Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1835: Cận Vệ (1)


Sau khi về tới Thạch Thành, Diệu Mộng Khiết mời Diệp Thiếu Dương cùng nhau tới chỗ ở của mình, Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen mới nhớ tới mình hiện tại trên danh nghĩa là bảo tiêu của cô, sửng sốt một phen nói: “Cô ở nơi nào? Khách sạn sao?”

“Không, tôi ở nơi này thuê một khu nhà, lâm thời ở lại, rất nhiều phòng, anh dọn qua hoàn toàn không có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương trở nên do dự, mình không thích nhất là vào ở trong nhà người khác, hơn nữa còn là một cô em không quá quen thuộc, nhưng mình đã đáp ứng làm cận vệ của cô, tự nhiên cũng không tiện đổi ý, đành phải đáp ứng, trong lòng bắt đầu hối hận lúc trước không đàm phán với cô, hiện tại cần nghiêm túc thực hiện chức trách bảo tiêu, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình có chút thiệt thòi.

Diệu Mộng Khiết giống như đoán được tâm tư của hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Diệp tiên sinh, anh hôm nay cũng phải đi làm rồi, chúng ta vẫn là đàm phán xong thù lao đi, sau đó ai cũng không thể chơi xấu. Anh nói cái giá đi. Tôi nói trước, tương lai tám phần sẽ gặp phải nguy hiểm, thậm chí có lo lắng tính mạng, cho nên Diệp tiên sinh không cần khách khí với tôi, nói cái giá đi.”

Nói đến nước này rồi, nếu mình còn không yết giá rõ ràng, trái lại làm trong lòng Diệu Mộng Khiết bất an, lập tức cân nhắc tới thu bao nhiêu tiền, nhất thời cảm thấy nếu lão Quách ở đây thì tốt rồi,

mình thật sự là không am hiểu cùng người ta chào giá chặt chém linh tinh… Chợt nhớ tới lần trước lão Quách mang mình đi trừ tà khai quang cho Lý công tử kia, đã thu năm mươi vạn lần này mình đảm đương cận vệ một tháng thời gian, nguy hiểm cái gì không nói, ít nhất mình bỏ sức cũng so với lần trước nhiều hơn nhiều, Diệp Thiếu Dương tính nhẩm một phen, hạ quyết tâm, nói với Diêu Mộng Khiết:

“À thì, bằng không cô cho tôi tám mươi vạn thế nào?”

“Tám mươi vạn?” Diêu Mộng Khiết giật mình nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cô cứ bắt tôi ra giá, tôi liền tùy tiện đưa ra con số, cô cảm thấy không ổn, thì tùy tiện cho con số là được, người một nhà cũng không sao cả.”

Diêu Mộng Khiết cười cười, nói: “Diệp tiên sinh… Không sao, tôi vẫn là gọi anh Thiếu Dương ca đi, tôi cho anh một trăm tám mươi vạn, cứ quyết định như vậy.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, lắc lắc đầu, “Không thể đòi cô thêm, bằng không kiếp sau phải trả, tôi không muốn nợ bất luận kẻ nào.”

Diêu Mộng Khiết nhíu mày, cười nói: “Cho anh tám mươi vạn, chẳng lẽ kiếp sau anh không cần trả lại cho tôi.”

“Đương nhiên, đây là tôi tự mình kiếm mà.”

Diêu Mộng Khiết cười lắc lắc đầu, “Loại sự tình này giống như không có tiêu chuẩn rõ ràng nhỉ, sao anh biết làm bảo tiêu một tháng, giá trị là tám mươi vạn, mà không phải một trăm tám mươi vạn?”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cười cười nói: “Bởi vì tôi mong muốn là tám mươi vạn, hơn nữa cũng đã đưa ra, vậy thì nói rõ, tám mươi vạn là mong muốn ban đầu của tôi, cũng là thứ tôi nên được, cô cho thêm nữa, đó mới là tiền dư thừa.”

Diêu Mộng Khiết nghe xong đoạn lời này, cái hiểu cái không. “Được rồi, liền nghe lời anh, tám mươi vạn Nhân Dân Tệ, tôi buổi chiều chuyển cho anh.”

“À, cô bao ăn bao ở chứ?”

Diêu Mộng Khiết: “Hả?”

“Bao ăn bao ở mà nói, trước hết đừng cho tiền, tiền đặt cọc cũng không cần, sau chuyện cho tôi một cục là được rồi.”

Diêu Mộng Khiết cười nói: “Không bằng cho anh trước một nửa, nhỡ đâu tôi không may gặp nạn cái gì, ít nhất anh cũng không phải làm không công một hồi.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô lắc lắc ngón tay, “Tôi biết cô đang khích tướng tôi, nhưng nói như thế đi, tôi đã đáp ứng bảo hộ cô, chỉ cần bản thân cô không tìm chết, cho dù là âm thần địa phủ tới đây, cũng đừng nghĩ từ trong tay tôi mang cô đi.”

