Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2249: Trương Hiểu Hàn (2)


“Cái gì làm cái gì?” Diệp Thiếu Dương buông tay.

“Vì sao phải theo dõi chúng ta?” Quỷ di nói, không khách khí một chút nào.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Dì à lời này của ngươi do đâu nói thế, đường này là công cộng nhỉ, chúng ta vừa lúc cũng đi hướng này… Sao lại nói là đi truy tung các ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, Ngô Đồng thấp giọng quát: “Thiếu Dương, không thể lỗ mãng!”

Mắt của Quỷ di nheo lại thành một khe hở, hướng trước mặt Diệp Thiếu Dương đi vài bước, trầm giọng nói: “Diệp Thiếu Dương, ta từng hỏi người Mao Sơn, ngươi không phải đệ tử Mao Sơn gì cả, ta không biết lai lịch của ngươi, cũng không muốn biết, việc làm của ngươi ở trong cổ mộ, quả thực đã giúp mấy đệ tử này của ta, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời giật mình.

“Ngươi đi theo chúng ta, dây dưa không rõ, không phải là muốn pháp thuật công hội ta cho ngươi chút lợi ích sao, ngươi muốn cái gì?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, hóa ra bà ta đem mình coi là tới kiếm lợi… Người của pháp thuật công hội, đều đem đánh giá bản thân trâu bò như vậy sao?

“Dì à, người đây là lầm rồi, tôi thực sự không muốn lợi ích gì cả, chúng tôi thật sự là muốn đi hướng bên đó, các người tiếp tục, mặc kệ chúng tôi.”

Trần Hiểu Vũ lại bắt đầu mở mồm xỉa xói, Diệp Thiếu Dương nghe phiền lòng, đang do dự nên ra tay giáo huấn hắn một trận hay không, đột nhiên một thanh âm từ đối diện truyền đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Toàn bộ mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Một thiếu niên áo trắng từ đối diện chậm rãi đi tới.

Thiếu niên này nhìn qua đại khái hai mươi mấy tuổi, tóc dài búi lại, bên cạnh chải thành hai bím, từ hai vai buông xuống, áo trắng không dính một hạt bụi, cổ áo cùng cổ tay áo đều trang trí nước gợn, cầm trong tay một cây quạt gấp, nhìn qua là tên công tử có phong độ.

Cảm giác đầu tiên khi Diệp Thiếu Dương thấy gã, có chút giống ngôi sao thường xuyên xuất hiện trong phim cổ trang nào đó, suy nghĩ hồi lâu, hình như tên Hà Nhuận Đông, hai người bề ngoài không giống nhau, nhưng khí chất lại có một chút tương tự, nhất là gã này cũng một bên khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn qua mang theo vài phần tự phụ cùng khinh miệt.

“Đây là người nào?” Thiếu niên áo trắng chậm rãi đi tới, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hỏi.

“Hiểu Hàn sư huynh, kẻ này chính là Diệp Thiếu Dương ta nhắc tới với ngươi… Không biết sao cũng đến đây.” Trần Hiểu Vũ liếc xéo Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói.

Hiểu Hàn… Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, chẳng lẽ đây chính là thiếu niên thiên tài danh chấn thiên hạ Trương Hiểu Hàn?

“Diệp Thiếu Dương, vị này chính là Trương Hiểu Hàn, cũng là sư huynh của tôi.” Ngô Đồng đi lên hoà giải, quay sang Trương Hiểu Hàn nói, “Diệp Thiếu Dương tuy chỉ là bài vị Chân Nhân, nhưng mà ở trong cổ mộ, lại đã giúp chúng ta đại ân, không ngờ gặp mặt ở đây, trước đó có chút hiểu lầm, nhưng không có gì.”

Trương Hiểu Hàn ở cao nhìn xuống nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Thay Ngô Đồng sư muội ta nói tiếng cảm ơn với ngươi, nếu có gì cần, tương lai có thể tới tìm ta, ta sẽ trả lại ngươi nhân tình này.”

“Nhân tình của cô ấy, không cần ngươi đến trả.” Diệp Thiếu Dương có chút khó chịu nói.

Trương Hiểu Hàn nhất thời sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương. Quỷ di đột nhiên mở miệng, nói: “Hiểu Hàn, chúng ta đi làm chính sự.” Nói xong cũng không nhìn người khác, bản thân lại lần nữa cất bước đi về phía trước.

Trương Hiểu Hàn áp chế cảm xúc, hướng Diệp Thiếu Dương khinh miệt cười, nói: “Diệp đạo trưởng tính cách cũng thật ngay thẳng, chỉ sợ là tương lai hành tẩu giang hồ, tính cách này là phải chịu thiệt. Lời ta nói lúc trước, như cũ vẫn tính, tương lai nếu có lúc nào nguy cấp, có thể tới tìm ta.”

