Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2221: Sư Huynh Ngươi Lên (2)


“Ngươi là ai?” Nữ tử nhẹ nhàng hỏi.

“Ta là truyền nhân địa sự gia tộc đời thứ năm mươi sáu, ngươi là yêu nghiệt phương nào, ở đây quấy phá.”

“Địa sự truyền nhân…” Nữ tử rất nghiêm túc gật gật đầu, “Ngươi với tổ tiên người giống nhau, rất anh dũng, kết cục của các ngươi cũng sẽ là giống nhau.”

Nữ tử nhẹ nhàng bâng quơ, sau khi nói xong, không để ý tới cô nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi biết Thanh Ngưu tổ sư?”

“Cái này… Quen biết, quan hệ rất tốt.” Diệp Thiếu Dương nhìn tình huống mà hành động, bịa ra. Hắn đã kết luận, em gái trước mắt này cùng Lý Hạo Nhiên nhất định có sâu xa, nếu nói mình bị Lý Hạo Nhiên đuổi giết, nhắm chừng sẽ bị cô ta giết chết ngay tại chỗ, vẫn là kéo gần quan hệ rồi nói sau.

Nữ tử mỉm cười, “Ngươi nói dối, ngươi là người nào.”

“Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương.”

Vẻ mặt nữ tử chưa biến hóa, nói tiếp: “Người vừa rồi gọi ta Tô Mạt, đó là ai?”

“ẶC, sư muội của Thanh Ngưu tổ sư, một người bạn tốt của ta, bề ngoài giống nhau như đúc với người, có thể nhận làm người rồi.”

Nữ tử nhíu mày, tựa như cũng rất nghi hoặc, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Tôi tên Bích Thanh, nhớ kỹ đó, ô, nhưng người nhớ kỹ cũng vô dụng.”

“Có ý tứ gì?”

“Bởi vì, người rất nhanh sẽ chết, nhớ kỹ tên của ta, cũng vô dụng.” Nói xong, Bích Thanh nở nụ cười.

Ôi đệch! Thế này thật đúng là đủ làm màu. Diệp Thiếu Dương ở trong lòng mắng một tiếng, nhưng hắn vẫn từ trong lời nói của Bích Thanh cảm nhận được một tia hàn ý, tay phải siết chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhìn về phía mấy người bên cạnh, đoàn người đều là lấy chấn động làm chủ, nhưng bộ dáng Trần Hiểu Vũ cùng Lô Hiểu Thanh có chút không kiềm chế được.

Diệp Thiếu Dương hiểu loại cảm giác này:

Nữ tử trước mặt này, đẹp như vậy, nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, vô hình trung cho bọn họ một loại ấn tượng không phải rất mạnh, nhưng lại mở mồm nói lời ngông cuồng, điều này làm bọn họ rất khó chịu, tùy thời chuẩn bị ra tay.

“Làm sao bây giờ?” Mao Tiểu Phương coi như tương đối lý trí, biết thứ từ trong vài luyện thi bò ra, mặc kệ bề ngoài đáng yêu xinh đẹp hào phóng cỡ nào, đều tuyệt đối không phải loại dễ chơi, vì thế thấp giọng hỏi.

Diệu Tâm và Ngô Đồng nhìn thoáng qua nhau, sau đó nói: “Tổ tiên của ta, là người giết?”

“Phải.” Bích Thanh trả lời rất kiên quyết, “Tổ tiên của ngươi, coi như không tệ, bày trận chín mươi tám sợi tác hồn huyết tuyến này, đem ta phong ấn ở trong vài luyện thi này, nhưng… Cũng chỉ là nhốt ta mấy chục năm mà thôi.”

Diệu Tâm nghe cô ta nói như vậy, trong lòng chấn động tột đỉnh, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngươi sớm đã có thể phá giải phong ấn?”

“Ta đã sớm gỡ bỏ phong ấn, ta không đi, chỉ là muốn tiếp tục ở trong vài luyện thi tu luyện… Có âm sào tốt như vậy cho ta dùng, ta vì sao phải ra ngoài? Nhưng các ngươi đến quấy rầy, muốn đem ta một lần nữa phong ấn lại, ta liền không thể không ra tay.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, lúc trước còn đang buồn bực nữ quỷ này nếu có thể thoải mái xé rách cẩm chế trận pháp, vì sao không sớm làm như vậy, thì ra… Chỉ là vì tránh ở trong vài luyện thi tu luyện, lập tức nghĩ tới cái gì, hỏi: “Xem ở trên phần mọi người đều là bằng hữu, trả lời ta một vấn đề nha, những quỷ hồn chúng ta nhìn thấy trên mặt đất, có gì quan hệ với ngươi?”

“Ngươi nói bọn hắn sao?” Diệu Tâm ngẩng đầu nhìn những quỷ hồn bị long khí lôi cuốn, lơ lửng ở bên trong, nói: “Ta dùng Thông Thiên Triệt Địa Đại Trận này, đưa bọn hắn mỗi đêm đưa ra, thay ta hấp thụ dương khí nhân gian mà thôi.”

