Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1938: Diêu Mộng Khiết Kiên Trì (2)


“Tôi cũng không ngờ.” Diệu Mộng Khiết cúi đầu thưởng thức ly rượu trong tay, thở dài nói, “Mặc kệ anh tin hay không, thật ra tối hận ý cùng đối địch đối với Lyon, hơn phân nửa là giả vờ… Bởi vì tôi không dám đối diện nội tâm của mình, chỉ có biểu hiện thành một cái cực đoan khác, hơn nữa vốn đã thể như nước lửa, dùng tục ngữ Trung Quốc mà nói, đâm lao phải theo lao, chỉ là…”

“Chỉ là cô không ngờ, anh trai cô thật ra không muốn làm cái gì vương giả quỷ hút máu, cũng không muốn báo thù.”

Chuyện này nghe rất khó lý giải, rõ ràng bị người ta bẫy, không chỉ có đoạt đi quyền kế thừa gia tộc, còn từ nhân loại biến thành quỷ hút máu… Quỷ hút máu tuy nghe nói có thể sống mãi, nhưng người ta sau khi chết có thể luân hồi, quỷ hút máu không riêng bị tước đoạt quyền luân hồi, nhỡ đâu bị đánh chết, còn phải xuống tây phương địa ngục, vạn kiếp bất phục.

Diêu Mộng Khiết nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi cũng không ngờ anh ấy, hắn sẽ như vậy…”

“Mới đầu tôi cũng không thể lý giải, về sau tôi đổi cái góc độ suy nghĩ, thì có thể hiểu rồi… Nếu là tôi, người thân mật nhất, cứ nói là Tiểu Ngọc đi, nếu nàng giống người đối với ca ca người như vậy đối với ta, ngay từ đầu tôi khẳng định là hận, có thể cũng sẽ muốn báo thù, nhưng thời gian dài, tôi tám phần cũng sẽ chán ghét, không phải nói không hận, mà là chán ghét, cảm thấy tất cả cái này rất không có ý tứ ngay cả người thân nhất trong sinh mệnh cô cũng lừa gạt cô thương tổn cô, không có ý nghĩa bao nhiêu chứ, cho dù cho cô báo thù thì thế nào?”

Diêu Mộng Khiết như có chút đăm chiêu gật gật đầu, lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi.”

“Nhưng Lyon cũng không sai, trước khi chết cũng coi như đã biết chân tướng, nhận nhau với cô, hắn cũng không có gì tiếc nuối nữa.”

Diệu Mộng Khiết một bàn tay ôm trán, thở dài: “Tôi bây giờ có chút hối hận, lúc trước đối với Lyon

làm tuyệt như vậy… Có lẽ tôi thật sự sai lầm rồi.” Hiệp Thiếu Dương nói: “Cô nếu muốn nghe ý kiến của tôi, tôi sẽ nói cho cô, khẳng định sai rồi… Đổi là tôi, mặc kệ là vì cái gì, cho dù là vì cứu vớt thế giới, tôi cũng sẽ không thương tổn người thân của tôi.”

Diệu Mộng Khiết nói: “Nếu chết một người thân của anh, có thể đổi một trăm người sống sót, nếu như.”

“Một vạn người cũng không được.” Diệp Thiếu Dương nói, “Vấn đề này, tôi trước kia từng tham khảo với một pháp sư, tới bây giờ vẫn nghĩ như vậy, nếu ngay cả người bên mình cũng không bảo hộ được, có tư cách gì nói bảo hộ càng nhiều người hơn nữa? Hơn nữa tôi cũng không phải cứu thế chủ.”

“Nhưng tôi là cứu thế chủ, ít nhất là cứu thể chủ của giới pháp thuật tây phương.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cho nên, cô căn bản không cần hỏi tôi, cô cảm thấy đúng, tự mình đi làm là được, mọi người đều là giống nhau.”

Diêu Mộng Khiết gật gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng tôi vẫn muốn biết, cô kế tiếp có tính toán gì không?”

“Tôi đi về kế thừa tài sản cùng địa vị gia tộc trước, ý đồ thuyết phục giáo hội thành lập một liên minh, cùng nhau đối phó quỷ hút máu.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Liên minh đối phó quỷ hút máu gì đó, bản thân người lãnh đạo cũng là một quy hút máu, cô không cảm thấy… Ừm, đám người giáo hội sẽ nghe cô chỉ huy sao?”

“Tôi từng thề ở trong giáo đường, hơn nữa từng hạ nguyền rủa cho chính mình, chờ sau khi tất cả hoàn thành, tôi sẽ tự sát tạ tội…”

“Giết sạch toàn bộ quỷ hút máu sao.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi nhắm chừng một trăm năm cũng biết không hết.”

