Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2306: Bàn Cổ Tăng (1)


Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói, thiếu chút nữa vui quá mà khóc, nắm chặt tay Tiêu Dật Vân, nói: “Phủ quân có thể nói như vậy, ta thật sự là quá con mẹ nó kích động, các ngươi sớm nên làm như vậy! Nói đi, các ngươi có biện pháp nào tốt tìm được Từ Phúc?”

“Phủ quân đại nhân cầm Sổ Sinh Tử đi tìm Đế Thính, Đế Thính có thể cảm giác được khí tức tất cả sinh linh, chỉ cần Từ Phúc xuất hiện ở thời không này của chúng ta, nhất định sẽ bị cảm giác được. Lại nói trên người hắn có Sơn Hải Ấn, âm ty vốn có Thượng Bảo Thừa đại thần chưởng quản Sơn Hải Ấn, có thể cảm giác được Sơn Hải Ấn tồn tại, tìm hai vị này hỗ trợ, có lẽ có thể tìm được tung tích Từ Phúc.”

Diệp Thiếu Dương dùng sức1gật đầu. “Vậy cứ quyết như thế đi, một khi có tin tức, ngươi lập tức đến cho ta biết!”

Tiêu Dật Vân đáp ứng, nói một hồi, liền vội vàng về âm ty.

Đám người Diệp Thiếu Dương tiếp tục thương lượng.

Đạo Uyên Chân Nhân nghĩ đến một sự kiện, nói với Diệp Thiếu Dương: “Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi nhắm chừng hiện tại pháp thuật công hội cùng người của mấy đại môn phái đều đang tìm cậu, mấy đại môn phái còn chưa có gì, nhưng để người của pháp thuật công hội tìm được cậu, chỉ sợ là muốn mang cậu đi Hiên Viên sơn, cho nên cậu sắp tới nhất định đừng lộ mặt, cẩn thận là trên hết.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Vậy tôi ở đây trước, chờ tin tức của Tiêu lang quân bên kia.”

“Ở lại đây, chưa chắc an toàn, nơi này cách5Đào Hoa Sơn quá gần.” Mao Tiểu Phương phân tích, “Bọn họ rất có thể sẽ triển khai điều tra đối với khách sạn xung quanh, chúng ta nên đổi nơi an toàn hơn nữa, tôi đề nghị chúng ta vẫn là đi thuê một căn nhà dân để ở, như vậy cũng có thể giấu được tai mắt người ta.”

Phượng Hề và Thôi Dĩnh lập tức tỏ vẻ chuyện này giao cho mình, ở sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương đồng ý, lập tức đi làm.

“À, Thiếu Dương Tử, tôi đi hỏi thăm một phen mấy đại môn phái đều đã đi chưa, tôi muốn đi tìm sư phụ tôi bọn họ một chút, hỏi thăm xem giới pháp thuật hiện nay đối với cậu là thái độ gì, sau đó trở về nói cho cậu.” Đạo Uyên Chân Nhân đề nghị nói.

“Vậy thì tốt, đa tạ.”

“Giữa anh em, không cần khách3khí.” Đạo Uyên Chân Nhân khoát tay áo, theo phía sau vợ chồng Phượng Hề đi ra ngoài.

“Móa nó, đây là Đạo Uyên Chân Nhân đó, hoá thạch của giới pháp thuật…” Tứ Bảo sững sờ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nghe hắn xưng huynh gọi đệ với cậu, luôn cảm giác có chút… A, tôi không nói được cảm giác này.”

“Tôi mới đầu cũng thế, hiện tại đã quen.” Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm xúc.

Ánh mắt Tứ Bảo dừng ở trên mặt Mao Tiểu Phương, “Còn có ông bạn này, cương thi đạo trưởng…”

Mao Tiểu Phương đã sớm nghe Diệp Thiếu Dương đề cập chuyện hắn trong phim, lại hỏi thăm Tứ Bảo một hồi, biết Diệp Thiếu Dương nói đều là sự thật, càng thêm đắc ý, tính sau khi trở về nghiên cứu thêm pháp thuật bắt cương thi, không có lỗi với phần thanh danh của trăm năm sau.

“Tôi đi3trên trấn đi dạo, xem có tiệm quan tài hay không, bổ sung chút pháp dược.”

Lúc trước ở nhà Thúy Vân bên kia, Diệp Thiếu Dương từng tìm Lưu trưởng trấn hỗ trợ mua một ít pháp dược, ngày hôm qua ở trên Đào Hoa Sơn đấu pháp với người ta, tiêu hao một ít, tuy còn sót lại nhiều lắm, nhưng linh phù không đủ dùng. Diệp Thiếu Dương muốn đi trên trấn nhỏ mua một ít.

Đám người Mao Tiểu Phương cũng muốn ra ngoài đi dạo, vì thế mọi người cùng nhau.

Trấn nhỏ này thật đúng là nhỏ, chỉ có một con phố, cửa hàng cũng ít đến đáng thương, nhưng đối với dân chúng mà nói, mặc kệ nghèo nữa, sống cùng chết là hai việc lớn nhất, bởi vậy tiệm quan tài vẫn là có.

