Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2279: Song Kiếm Chi Tranh (2)


Phục Minh Tử giật mình một cái, nhìn về phía Vân Xuân Sinh.

Mượn kiếm… Đây không phải việc nhỏ, nhỡ đâu mượn không trả, đây chính là Mao Sơn trấn sơn thần binh, cũng là một trong mấy đại thần binh tiếng tăm lừng lẫy nhất toàn bộ giới pháp thuật…

“Mượn a!” Vân Xuân Sinh còn chưa mở mồm, đám người Tử Vân Chân Nhân trái lại sốt ruột, bắt đầu thúc giục: “Dù sao là đệ tử ngươi, ngươi sợ cái gì, nếu nhỡ đâu thực sự đánh thắng, cũng là vinh quang của Mao Sơn ngươi mà.”

“Nhỡ đâu thua thì sao?”

“Ngươi không cho mượn kiếm, vậy mới thật sự là thua chắc rồi!”

Vân Xuân Sinh nghe thấy câu này, mắt trừng lên, nói: “Cho hắn!”

Phục Minh Tử không nói hai lời, cởi xuống Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương ném tới.

Diệp Thiếu Dương đã sớm chú ý bên này, thấy hắn ném kiếm tới, lập tức dùng linh phù ở trước thân bố trí vài đạo kết giới, tạm thời ngăn trở Trương Hiểu Hàn, phi thân tiếp được Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, sau đó tung người hướng trong núi rừng cách đó không xa chui vào, vừa tiến vào núi rừng, Diệp Thiếu Dương lập tức hướng vỏ kiếm trong tay nhìn lại, giống nhau như đúc… Nhưng hắn chưa rút kiếm, mà là tính cả vỏ kiếm nhét vào trong ba lô, sau đó… Từ bên hông mình cởi xuống thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thuộc về mình.

Bảo kiếm thông linh. Thanh kiếm này đi theo mình, trải qua đau khổ, đã sớm tương thông từng hơi thở. Còn có, hắn không dám dùng kiếm Phục Minh Tử cho, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, tìm gã mượn kiếm, cũng chẳng qua là tìm cái cớ có thể danh chính ngôn thuận dùng kiếm, chui vào trong bụi cây, cũng là vì để người khác không nhìn thấy hắn đổi kiếm…

Diệp Thiếu Dương vuốt ve thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lẩm bẩm: “Lão bằng hữu, cho dù là một trăm năm trước, ngươi vẫn vô địch như cũ!”

Câu này là nói với bảo kiếm, cũng là nói với chính mình.

Trương Hiểu Hàn tay cầm Hiên Viên Kiếm, lao vào rừng rậm, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, cười lạnh nói: “Ngươi là sợ đánh thua mất mặt, cho nên trốn tới chỗ này sao? Không sao, người chết là không cần thể diện.”

Diệp Thiếu Dương yên lặng nhìn hắn, nói: “Lúc trước, ngươi là có cơ hội sống sót.”

Nhấc kiếm mà lên, hướng Trương Hiểu Hàn lao đi.

Trương Hiểu Hàn cũng nâng kiếm lao lên.

Hai người ở trong cây cối đánh nhau, nhưng khổ những người bên ngoài, vốn đang muốn kiến thức một trận quyết đấu cao cấp, kết quả hai người này chạy vào trong rừng cây, nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy kiếm khí ngập trời, đan xen tỏa sáng.

Màu tím là kiếm khí của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, màu vàng lợt là Hiên Viên Kiếm. Hai thanh kiếm, đều là chí bảo giới pháp thuật, hai người, cũng đều là thiếu niên thiên tài của giới pháp thuật, con cưng của trời.

Một trận chiến này, nhất định kinh thiên động địa.

Kiếm khí càng thêm dồn dập dày đặc, nói rõ hai người chiến đấu cũng đã tiến vào thời điểm kịch liệt nhất, toàn bộ mọi người đều nín thở tập trung, chờ đợi kết quả cuối cùng…

Oành…

Một luồng dao động kịch liệt từ trong rừng cây lan tràn ra, giống như một cơn gió mạnh, từ bên cạnh đoàn người thổi qua, sau đó, tất cả quay về bình tĩnh.

Kết thúc rồi?

Đoàn người mắt to trừng mắt nhỏ, đều không dám lên tiếng, kinh ngạc nhìn rừng cây nhỏ.

Một bóng người từ trong lùm cây đi ra.

“Quả nhiên là hắn!”

Trương Hiểu Hàn. Tóc tán loạn, toàn thân đều là vết thương, dùng Hiên Viên Kiếm chống xuống đất, khập khiễng đi ra.

“Không hổ là Hiểu Hàn sư huynh!” Trong đám người bộc phát ra hoan hô.

Đám người Tứ Bảo lại có chút bất an hẳn lên. Nhưng, Trương Hiểu Hàn đi chưa được bao xa, trong rừng lại đi ra một bóng người: Diệp Thiếu Dương.

Tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hai tay kết ấn, thầm niệm:

“Thất tinh quy vị, long tuyền sát địch! Tru tà!”

Bảo kiếm trong tay bay ra, hóa thành một con rồng khổng lồ màu tím, hướng tới Trương Hiểu Hàn bay đi.

