Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1937: Diêu Mộng Khiết Kiên Trì (1)


“Tùy tiện, nhưng hiện trường hình như không có gì.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Lưu trình vẫn là cần đi.” Tạ Vũ Tình thông qua bộ đàm báo cáo tình huống, thỉnh cầu rút võ cảnh chống bạo động, sau đó mang theo các thủ hạ ban điều tra sự kiện linh dị của mình tiến vào đại lâu.

“Sư phụ, em treo màu (bị thương) rồi!” Trương Tiểu Nhị đi lên tranh công, Diệp Thiếu Dương thấy trên cánh tay trái của cô quấn bằng vải, đi lên nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói: “Lần này công lao của em lớn nhất.”

Trương Tiểu Nhị lập tức mặt mày vui vẻ miêu tả tình huống mình dùng hai khẩu súng bắn đám tà vật đó thế nào. Diệp Thiếu Dương đem Nhuế Lãnh Ngọc giao cho cô làm người nghe, tới cạnh lão Quách, hỏi hắn tình huống chạy trốn.

Lão Quách nói một lần, vỗ Đầu Bẹp biến ảo thành hình người nói: “Đều là công lao của hắn, cũng may mà hắn lúc ấy hiện ra chân thân, bảy cái đuôi, một cái đuôi chộp một người, từ trong hang hốc bò ra ngoài. Bằng không hôm nay… Thật sự là nghĩ thôi cũng toát mồ hôi lạnh.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Đầu Bẹp, hai tay chồng lên, khom người hành một cái đại lễ, lần này lại dọa hỏng Đầu Bẹp, có chút không biết làm sao, xin giúp đỡ nhìn lão Quách.

Lão Quách tiến lên vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tiểu sư đệ, Đầu Bẹp là người một nhà, hắn không nhận nổi đâu.”

“Hắn nhận được.” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt nghiêm túc, hướng Đầu Bẹp nói: “Hôm nay nếu không có người, nhỡ đâu có ai gặp chuyện, ta thật sự không biết làm sao bây giờ.”

Đầu Bẹp gãi ót, bộ dáng có chút ngố, hoàn toàn khác bộ dáng đáng sợ hắn huyễn hóa ra chân thân, ồm ồm nói: “Tiểu sự thúc… Ta gọi người tiểu sự thúc, ta coi như là một thành viên của Liên Minh Tróc Quỷ, theo lý nên làm.”

Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nói: “Ngươi không thể tính được.”

Đầu Bẹp ngẩn ra, vẻ mặt có chút xấu hổ, người bên cạnh cũng có chút xấu hổ.

“Ngươi rõ ràng chính là một thành viên trong đó, vì sao có thể coi như là?” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Để sau treo cái chức cho ngươi ở m Dương ti, ngươi cũng coi như có thân phận.”

Đầu Bẹp nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt chớp động, sau đó muốn quỳ xuống, lão Quách giữ chặt hắn, nói: “Ngươi cũng đừng sợ sệt, về sau theo tiểu sư thúc ngươi lăn lộn cho tốt, tranh thủ lên làm âm thần, đại thúc ta chết đi âm thần còn trông cậy vào.”

Sự tình kết thúc, Diệp Thiếu Dương vốn định bảo các bạn nhỏ m Dương ti trở về, lão Quách nói tiệc mừng công đã bày sẵn rồi, mọi người ăn xong rồi đi. Tuy đám Lâm Tam Sinh là quỷ, không có cách nào ăn được đồ ở nhân gian, nhưng cảm thụ không khí một phen cũng là tốt.

Vì thế mọi người lái xe trở về, chỉ để lại lão Quách, mang theo Đầu Bep lưu lại xử lý hiện trường, sau đó chạy trở về hội hợp với bọn họ.

tô lái ra một khoảng cách, xuyên qua cửa kính xe nhìn hướng trên mái nhà, có thể nhìn thấy Tạ Vũ Tình mang theo mấy cảnh sát ở mái nhà tìm tòi chụp ảnh khắp nơi. Nhuế Lãnh Ngọc tìm hồi lâu, không thấy được bóng người Diệu Mộng Khiết, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diêu Mộng Khiết

đi rồi?” “Không biết, sự tình cũng đã kết thúc, còn để ý cô ấy làm gì, nói thật anh cũng không quá muốn nhìn thấy cô ấy.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh ngốc à, anh không gặp cô ấy, làm sao tìm cô ấy đòi tiền!”

“ẶC… Cái này thì thôi, anh cuối cùng cũng không giúp được cô ấy.”

“Không có công lao cũng có khổ lao, anh vất vả lâu như vậy, ít nhất dù sao cũng phải cho anh một nửa chứ. Anh không phải có chìa khóa tự họp viện của cô ấy sao, ở đúng rồi, đồ đạc của anh không phải còn có một chút ở đó sao, anh trở về lấy đồ, vừa lúc chờ cô ấy, cô ấy không có khả năng không quay về.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô.