Đoàn người hỏi đường tìm được tiệm quan tài, mua chút gỗ đào với linh phù,5lại đi tiệm thuốc mua pháp dược kiểu chu sa cùng hùng hoàng, nhưng Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương đều là Thiên Sư, dùng đều là bùa tím, nơi này không bán, Diệp Thiếu Dương đề xuất đi Đào Hoa Sơn tìm Sơn Hà đạo nhân đòi một ít.

“Người ta đang lo liệu tang sự, có thể cho chúng ta sao?” Tứ Bảo đưa ra nghi ngờ.

“Hẳn là sẽ, bọn họ đối với chúng ta không có địch ý, ngược lại có chút hảo cảm, sẽ hỗ trợ.”

Dù sao Đào Hoa Sơn cách nơi này cũng không xa, bọn họ lại không thiếu tiền, vì thế đi tiệm ngựa mua ngựa, kết quả Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ đều không biết cưỡi ngựa, cuối cùng vẫn thuê một chiếc xe ngựa, đánh tới Đào Hoa Sơn.

Trên Đào Hoa Sơn đang cử hành một đàn tràng, Diệp Thiếu Dương tìm tiểu đạo4sĩ trên núi hỏi thăm, biết được đàn tràng này là vì Thanh Ngưu tổ sư quy thiên mà tổ chức. Sơn Hà Chân Nhân tự mình chủ trì.

Lúc đám người Diệp Thiếu Dương đến, đàn tràng đã tiếp cận chấm dứt, vì thế ở bên cạnh đợi một hồi, sau khi chấm dứt, tìm được Sơn Hà Chân Nhân, đưa ra thỉnh cầu.

Sơn Hà Chân Nhân chưa lập tức đáp ứng, mà là đem bọn họ mời vào phòng, trước dâng trà, bản thân đi thay trang phục trịnh trọng, sau khi tới đây, không nói năng gì cùng uống trà.

“Đạo trưởng, Đào Hoa Sơn các ông sau này làm sao bây giờ?” Ngày hôm qua chưa kịp tán gẫu những điều này, chủ yếu nhất là, ngồi suông thật sự quá buồn, Diệp Thiếu Dương đành phải tìm đề tài.

“Mở rộng thu môn đồ, đem đạo pháp tổ sư truyền thụ phát dương quang đại.” Sơn Hà Chân Nhân bưng chén trà, thản nhiên nói.

“Ông không sợ pháp thuật công hội tìm các ông làm phiền?”

“Chúng tôi một môn phái nhỏ, bọn họ không để vào mắt, lại nói tổ sư cũng đã thăng thiên, bọn họ còn muốn thế nào, không sợ người khác nói ra nói vào?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, nói: “Vậy chúc phúc các ông. Nói, chuyện tôi lúc trước nói, có thể tạo điều kiện không?”

Sơn Hà Chân Nhân đem chén trà buông xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Trái lại, Diệp Thiếu Dương cậu, cậu có tính toán gì không?”

“Tính toán gì?” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời chưa nghe hiểu.

“Pháp thuật công hội bên kia, là cực kỳ coi trọng cậu.” Sơn Hà Chân Nhân có ý tứ khác nhìn hắn một cái, “Chỉ cần cậu quy thuận, pháp thuật công hội lập tức sẽ bỏ qua chuyện cũ, cậu có thể thay vị trí của Trương Hiểu Hàn… Bọn họ sẽ nâng đỡ cậu trở thành đệ nhất đệ tử của giới pháp thuật… Cậu không động lòng?”

Diệp Thiếu Dương cùng mấy bạn nhỏ nhìn nhau một cái, cười nói: “Tôi nếu là muốn quy thuận, cũng sẽ không đến đòi ông chút bùa tím này.”

Sơn Hà Chân Nhân nhíu mày lại, nói: “Cậu vì sao không động lòng, bởi vì cậu là Mao Sơn đệ tử, nhưng hiện tại giới pháp thuật sa sút, cho dù là Mao Sơn, cũng không cách nào khôi phục tiếng tăm trước kia…”

“Không quan hệ với cái này, tôi chỉ là không thích làm chó cho người ta, càng không cần nói là người đáng ghét.”

Sơn Hà Chân Nhân nói: “Nhưng pháp thuật công hội sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Vậy có gì, đến là được. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đây cũng là sách lược nhất quán của hắn.

Sơn Hà Chân Nhân không quá lý giải được câu này, nhưng, ông ta cũng nhìn ra Diệp Thiếu Dương là thật tâm không muốn gia nhập pháp thuật công hội, bảo tả hữu thối lui, cửa vừa khép, ‘Phốc’ một tiếng quỳ xuống với Diệp Thiếu Dương.

“Đạo trưởng ông đây là làm gì!” Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, vội vàng đem ông ta đỡ dậy.

“Thiếu Dương Tử, tổ sư nhà tôi bị pháp thuật công hội hại, chúng tôi những con người nhỏ bé này, là không có biện pháp báo thù, ông ấy dù sao cũng là bởi vì cậu mà chết, còn hy vọng Thiếu Dương Tử tương lai có thể báo thù cho tổ sư!”

Báo thù cho Lý Hạo Nhiên?

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, chậm rãi gật đầu, nói: “Dù sao, nếu có một ngày quyết đấu với bọn họ, tôi nhất định đòi bọn họ câu giải thích, bọn họ nếu không giải thích, vậy tôi sẽ cho bọn hắn câu trả lời, tôi nghiêm túc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status