệt không làm khó được.

Vương đội trưởng đem súng lục từ trong bao súng lấy ra, hướng hai người phía sau nháy mắt, Tiểu Chu tiến lên đá một cước vào trên cửa. Một cước này dùng sức rất lớn, nhưng chưa đá văng khóa cửa, mà là đem nửa đoạn dưới của cửa trực tiếp đạp ra cái lỗ.

Vương đội trưởng thấy thế, tiến lên thêm một cước, đem lỗ cửa đạp đến mức người ta có thể xoay người đi vào, sau đó bản thân chui vào trước.

Một mùi thối thoang thoảng chui vào mũi, Vương đội trưởng bịt mũi, nhanh chóng lấy đèn pin soi xung quanh, la lớn: “Có ai không.”

Hai cảnh viên cũng nhanh chóng tiến vào, ba cái đèn pin phối hợp soi xung quanh, rất nhanh đã làm rõ tình thế trước mắt: đây là một gian phòng khách, khắp nơi đều phủ bụi, cho dù nói là một năm chưa từng có người ở bọn họ cũng tin, phía bên phải có một cái lỗ cửa, bên trên buông bức rèm plastic, Tiểu Chu cầm đèn pin đi vào.

Đèn pin soi tới, nơi này là phòng ngủ, cũng trải rộng tro bụi, không chút vết chân.

Ba người lại theo thứ tự kiểm tra buồng vệ sinh cùng phòng bếp, cũng đều không có người.

“Chẳng lẽ chúng ta nghe lầm, tiếng thét chói tai không phải từ trong gian phòng này phát ra?” Vương đội trưởng không thể không hoài nghi thính giác của mình.

Hai người đều cau mày không tiếp lời, bọn họ không nghi ngờ thính giác của mình, nhưng nơi này đã không có người, vậy rõ ràng chính là lầm rồi.

Ba người đang muốn lui ra ngoài trước rồi nói, mới từ buồng vệ sinh đi ra, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra một thanh âm quái dị: như là một người đang khóc, hoặc như là đang rên rỉ.

Ba người nhìn nhau một cái, lập tức lao tới, nhưng, trong phòng ngủ không có một người nào cả.

“Cái này…” Hai hàng lông mày Tiểu Chu nhíu lại với nhau.

Vương đội trưởng cầm đèn pin soi về phía cửa sổ, cửa sổ lắp thanh sắt giao nhau ngang dọc, tuy loang lổ vết rỉ, nhưng dù sao cũng đầy đủ không sứt mẻ, đem gian phòng này phong tỏa giống như nhà giam. Ba người nhìn nhau, đều trợn tròn mắt.

“Nhất định ở trong gian phòng này! Tiếp tục tìm, nhìn xem dưới giường!” Một lần này Vương đội trưởng sẽ không hoài nghi thính giác của mình nữa, ba người đem chỗ trong phòng có thể giấu người tìm khắp một lần, quả thực không có.

Lúc này Tiểu Chu vừa khụt khịt mũi, vừa chỉ vào rèm cửa sổ nói: “Mùi thối hình như là từ nơi đó truyền ra.”

Vương đội trưởng đi qua, kéo rèm cửa sổ, ba người nhất thời bị dọa nhảy dựng: phía sau bức rèm, một thi thể đứng dựa vào tường, ánh đèn pin chiếu lên trên người, chỉ thấy da thịt đã héo rút, bên trên còn bò đầy mạng nhện, hiển nhiên tử vong được một đoạn thời gian rất dài rồi.

Ba người sợ hãi nhìn về phía đối phương, Tiểu Chu run rẩy hỏi ra một vấn đề: “Thi thể như vậy… Sao có thể kêu ra tiếng?”

Vương đội trưởng không đáp, cầm đèn pin soi cao thấp, lúc này mới phát hiện trong tay thi thể nắm một cái di động, vì thế đi qua, cầm đèn pin soi về phía màn hình, màn hình đột nhiên sáng lên, phát ra một chuỗi tiếng chuông, ba người bị dọa nhảy dựng, lấy đèn pin soi, chỉ thấy dãy số điện báo biểu hiện là 110…

“Là chiếc di động này báo cảnh sát!” Vương đội trưởng phản ứng nhanh nhất, phân tích, “Trung tâm báo cảnh sát 100 đang liên hệ với nó!”

Tiểu Chu nói: “Sao có thể, vậy người báo cảnh sát đâu? Chung quy không thể là thi thể này chứ?”

Hắn chưa dứt lời, hắn vừa nói như vậy, trong đầu ba người đều cảm thấy một tia lạnh lẽo. Vương đội trưởng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đừng nói bậy, đều đem súng lấy ra, tiếp tục tìm! Quá nửa còn nấp ở trong gian phòng này.”

Nói xong bản thân đi phòng khác, một cảnh sát khác cũng đi buồng vệ sinh và phòng bếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status