Thì ra… Tất cả là chuyện như vậy. Cái gì bách quỷ dạ hành, phong ấn vại luyện thi, tất cả cái này đều là người ta cố ý làm ra, người ta chỉ là đợi ở nơi này bản thân không muốn đi mà thôi… Lúc trước con cóc tinh kia còn ngây ngô tưởng hắn tồn tại, trấn áp tà vật trong cổ mộ. Đợi chút, cô ta làm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị pháp sư phát hiện, đi tìm đến diệt cô ta?

Diệp Thiếu Dương sau đó cười khổ, hắn nghĩ tới đáp án của vấn đề này: cô ta đối với thực lực của mình, quá mức tự phụ, hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện, tựa như trước mắt, cô ta đối mặt mấy vị chuẩn Địa Tiên cùng Thiên Sư, thiền sư, không sợ hãi chút nào.

Kẻ trâu bò không nhất định đều tự phụ, nhưng tự phụ, bình thường đều rất trâu bò.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hỏi: “Ngày đó chúng ta ở trong khe Cóc gặp phải tập kích, cũng là thủ hạ của người?

“Là một luồng tàn niệm của ta mà thôi.”

Một luồng tàn niệm… Thế mà lại khó đối phó như vậy, chân thân của cô ta hiện tại ở ngay nơi này, Diệp Thiếu Dương thật sự không biết nói gì, ánh mắt lưu chuyển ở bốn phía, suy tư tuyến đường đào tẩu.

“Thanh Ngưu tổ sư, hiện ở nơi nào?” Bích Thanh tiếp tục truy hỏi Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương biết cô ta nguyện ý tán gẫu nhiều như vậy với bọn họ, cũng không phải vì thỏa mãn sự tò mò của bọn họ, chỉ là muốn hỏi thăm tung tích Thanh Ngưu tổ sư, lập tức cố ý nói: “Ngươi để ta suy nghĩ một chút nha.”

Sau đó làm ra bộ dáng tự hỏi, thật ra cũng không phải giả bộ, nhưng hắn tự hỏi lại không phải Lý Hạo Nhiên ở đâu, mà là kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Đánh sao? Hình như là đánh không lại, vậy cũng chỉ có chạy trốn, nhưng phải thế nào mới có thể chạy ra khỏi nơi này?

Diệp Thiếu Dương vất vả suy nghĩ, Bích Thanh cuối cùng chờ không nổi nữa, lao một bước tới trước mặt hắn, nói: “Nói mau.”

“ẶC… Ta không biết.”

“Không biết?” Vẻ mặt Bích Thanh lạnh đi từng chút một.

Không biết, không biết người nghĩ cái lông à?

Diệp Thiếu Dương khua hai tay, nói: “Ta lúc trước ở một chỗ từng gặp được hắn, ta có thể giúp người đi tìm hắn, đợi khi tìm được lại đến nói cho ngươi?”

Khóe miệng Bích Thanh cong lên một nụ cười lạnh, “Vậy ta có thể tự mình đi tìm hắn, cần người làm cái gì?”

Nâng lên tay ngọc thon thon, hướng hắn chỉ tới, Diệp Thiếu Dương chợt lóe, trốn tới phía sau Trần Hiểu Vũ, nói: “Sư huynh, cứu ta!”

Trần Hiểu Vũ ngẩn ra, không đợi mở miệng, Bích Thanh đã lao về phía hắn.

Đã là “sư huynh”, nhất định phải lợi hại hơn bản thân hắn, nói như vậy, mặc kệ là người hay là tà vật trâu bò, đều thích ra tay trước với kẻ trâu bò. Diệp Thiếu Dương vừa lúc lợi dụng Trần Hiểu Vũ thử xem thực lực kẻ trước mắt.

“Diệp Thiếu Dương con mẹ ngươi.” Trần Hiểu Vũ một câu chưa mắng xong, Bích Thanh đã lao tới, hướng hắn vươn ra một đầu ngón tay, trong lòng Trần Hiểu Vũ cũng khó chịu, rút ra phất trần, lao lên.

“Ta trái lại cũng muốn xem xem ngươi rốt cuộc là cái gì!”

“Đúng, sư huynh, chơi cô ta, ta tin tưởng ngươi!” Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh trợ uy.

Trần Hiểu Vũ tuy nhân phẩm rất cặn bã, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, bài vị chuẩn Địa Tiên, pháp lực cực kỳ khá, phất trần quét ngang trên không, vài đạo linh quang hợp thành một phù ấn màu vàng ròng, lao về phía Bích Thanh.

Bích Thanh chỉ dùng một ngón tay đối đầu, Trần Hiểu Vũ lập tức cảm thấy một luồng lực lượng vô hình từ chỗ đầu ngón tay cô ta lan tràn ra, đem phù ẩn gắt gao nâng lên, không thể tiến tới một chút nào. Không riêng như thế, khiến Trần Hiểu Vũ không dám tin là, mình muốn điểm vỡ phù ấn, để linh lực bộc phát ra, nhưng phù ấn giống như bị định thân, hoàn toàn không chịu mình khống chế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status