Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1944: Âm Mưu Huyền Không Quan (3)


Đạo Phong đi về phía trước một bước, thấy rõ Thanh Vân Tử là ở trên mặt đất đùa nghịch một đống cành cây, bày thành vài cái hình dạng kỳ quái phức tạp, sau đó không ngừng dỡ ra, ghép lại, nhìn qua đang chơi một ván cờ.

Đạo Phong yên lặng nói: “Ngài gần đây không phải đoán quẻ thì là lên đồng viết chữ, lần trước là Văn Vương tám quẻ, hôm nay lại đổi thành tử vi đẩu số rồi.”

Thanh Vân Tử nói: “Người già đi, không còn dùng được nữa, chỉ có thể tìm chút việc để giết thời gian.”

Dương Cung Tử nói: “Sư phụ ngài lần này lại đang bói toán vì chuyện gì thế?”

Thanh Vân Tử cầm một cây gỗ, nhìn trận đồ trước mắt, trong lúc nhất thời không biết đặt vào đầu, do dự hồi lâu, vuốt chòm râu, thở dài: “Quái quái quái, trận này khó giải! Bày lâu như vậy, lấy trò chơi này đến lừa gạt ta!”

Không kiên nhẫn đưa tay đem cây gậy gỗ trên mặt đất làm rối loạn hết, đứng dậy, tức giận hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn Đạo Phong một cái, thở dài: “Ngươi tới làm cái gì?”

Đạo Phong chưa trả lời, hỏi lại một câu trước đó Dương Cung Tử hỏi: “Sư phụ đang bói toán vì chuyện gì?”

“Còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là lành dữ người lần này đi Thanh Minh Giới.” Đạo Phong nhíu mày nói: “Như thế nào?”

“Không có sinh cơ.” Thanh Vân Tử chép miệng, giống lão hán nông thôn khoanh hai tay, ngẩng đầu nhìn xa xa, nói: “Một mảng loạn cục, kim đạo thiết mã, sát khí dạt dào, lại nhìn không thấy một chút sinh cơ…”

Trong lòng Đạo Phong hơi kinh ngạc, truy hỏi: “Có ý tứ gì?”

“Phàm là người ứng kiếp, tất cả đều chết hết!”

Mấy chữ này truyền vào trong tại Đạo Phong, luôn luôn vinh nhục không kinh, trên mặt hắn cũng hiện ra một tia biểu cảm chấn động.

Dương Cung Tử càng hoa dung thất sắc, ngây ra một lát nói: “Không có khả năng!”

“Là không có khả năng, cho nên ta mới buồn bực!” Thanh Vân Tử gãi đầu, chỉ để ý bản thân mình nói, “Không có khả năng chết hết, ta không tin sẽ là như thế, nhưng trên quẻ tượng quả thực là như thế. Bởi vì ta phỏng đoán không được mệnh số tương lai của bọn họ…”

“Bọn họ?”

“Con thỏ con và đám người đó của nó, mấy người trong đó.”

Đạo Phong nói: “Phỏng đoán không được mệnh số, vậy chỉ có một loại khả năng…”

“Với người, chính là người chết, kiếp này qua đời, mệnh số chung cực, với quỷ yêu tà linh, hoặc là luân hồi chuyển thể, hoặc chính là hồn phi phách tán…”

Dương Cung Tử run giọng nói: “Chẳng lẽ Liên Minh Tróc Quỷ phải diệt tuyệt hay sao.”

“Sao có thể có loại chuyện này!” Thanh Vân Tử nói, “Còn có một loại khả năng. Trừ phi bọn họ nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong luân hồi.”

Đạo Phong nói: “Cái này càng không có khả năng.”

Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, “Quẻ tượng như thế, hơn nữa ở trong sát khí, có một dòng loạn lưu, nhiễu loạn quẻ tường phía sau, sau đó toàn bộ đều loạn, không thể thôi diễn…” Ngẩng đầu nhìn Đạo Phong nói, “Cái này nói rõ sự tình giữa đường có một loại biển số, ngươi cũng không cần hỏi ta là cái gì, đây là thứ bất cứ thuật bói toán nào cũng không thể thôi diễn ra, ta chỉ nói cho người kết quả, hoặc là mấy người này chết hết, hoặc chính là bị biến số này mang theo, nhảy ra khỏi lục đạo luân hồi.”

Dương Cung Tử lắc đầu nói: “Một loại nào cũng không có khả năng.”

“Cho nên, ta mới rối rắm như thế?

Dương Cung Tử nói: “Bọn họ tuyệt đối không có khả năng chết, cái khác không nói, Âm Dương ti vừa thành lập không lâu, âm ty đang muốn mượn dùng năng lực bọn họ để ứng kiếp, sao có khả năng sẽ chết chứ… Lại nói Thiếu Dương…”

Cô hít sâu một hơi, nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Thiếu Dương là chuyển thể quỷ đồng, cho dù là Thái Âm son, cũng không có khả năng để cậu ấy cứ như vậy chết đi chứ?”