Diêu Mộng Khiết bĩu môi nhìn hắn: “Anh tự tin như vậy?”

Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười.

Từ thông đạo sân bay đi ra, một chiếc ô tô đã chờ ở bên ngoài, quản gia của Diêu Mộng Khiết đứng ở trước xe, cung kính chờ bọn họ.

Sau khi lên xe, ô tô chạy như bay, xuyên qua khu náo nhiệt, tiến vào một tiểu khu cư trú.

Diệp Thiếu Dương xuyên qua cửa kính xe nhìn ra, tiểu khu này rất kỳ quái, không có nhà cao tầng, tất cả đều là nhà nhỏ hai tầng, nhưng diện tích rất rộng, nhìn qua càng giống từng dãy tứ hợp viện phiên bản nâng cấp hơn, hơn nữa hoàn cảnh tiểu khu phi thường tốt, kiến trúc nhìn qua cũng rất có cảm giác sa hoa.

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên thấy loại tiểu khu hình thái nơi ở này, trong lòng rất tò mò.

Ô tô đỗ ở trước một dãy nhà nhỏ, sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương đi ở sau người Diêu Mộng Khiết bước vào nhà ở, bên trong là trang trí thuần kiểu Trung, nhìn qua cực kỳ hoành tráng, đồ gia dụng cũng đều là các loại đồ gỗ nhìn qua rất quý báu.

“Nhà này của cô, là sau khi tới thuê?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

Diêu Mộng Khiết cười cười nói: “Không phải thuê, là mua, nhà vốn là trang hoàng sẵn, nhưng đồ gia dụng các thứ là tôi lâm thời mua thêm.”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, “Cô lại không tính ở trong nước lâu dài, cần gì mua một tòa nhà?”

“Tôi cần một căn nhà mình thích, dựa theo sở thích của mình đến bài trí đồ gia dụng, như vậy mới có thể ở quen, hơn nữa, tôi từ trước tới giờ cũng chưa từng thuê nhà.”

Diêu Mộng Khiết giải thích rất thành khẩn, nhưng Diệp Thiếu Dương lại nghe ra một tia ý tứ thổ hào, chỉ mua không thuê… Cái này phải là người có bao nhiêu tiền mới có thể làm được? Trước đó Diệp Thiếu Dương chỉ là cảm thấy cô thân phận cao quý, cũng không biết là một công chúa đời cuối có thể có bao nhiêu tiền, mà nay đối với hai chữ “công chúa”, cuối cùng là có nhiều sự hiểu biết hơn nữa.

Tòa nhà rất lớn, rất nhiều phòng, chỉ là lầu một ít nhất đã có ba trăm mét vuông. Phòng ngủ đều ở lầu hai, chỉ có một mình Diêu Mộng Khiết ở, Diêu Mộng Khiết bảo Diệp Thiếu Dương tự mình chọn một phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương trái lại không để bụng, nghĩ phải bảo vệ Diêu Mộng Khiết, vì thế chọn lựa phòng giáp với cô.

Trong phòng ngủ có một cái giường lớn khắc hoa, còn có một chút đồ gia dụng nhìn quý báu nhưng giản lược, Diêu Mộng Khiết nhìn quanh một lần nói: “Quá ít đồ, anh nếu thiếu cái gì, trực tiếp nói với Mạch Tạp là được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mạch Tạp?”

“Chính là vị này, quản gia của tôi, anh cũng có thể gọi hắn Kim tiên sinh.”

Kim tiên sinh tiến lên hữu hảo bắt tay với Diệp Thiếu Dương, dùng tiếng Trung nói: “Diệp tiên sinh, có gì cần xin phân phó.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không có yêu cầu gì, quay về tôi về nhà một chuyến, đem một ít pháp khí chuyển qua đây là được.”

Kim tiên sinh dùng tiếng Pháp nói một chuỗi với Diêu Mộng Khiết, Diêu Mộng Khiết nhíu mày, dùng tiếng Trung nói: “Mạch Tạp, anh về sau trước mặt Diệp tiên sinh nói chuyện với nhau, tốt nhất dùng tiếng Trung, đây là sự tôn trọng tối thiểu.”

Kim tiên sinh hơi cúi đầu, nói: “Eva nửa giờ sau xuống máy bay, Catherine, cô muốn đi đón cô ấy hay không?”

Diêu Mộng Khiết cắn môi, nói: “Tôi không phải nói với cô ấy bảo cô ấy đừng tới đây, cô ấy vì sao cố chấp như vậy.”

“Eva không yên tâm cô ở bên này, cô ấy đã tìm mấy giáo đồ của cô ấy, muốn tới đây bảo hộ cô.”

Diêu Mộng Khiết thở dài, “Vô dụng, cô ấy không có khả năng đánh thắng tôi…” Ánh mắt đột nhiên quét Diệp Thiếu Dương một chút, vội vàng ngậm miệng, trầm mặc một phen nói: “Được rồi, cô ấy đến cũng đến rồi, anh đi đón cô ấy, sau đó đưa đến nơi đây đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status