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Sao, có phải cảm thấy em rất phàm tục hay không? Trước kia anh là độc thân, em lười quản anh, anh ngay cả công việc cũng không có, không kiếm thêm chút tiền, tương lai làm sao nuôi gia đình.”

Diệp Thiếu Dương biết cô là nói giỡn, chẳng những chưa cảm giác được không thoải mái, ngược lại cảm thấy rất ấm áp.

“Không phải, khụ khụ, kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của anh mà, anh cũng chưa nói không đi đòi tiền, anh là đang nghĩ mở miệng như thế nào…”

“Cô ấy hẳn là sẽ nhắc với anh, cô ấy nếu không đề cập tới, anh liền chủ động nhắc, đừng có không chịu hạ thể diện xuống.” Nhuế Lãnh Ngọc hướng dẫn từng bước.

Tứ Bảo ngồi ở ghế lái, nghe cô nói nhiều như vậy, Phốc một tiếng cười ra, quay đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc “Em trước kia ở trong mắt bọn anh, chính là hình tượng bằng sơn mỹ nhân đó, sao bây giờ… Ha ha, họa phong đột biến.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mỗi nữ hài tử lập gia đình đều là như thế này, băng sơn mỹ nhân chẳng lẽ không phải giặt quần áo nấu cơm? Tương lai anh kết hôn sẽ biết.”

Tứ Bảo nói: “Anh là hòa thượng, không có phiền não phương diện này.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nói tối thiếu chút nữa tin, lúc trước là ai ồn ào muốn đi hoàn tục.”

Ba người ở trong xe đấu võ mồm, vui vẻ.

Trở lại tứ họp viện, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa Diêu Mộng Khiết cho mở cửa, trong nhà không có người, Kim tiên sinh và đầu bếp đều không ở đây, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, vừa thu thập đồ đạc, vừa chờ Diêu Mộng Khiết trở về.

Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo đi khách sạn trước.

Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này là Diệp Thiếu Dương triệu tập, mọi người cũng đều là hướng hắn mà đến, Nhuế Lãnh Ngọc mờ mờ ảo ảo đã có một loại cảm giác gia đình, Diệp Thiếu Dương đã muốn ở chỗ này chờ Diêu Mộng Khiết, cô cho rằng mình cần thiết đi giúp hắn gọi người.

Diệp Thiếu Dương bảo cô thông báo Chu Tĩnh Như một chút, dù sao Diêu Mộng Khiết là bạn của cô ấy, cũng là cô ấy giới thiệu làm quen, quá trình cùng kết quả chuyện về Diêu Mộng Khiết, hắn cảm thấy cần thiết nói với Chu | Tình Như một phen, lại nói Chu Tình Như cũng là người một nhà, liên hoan đương nhiên cũng cần thông báo cô.

Diệp Thiếu Dương thu thập xong đồ, ở trong phòng ngồi một hồi, nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng mở cửa, đi ra xem, quả nhiên là Diêu Mộng Khiết Diêu Mộng Khiết vẻ mặt mang theo chút mỏi mệt cùng mất mát, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đứng lại nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương dựa theo Nhuế Lãnh Ngọc dặn, vốn là thiết kế sẵn lời kịch, vừa thấy Diệu Mộng Khiết, lập tức cái gì cũng quên, có chút xấu hổ nhìn cô, không biết làm sao để mở miệng.

“Tôi lát nữa phải đi rồi, có thể gặp anh một lần cuối cùng, tôi rất vui.” Diệu Mộng Khiết miễn cưỡng cười cười, “Anh không vội chứ?”

“Không vội.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đợi đi liên hoan ăn cơm, cô nếu có rảnh mà nói cùng nhau đi qua.”

“Tôi không đi, tôi đã đặt máy bay hai giờ sau, lát nữa phải đến sân bay, chúng ta tán gẫu một lát đi.”

Diêu Mộng Khiết bảo hắn ngồi trước, bản thân đi một phòng, lấy ra một chai rượu vang cùng hai cái ly, rót hai ly rượu, bưng một ly cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận, nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, có chút do dự.

Diệu Mộng Khiết ngầm hiểu cười, “Yên tâm, đây là rượu vang thật sự, hôm nay, tôi uống rượu cùng.”

Hai người ly cụng một cái, Diêu Mộng Khiết uống một ngụm nhỏ, gọi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở trước bàn ăn, tự mình ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn, yên lặng nói: “Thiếu Dương, anh thật ra là rất thất vọng đối với tôi phải không?”

“Cái này… Thật ra cũng không thể nói là thất vọng.” Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, nói, “Tôi chỉ là không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành bộ dạng này, có chút đột ngột.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status