Thanh Vân Tự nhướng mày, nói: “Người nào nói cho em, Thiếu Dương là chuyển thể quỷ đồng?

“Không phải sao, nếu không phải Đạo Phong, vậy nhất định là cậu ấy mà!”

Đạo Phong nói: “Không nói cái này, phàm là bói toán, đều phải có người định quẻ, con không có mệnh số, sư phụ là thông qua ai tới định quả?”

Phàm là bói toán đối với sự kiện nào đó, nhất định phải có người trung tâm của sự kiện, thông qua hắn để định quẻ, mới có thể thôi diễn ra lành dữ của sự kiện, nói trắng ra là cũng là vận mệnh cùng một nhịp thở với người này… Không có người định quẻ, quẻ tương tự nhiên cũng có không tồn tại.

Thanh Vân Tử nói: “Tự nhiên là thằng thỏ con.”

Đạo Phong hơi kinh ngạc.

“Thông qua hắn? Lần này đi quyết đấu là con, nó chẳng qua là đi góp mặt, nhỡ đâu có biến cố gì, cũng là con đến chủ đạo, sư phụ lấy nó định quẻ, có thể bói chuẩn sao?”

“Nói nhảm.” Hai mắt Thanh Vân Tử trọn lên, “Người cho rằng đây là chuyện cá nhân người à, trung tâm chuyện này, không phải người, là Thiếu Dương.”

Đạo Phong kinh ngạc nhìn lão, nói: “Sao có khả năng!”

“Bói toán, người chỉ là thường dân, nói ngươi cũng không hiểu.” Thanh Vân Tử cũng không giải thích quá nhiều, cúi đầu tiếp tục bày cây gậy gỗ, trong đầu cũng có chút buồn bực, Mao Sơn đạo thuật chia làm thuật, kham, bắc, y, mỗi một môn thật ra đều là học vấn lớn, nhưng Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương hai thằng cha này vẫn luôn nghiên cứu pháp thuật, đối với phân loại khác cơ bản không nghe không hỏi, Diệp Thiếu Dương còn tốt chút, ít nhất hiểu chút phong thuỷ vân vân. Đạo Phong quả thực chính là cuồng nhân học tủ nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ, nói những thứ này cũng không có tác dụng gì nữa.

Đạo Phong cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa… trung tâm chuyện này, không phải là mình với Lê son lão mẫu đánh cưỢC sao, có thể liên lụy đến Diệp Thiếu Dương, có lẽ có khả năng, sao còn có thể lấy hắn làm trung tâm?

Thanh Vân Tử xoay gạt cây côn gỗ một hồi, tạm dừng, nói: “Đây là thứ có thể phân tích được, muốn khiến Thiếu Dương trở thành nhân vật chính, phải có người xem, sức chú ý của những người xem này, phải tập trung ở trên người Thiếu Dương, mà không phải trên người người…

Dương Cung Tử nói trước: “Vậy uy hiếp đối với Thiếu Dương, khẳng định không phải đến từ Lê son lão mẫu, bà ta càng thêm để ý là Đạo Phong, nếu không lần trước cũng sẽ không dùng Thiếu Dương làm con tin ép Đạo Phong hiện thân.”

Thanh Vân Tử nói: “Vậy uy hiếp đối với Thiếu Dương đến từ người nào, nói cách khác, Thanh Minh Giới còn có ai đối đầu với Thiếu Dương?”

Đạo Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Huyền Không quan?”

“Đây là thứ duy nhất ta có thể nghĩ đến.” Thanh Vân Tử trầm ngâm không nói.

Tông môn nhân gian của Huyền Không quan, bị thầy trò ba người bọn họ nhổ tận gốc, đã triệt để diệt tông môn, tạm bất luận ai đúng ai sai, ít nhất ở trong lòng đám người Tô Mạt, sớm đã hận thấu xương đối với bọn họ, bản thân Thanh Vân Tử cũng bỏ mình ở trong một trận chiến với Vô Cực Thiên Sư, tiêu giảm loại thù hận này, hơn nữa lão có âm ty che chở, trên cơ bản mờ nhạt ra khỏi tầm mắt của đám đệ tử Huyền Không quan, thù hận của bọn họ tập trung hết ở trên người Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương.

Dương Cung Tử nghĩ nghĩ nói: “Tông môn Huyền Không quan ở Thanh Minh Giới rất thần bí, nghe nói quan hệ với Chúng Các phái, Lê sơn mấy tông môn Xiển giáo này đều không tệ, nhưng các môn phái này không đến mức vì giúp Huyền Không quan báo thù, mà đắc tội Phong Chi Cốc ta chứ?”

Thanh Vân Tử cười lạnh một tiếng. “Phong Chi Cốc ở Quỷ Vực, cùng Thanh Minh Giới còn cách nhân gian, đừng nói các người, cho dù là âm ty, ở Thanh Minh Giới ảnh hưởng cũng phi thường nhỏ, nơi đó là các thế lực Xiển giáo Tiệt giáo khống chế, đối với tất cả thế lực bên ngoài đều không nể mặt. Các thế lực Xiển giáo này, thật sự cố kỵ không phải các ngươi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status