“Là giết không hết, cho nên lời thề của tôi là diệt trừ ba đại gia tộc quỷ hút máu ở châu u, giết chết ba vương giả quy hút máu, Lyon và Charlton đều đã chết, Bourgogne gia tộc đã xong rồi, còn lại hai gia tộc quỷ hút máu, chờ tôi đi đối phó, chỉ cần giết hai vương giả khác, nhiệm vụ của tôi cũng liên hoàn thành.”

“Vậy chúc cô thành công đi.” Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu, cụng ly với cô.

Diêu Mộng Khiết cười cười nói: “Anh lát nữa đem số chi phiếu gửi cho tôi đi, tôi đem thù lao chuyển cho anh.”

Diệp Thiếu Dương vốn định khách khí vài câu, kết quả vẫn không cố gắng được rất nhanh đã đáp ứng.

“Đúng rồi, cô đi rồi, hẳn là trong khoảng thời gian ngắn cũng không trở lại đi, căn nhà này của cô làm sao bây giờ?”,

“Nếu anh thích, tôi tặng cho anh.”

Diệp Thiếu Dương méo méo miệng, “Không có công không nhận lộc, tôi lấy thù lao là được, cái khác không thể lấy.”

Diêu Mộng Khiết không có cưỡng cầu.

Diệp Thiếu Dương xem thời gian, nói: “Vậy tôi đi trước, tôi muốn đi ăn cơm với bọn họ, sẽ không tiến cô, cô…” Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, nói, “Có duyên gặp lại.”

Diêu Mộng Khiết gật gật đầu, tiễn hắn ra ngoài, đột nhiên ở phía sau gọi một tiếng: “Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô.

“Chúng ta, là bằng hữu sao?” Diêu Mộng Khiết có chút khẩn trương hỏi ra vấn đề này, sau đó đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương ở sâu trong nội tâm chấn động nho nhỏ một lần, gật gật đầu, “Tôi nghĩ. Đúng vậy.”

Diêu Mộng Khiết cười phất phất tay.

“Tạm biệt!”

Diệp Thiếu Dương đi xa, quay đầu nhìn lại, Diêu Mộng Khiết vẫn đứng ở chỗ ban đầu, mặc một cái váy dài kiểu u, mái tóc vàng rối tung xuống, nhìn qua quả thực rất có một loại cảm giác công chúa châu u.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi phun ra một hơi, vừa đi vừa hồi tưởng toàn bộ sự kiện, cảm giác thật sự có chút rắc rối phức tạp. Hắn cũng không biết con đường Tiểu Mộng Khiết đi, hành vi của cô là đúng hay sai, tóm lại… Đó là chuyện thuộc về bản thân cô.

Tuy kết cục vượt xa mình đoán trước, hơn nữa cuối cùng quyết đấu với Lyon là Nam Cung Ảnh, mà không phải mình, nhưng mặc kệ nói như thế nào, nhiệm vụ cuối cùng của mình là đã kết thúc… Diệp Thiếu Dương cảm thấy một thân thoải mái, nghĩ đến tám mươi vạn thù lao sắp tới tay, cộng thêm lúc trước lão Quách giúp mình kiếm mấy chục vạn đó, bây giờ mình tài sản hơn một trăm vạn… Không đúng, còn có ba mươi vạn, là lúc trước nữ ngôi sao Trang Vũ Nịnh kia cho mình ba mươi vạn.

Ba mươi vạn này, bởi vì lúc ấy đưa vào trên thẻ khác, lúc ấy sau khi nhận được thù lao, mình lập tức trở về quê, xử lý chuyên Hạn Bạt, sau đó nối gót xảy ra rất nhiều sự kiện linh dị, số tiền này thế mà bị hắn quên đi, thăng đến không lâu trước đây thu thập đồ đạc, tìm được tấm thẻ này, mới nhớ tới mình còn có một khoản tài phú như vậy…

Lẽ ra người tham tiền giống hắn như vậy, không nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng thật sự là đã quên, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng.

Mấy khoản tiền cộng lại, mình cũng có tài sản hơn một trăm vạn, Diệp Thiếu Dương đắc chí, đặc biệt là mình lập tức sẽ lập gia đình, số tiền này trừ dùng để mua thêm đồ gia dụng, vừa lúc có thể làm quỹ gia đình, dự trữ cho tương lai.

Nghĩ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của mình sau khi kết hôn, trong lòng Diệp Thiếu Dương là hưng phấn, nhưng… Đương nhiên, ở phía trước tất cả, mình còn có hai việc lớn phải làm: đi chùa Lan Nhược cứu Yến Xích Hà, còn có chính là giúp Đạo Phong đối phó Lê sơn lão mẫu thực lực khủng bố kia… Tuy nói đây là quyết đấu giữa Đạo Phong cùng bà ta, nhưng Diệp Thiếu Dương mơ hồ có thể dự cảm được, sự tình chỉ sợ sẽ không là quyết đấu đơn giản như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status