Trương Hiểu Hàn vội vàng xoay người, bảo kiếm trong tay liên tục điểm ở trước người, vô số kiếm khí màu vàng đậm dừng lơ lửng ở giữa không trung, chặn con rồng khổng lồ màu tím.

Hai người đều tự khống chế bảo kiếm trong tay, bắt đầu giằng co.

Diệp Thiếu Dương khẽ cười lên.

“Không được chính là không được, cho dù cho ngươi Hiên Viên Kiếm, cũng vẫn vậy!” Lập tức đột ngột phát lực, con rồng khổng lồ phát ra một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, ‘Soạt soạt soạt’ đem bóng kiếm chắn ở phía trước lục tục đánh bay, mắt thấy đã sắp phá tan một tầng phòng tuyến cuối cùng, lúc này, Quỷ di đã động, bóng người giống như quỷ mỵ nhanh chóng bay tới.

“Đến tốt!”

Tứ Bảo sớm có đề phòng, phi thân xông về phía trước, tế ra Kim Mân Bát Vu, tay trái kết ấn, một đạo linh quang lao thẳng lên trời, hướng bóng người Quỷ di chiếu tới.

Oành!

Kim Mân Bát Vu gặp phải đả kích mãnh liệt, phát ra một đợt tiếng vù vù, suýt nữa từ trong tay Tứ Bảo bay ra.

“Ôi đệch, lão thái bà này lợi hại anh!” Tứ Bảo nắm chặt Kim Mân Bát Vu, lảo đảo lui vài bước, lúc này mới đứng lại, chăm chú nhìn tới, bóng người Quỷ di cũng bị mình chặn trong nháy mắt, hơi rơi xuống đất, tiếp tục hướng Trương Hiểu Hàn bay đi.

Ngô Gia Vĩ lại xông lên, cản một phen, cũng bị Quỷ di đánh bay, tiếp theo là Mao Tiểu Phương, Đạo Uyên Chân Nhân, vợ chồng Phượng Hề, đều đi thử ngăn cản, kết quả đều không phải đối thủ, nhưng… Bọn họ loại xa luân chiến này, cũng tranh thủ cho Diệp Thiếu Dương thời gian cuối cùng, một hơi phá vỡ phòng ngự cuối cùng, keng một tiếng, Hiên Viên Kiếm bị đánh bay ra, tung lên cao cao, chưa đợi rơi xuống đất, Quỷ di bay lên, đem Hiên Viên Kiếm nắm ở trong tay.

Trương Hiểu Hàn đã hộc ra ngụm máu lớn, ngã xuống đất.

Giống với Trần Hiểu Vũ trước đó, vừa muốn ý đồ bò dậy, bị Diệp Thiếu Dương bay lên một cước đạp ngã, nằm dưới đất.

Diệp Thiếu Dương đi qua, đạp một chân ở ngực hắn, mỉm cười, nói: “Lớn tiếng nói cho ta biết, ai là đệ nhất thiên tài giới pháp thuật?”

Câu này rống thật sự lớn tiếng, đại bộ phận người ở đây đều nghe thấy được.

Trương Hiểu Hàn mặt xám như tro tàn.

Toàn bộ mọi người mặt xám như tro tàn.

Những người này trước đó còn hò hét vì Trương Hiểu Hàn, trào phúng Diệp Thiếu Dương các kiểu, hiện tại giống như câm điếc, một chữ cũng nói không nên lời. Mỗi người đều cảm giác da mặt nóng rát đau đớn.

“Vô Lượng Thiên Tôn!!” Tử Vân Chân Nhân kinh hô lên, thoáng cái giữ chặt cổ tay Vân Xuân Sinh, râu dựng lên, tông sư tu hành cả đời, ở giờ khắc này, thế mà lại không kiềm chế được cơn kích động trong lòng. “Thật không ngờ, không ngờ, vậy mà thắng rồi, đồ tôn này của ngươi… Lão đạo ta bắt đầu ghen tị rồi!”

Mấy tông sư bên cạnh cũng lên chúc mừng. Mọi người đều rất kích động, tuy bọn họ cũng không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng đã là đệ tử Mao Sơn, đánh bại lại là người mạnh nhất pháp thuật công hội nâng đỡ ở nhân gian, ý nghĩa sau lưng chuyện này thật sự là quá lớn.

Giới pháp thuật nhân gian, trải qua một trận chiến này, một ngụm ác khí tích lũy mấy năm rốt cuộc đã phun ra được.

Các đệ tử trước đó bị Diệp Thiếu Dương đánh bại, còn có Trần Hiểu Vũ bị phế đi, trong lòng đều cực kỳ phức tạp, một mặt, Trần Hiểu Vũ cảm thấy thoải mái: đối thủ ngay cả Trương Hiểu Hàn cũng đánh không lại, mình không phải đối thủ cũng là bình thường, đồng thời lại cảm thấy tuyệt vọng: không ngờ Diệp Thiếu Dương thực lực mạnh như vậy… Cuộc đời này mình là vô vọng báo thù rồi, trông cậy vào người khác có thể thu thập gã, chỉ sợ cũng không có hy vọng.

Trong ánh mắt Trương Hiểu Hàn, loại vẻ mặt không ai bì nổi kia không thấy đâu nữa, thay thế vào đó là khuất nhục cùng tuyệt vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status