Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2200: Người Chết (1)


“Là Chân nhân, còn chưa tới thiên sư.” Diệp Thiếu Dương cười khổ.

“Đúng vậy, tôi nghe nói tiên thiên linh thể, đều là trời giáng xuống trách nhiệm lớn, một khi bước lên tu hành, tất nhiên tu hành nhanh hơn người bình thường, anh sao lại… Không phải tôi khinh thường anh, tôi chỉ là buồn bực, anh sao mới là bài vị Chân nhân?”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên “O” một tiếng, “Anh có phải nhập môn tương đối muộn hay không?”

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, vẫn là không tiện giải thích lại lịch mình, đành phải thuận theo cô gật gật đầu.

“Thật đáng tiếc…” Ánh sáng trong ánh mắt Ngô Đồng lại ảm đạm, “Nhưng, anh còn rất trẻ tuổi, tương lai tu hành cho tốt, anh là tiên thiên linh thể, tuyệt đối có thể lên làm thiên sư, cho dù là Địa tiên cũng có hi vọng.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. “Đa tạ cổ vũ nha, nhưng, cô nói đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?”

“Không có gì, người tôi muốn chờ không phải anh.” Ngô Đồng có chút ai oán cười cười, Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi tiếp, Ngô Đồng thúc giục: “Anh mau đem bọn họ cứu tỉnh đi.”

Diệp Thiếu Dương hòa xong nước gạo nếp, cho mỗi người đều uống một chút, ngay cả hầu vương kia cũng cho uống một ngụm, không đến nửa nén hương thời gian, mọi người lục tục tỉnh. Nghe Diệp Thiếu Dương nói tình huống, đều rất kinh ngạc: thời điểm bị Thi Mông đốt, hoàn toàn không

có cảm giác… đã hôn mê, bởi vậy ở lúc trước Diệp Thiếu Dương mới chưa phát hiện Hơn nữa Thi Mông đều là như ong vỡ tổ ập tới, bọn họ bị cắn cũng đều là thời gian trước sau, không sai biệt lắm cùng nhau ngã xuống, cũng chưa kịp phát ra tiếng cảnh báo.

“Mọi người đều không sao?” Ngô Đồng hỏi.

Đoàn người nhìn nhìn nhau, đều không sao.

Diệu Tâm hung hăng trừng mắt nhìn Trần Hiểu Vũ một cái, nói: “Quản tốt yêu phó của anh, đều là nó làm hại!”

Trần Hiểu Vũ rất xấu hổ, đành phải trút giận trên người hầu vương, một cước đem nó đạp ngã. Hầu vương bò dậy, run rẩy nhìn Trần Hiểu Vũ, không dám qua đây.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã tức, nói: “Khi trời sanh tính đã tò mò, huống chi cũng đã qua rồi, cần gì như vậy.”

“Yêu phó của ta, ta muốn đánh thì đánh, chuyện liên quan gì tới người!” Trần Hiểu Vũ oán hận nói.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, không nói gì thêm. Hắn cũng biết, pháp thuật bình thường thu tôi tớ, đều là sai bảo như nô tài, pháp sư chính tu, không bảo tôi tớ của mình giúp mình làm chuyện xấu đã rất không tệ rồi, như mình đem tôi tớ coi là huynh đệ tỷ muội, ở giới pháp thuật cũng không phải không có, nhưng đã ít lại càng ít hơn. Lúc trước Trần Hiểu Vũ lên tiếng nhắc nhở, tranh thủ cho hầu vương của hắn thời gian đào tẩu, cũng không phải quan tâm phát ra từ trong lòng, mà là lo lắng nó chết, không có ai để mình sai sử.

Mình một người ngoài, quả thực cũng không có tư cách nói gì.

Đoàn người trở lại trong mộ thất lúc trước, bởi vì trong cổ mộ có gió, mùi hôi kia của lúc trước đã tan đi không còn là bao. Nữ thi kia vẫn nằm ở trên mặt đất, đến gần vẫn rất thối.

Lúc trước bụng nữ thi nổ tung, nhưng áo tơ bạc trên thân cô ta chưa tổn hại gì cả, thi thủy màu xanh lục, xuyên thấu qua áo tơ bạc chảy ra, bụng xẹp xẹp, bộ dạng này nhìn qua rất ghê tởm.

“Đúng rồi, lúc trước cô không phải chưa thấy thi thể cô làm sao biết trong bụng thi thể này có Thi Mông?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, hướng Diệu Tâm hỏi.