Tuy trong giọng nói là có ý tứ báo đáp, nhưng giọng điệu hắn nghe ra căn bản không phải báo đáp, mà là bố thí: ta trâu bò hơn ngươi, nhưng trong lúc vô ý nợ ngươi một cái nhân tình, ta có thể hồi báo ngươi một lần, nhưng… Đây là cường giả bố thí đối với kẻ yếu.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên nghe ra tầng ý tứ này trong lời của gã, nhún vai một cái, nói: “Quên đi, ta làm việc tốt từ trước tới nay đều là miễn phí… Tương lai ngươi nếu có cần, cũng có thể lại tới tìm ta…”

“Ha ha…” Mao Tiểu Phương cố ý phối hợp cười hai tiếng.

“Ngươi!” Sắc mặt Trương Hiểu Hàn trầm xuống, nhưng sau đó rất nhanh lại khắc chế cảm xúc, chưa nổi giận.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai!” Trần Hiểu Vũ quát.

“Thôi, Hiểu Vũ, nghé con mới sinh, chung quy cái gì cũng không sợ.” Trương Hiểu Hàn cố ý bày ra khoan dung, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, có một loại cảm giác người lớn không chấp vặt với trẻ con.

“Chúng ta đi, còn có chính sự phải làm, dây dưa ở đây làm gì.” Trương Hiểu Hàn nói xong, xoay người rời đi. đám người Trần Hiểu Vũ cũng theo sau, Ngô Đồng là một người cất bước cuối cùng, sau khi xoay người, hướng Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương chờ bọn họ đi xa một chút, nhìn nhau một cái, sau đó đi theo. Đám người Trương Hiểu Hàn tự nhiên cũng nhận thấy, nhưng một lần này không quay đầu đuổi bọn họ nữa.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương ở ngay phía sau đi theo, mãi cho đến khi bọn họ vào một khách sạn tên là “Đông Pha khách sạn”.

“Chúng ta đi thôi.” Sau khi ghi nhớ vị trí này, Diệp Thiếu Dương gọi Mao Tiểu Phương rời đi.

“Gã kia chính là Trương Hiểu Hàn à, làm màu vậy, ha ha.” Sau khi ra một khoảng cách, Diệp Thiếu Dương nhớ tới sắc mặt Trương Hiểu Hàn, nhịn không được hướng Mao Tiểu Phương bắt đầu phỉ nhổ.

Mao Tiểu Phương khó hiểu nói: “Làm cái gì?”

“Éc.” Diệp Thiếu Dương biết từ này lại là chưa có, nói: “Nói hắn làm, làm bộ ra vẻ.”

“Ồ, cái này quả thật đúng, tôi thấy cũng rất khó chịu, nhưng, cũng không thể không nói, người ta quả thực cũng là có cái tiền vốn này…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này cũng không phải nói như vậy, núi cao còn có núi cao hơn, anh gặp được người xa lạ, anh làm sao biết nhất định không lợi hại bằng anh, ra vẻ thái quá, chẳng may bị đánh mặt, xấu hổ bao nhiêu.”

Trong người mình quen biết, làm màu nhất là Đạo Phong, nhưng Đạo Phong là dựa vào thực lực làm màu, chưa từng đánh võ mồm với người ta, không đắc tội hắn, mặc kệ nói hắn như thế nào, hắn nhìn cũng sẽ không nhìn lấy một cái, thực đắc tội hắn, trực tiếp một gậy quật cho ngươi đi luân hồi, lười dài dòng với ngươi.

Làm màu là phải làm, bằng không làm người có cái gì khác với cá muối chứ?

Nhưng, Diệp Thiếu Dương tự cảm thấy, mặc kệ là Đạo Phong hay mình, lộ số làm màu hoàn toàn khác với Trương Hiểu Hàn: bọn họ từ trước tới nay đều không chủ động làm màu với người ta, cũng không làm màu với kẻ yếu.

Cho nên cách làm của Trương Hiểu Hàn, khiến hắn cảm giác rất ghê tởm, còn có lão bà kia… Diệp Thiếu Dương nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn giống như lỗ nhị đó, liền cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn nhịn được…

“Đi thôi. Đạo Uyên bên kia không biết tán gẫu xong chưa, chúng ta đi qua trước, để sau tôi lại đến tìm Ngô Đồng.”

Diệp Thiếu Dương kéo Mao Tiểu Phương rời đi.

Lầu hai Đông Pha khách sạn, Ngô Đồng nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương biến mất, yên lặng khép cửa sổ, xoay người rời phòng, vào trong phòng khách.

Những người khác đều có mặt.

Quỷ di thấy cô tiến vào, liếc một cái, nói: “Nhiệm vụ lần này sư phụ các ngươi cho, đều đã biết, hiện tại chỉ đợi thời cơ chín muồi, chúng ta liền giết lên núi, thông điệp trước với bọn đạo sĩ Đào Hoa Sơn, nếu bọn họ chấp mê bất ngộ, giết không cần hỏi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status