“Thân mặc ngân lũ y, phúc trầm ngũ sắc thổ, chỉ có thi thể như vậy, trong cơ thể mới có thể dưỡng ra Thi Mông, cho nên anh hình dung cho tôi cách ăn mặc của thi thể, tôi lúc ấy liền nghĩ tới, nhưng không dám xác định, tôi chỉ là bảo các anh rời xa, miễn cho nguy hiểm. Loại này gọi là quỷ thai thi, ý tứ chính là tâm hoài quỷ thai, hình dung trong bụng bọn họ có càn không

Quỷ thai thì rất mẫn cảm đối với khí tức, khí tức chung quanh một khi có biến hóa, lập tức có thể tỉnh lại, cho dù là thời điểm nổ tan xác, thi thủy trong bụng một khi đụng tới, cũng sẽ tổn thương cơ thể người. Nhưng bản thân bọn nó không có thực lực gì, hấp thu âm khí chuyển hóa ra tu vi, đều dùng để cung cấp nuôi dưỡng Thi Mông trong cơ thể sau khi nổ tan xác, bọn nó cũng sẽ chết.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hồi tưởng Thi Mông kết đàn kết đội kia, thầm nghĩ mấy thứ này nhìn qua không ra làm sao, trên thực tế rất hung hiểm, dù sao Thi Mông số lượng quá nhiều, không lỗ nào không chui vào, đừng nói là trộm mộ tặc bình thường, cho dù là pháp sư đối mặt bọn nó cũng có nguy hiểm lật thuyền, như vậy xem ra, khối quỷ thai thi này coi như là cung cấp nuôi dưỡng ra, khẳng định chính là vì ứng phó trộm mộ tặc hoặc là người tới sau.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm đàn thành, nghe Diệu Tâm nói xong, nói: “Con quỷ thai thi này, hắn là không phải hoàng hậu, không có ai sẽ ở trong bụng vợ mình nuôi đám sâu bọ ghê tởm đó, cho dù là vì phòng trộm mộ, cũng không cần phải làm như vậy.”

Diệu Tâm nói: “Tuy dùng là lễ nghi hoàng hậu, nhưng khẳng định không phải hoàng hậu, hơn nữa ngôi mộ này, cũng chưa chắc đã là mộ chủ tự mình xây, rất có khả năng là hậu nhân đem con cháu Triệu Đích chôn ở chỗ này, sau đó đem vợ của mộ chủ cũng chôn, hy vọng hậu nhân Triệu gia có thể xuất hiện hoàng đế”

Ngô Đồng nói: “Nhưng cho dù như vậy, nữ này cũng là chủ mẫu của bọn hắn đi, cũng không đến mức chà đạp thi thể cô ta như vậy.”

Diệu Tâm cười cười nói: “Chưa chắc đâu, tôi nói rồi, bọn họ cần chỉ là con cháu Triệu gia một lần nữa làm hoàng đế, đối với bản thân vợ chồng mộ chủ chưa chắc có bao nhiêu sự tôn trọng, cho dù tôn kính đối với mộ chủ, nhưng thân phận nữ nhân vốn là phụ thuộc, vì đại kế phục quốc của bọn họ, hy sinh một nữ tử căn bản không tính là gì.”

Ngô Đồng cẩn thận nghĩ, cũng cảm thấy cô nói được có đạo lý. Đoàn người cùng nhau thương lượng, Diệu Tâm cho rằng, nơi này đã không phải chủ mộ thất, mà là phối cho thê tử, như vậy chủ mộ thất nhất định là ở chỗ khác, vại luyện thi cũng vô cùng có khả năng là ở bên đó, vì thế đi về phía một con đường khác hai người bọn Diệp Thiếu Dương lúc trước phát hiện.

Vừa tới bên ngoài, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của Lô Hiểu Thanh: “Đợi chút, mấy người nhìn thấy Vũ Hưng không?”

Đoàn người đều giật mình, quay đầu nhìn lại, trong đám người thật sự đã không thấy Tào Vũ Hung!

“Mấy người là ai cuối cùng nhìn thấy hắn?” Lô Hiểu Thanh hỏi.

Đoàn người đều tự nhớ lại, cuối cùng cùng nhau đối chiếu một phen, lúc này mới phát hiện, cuối cùng có người nhìn thấy Tào Vũ Hưng, còn là ở trước khi quỷ thai thi kia nổ tan xác, ở trong gian mộ thất này. Sau đó vì tránh né Thi Mông, đoàn người cùng nhau lui đến trong mộ đạo, thì ai cũng chưa từng thấy hắn. Chỉ là lúc ấy sức chú ý của đoàn người đều ở trên đối phó Thi Mông, ai cũng chưa chú ý tới trong đội ngũ thiếu một người.

Lại thêm Tào Vũ Hưng ở đây thực lực kém nhất, cảm giác tồn tại vẫn luôn rất thấp, sau khi xuống mộ thì chưa nói chuyện như thế nào cả, nhưng mấu chốt nhất là: chưa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người như ong vỡ tổ chui vào mộ đạo, sau khi hôn mê, Diệp Thiếu Dương đem bọn họ cứu tỉnh, cũng chưa xảy ra cái gì bất ngờ, bởi vậy ai cũng chưa chú ý tới đi đếm người…

“Nơi này chỉ có trước sau hai con đường, khi chúng ta lui đến con đường tới đây, hắn hẳn là đã không ở trong đó, như vậy chỉ có một loại khả năng, hắn đã tiến vào con đường kia trước mặt.” Diệp Thiếu Dương phân tích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status