Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2454: Biển Khơi Cuồn Cuộn (1)


Diệp Thiếu Dương gật đầu, khoác vai Lâm Tam Sinh nói: “Quân sự, tài năng của người ta không nghi ngờ, chỉ là người phải cẩn thận.” Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, hạ giọng, ghé tại hắn nói: “Ngươi cẩn thận Xiển giáo và phật môn, trước đây chúng ta dù sao từng chém giết lẫn nhau, bọn họ có thể sẽ trả thù ngươi.”

“Ta biết, cái này người yên tâm, ta vừa đến trung quân, lập tức đem Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ điều đến, cùng nhau hành động với ta, vốn ta cũng cần một đám trợ thủ đắc lực, bọn họ ở bên này, mọi người cùng một chỗ, thật ra vừa vặn, không ai dám ức hiếp chúng ta.”

“Lời tuy như thế, nhưng ngươi bây giờ chỉ có tướng, không có binh… Ta sau khi về núi, phân phó xuống, binh lực Thanh Khâu Sơn giao hết cho ngươi.” Tiểu Cửu nói.

Chưa đợi Lâm Tam Sinh tiếp lời, thanh âm Song Linh Quỷ Vương vang lên ở sau người, “Mãnh Quỷ sơn ta, cũng nghe theo phân phó, thứ nhất ta là nể mặt hồ vương, thứ hai, chỉ hướng đoạn lời của người lúc trước, ta tin tưởng ngươi! Huynh đệ, nhất định phải ở trước mặt hai môn kia biểu hiện tài năng của ngươi.”

Song Linh Quỷ Vương cố ý phóng to thanh âm, nói: “Nếu có ai dám ức hiếp ngươi, mặc kệ môn phái nào, Mãnh Quỷ sơn ta là người thứ nhất không đồng ý!”

“Tích Lôi sơn ta là người thứ hai!” Một yêu vật bề ngoài giống như cục than đi lên nói. Trên đầu mọc hai sừng, cái mũi rất to, nhìn qua là biết ngưu yêu.

Lúc trước chưa có cơ hội quen biết, nhưng lúc “Họp”, ngưu yêu này vẫn luôn hướng bọn Diệp Thiếu Dương cười, khiến Diệp Thiếu Dương cảm giác hẳn là một đại lão thân cận Thanh Khâu sơn bên này.

“Vị này, là Ngưu Nhị chân quân của Tích Lôi sơn, mấy vị này…”

“Hồ vương không cần giới thiệu, ta đều nghe được rồi, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, các ngươi gọi ta Ngu Nhị là được.” Ngưu Nhị chân quân hào sảng giống như Song Linh Quỷ Vương.

“Vì sao là Ngưu Nhị.” Diệp Thiếu Dương tò mò.

“Con trâu kia của âm ty, là đại ca ta, ta đứng hàng lão Nhị.”

Con trâu kia của âm ty… Vậy tự nhiên chính là nói Ngưu Đầu Ngưu tướng quân. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương giật mình. “Ngưu tướng quân… Cũng là từ Tích Lôi sơn đi ra?”

“Không không, chúng ta vốn đều ở nhân gian, anh trai ta đắc đạo trước, điểm hóa ta một phen, sau đó hắn đi âm ty làm việc. Ta sau khi đắc đạo, bởi vì anh trai ta, không tiện ở lại nhân gian tu luyện, liền mang theo một đám trâu đực trâu cái trâu con tới Tích Lôi son này, coi như là mở cái son môn, nhiều năm qua may có hồ vương chiếu cố, mọi người đều là người một nhà, chỉ là trước đây mãi không có cơ hội gặp mặt, hôm nay xem như được gặp rồi!”

Ngưu Nhị chân quân rất hào sảng, lập tức xung huynh gọi đệ với ba người bọn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến sơn môn của hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Nhị ca ngài ở Tích Lôi sơn phải không, ngài… Ngài có một đứa con trai, biết dùng tam muội chân hóa hay không.”

“Không có, con trai ta rất nhiều, tu luyện đều là yêu thuật, tam muội chân hỏa cái này không biết. Sao vậy huynh

đê?”

“Không không không, không có việc gì?

Hàn huyên một hồi, Ngưu Nhi và Song Linh Quỷ Vương biết bọn Diệp Thiếu Dương còn có nói, vì thế đi trước cáo từ, trước khi đi còn hướng bọn họ đưa ra lời mời chân thành mà nhiệt tình.

Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ đi ra, lẩm bẩm: “Yêu, có đôi khi so với nhân loại còn dễ ở chung hơn nhiều.”

“Diệp chưởng giáo, các vị”

Diệp Thiếu Dương quay người lại thấy Trần Nguyên Tử đứng dậy, vội lên phía trước hành lễ.

“Bần đạo cáo từ, về núi xin đội đại giá của các vị.”

Đám người Diệp Thiếu Dương cũng nói vài câu khách khí, sau đó Trần Nguyên đại tiên đi qua, Thanh Phong Minh Nguyệt đi theo, cái gì cũng chưa nói, đi vài bước, Minh Nguyệt quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khóe miệng mang theo một tia ý cười nghiền ngẫm.

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý.

Lâm Tam Sinh nói: “Thiếu Dương, kẻ này nhất định sẽ trả thù ngươi, để ý.”

“Tùy tiện hắn đến.” Diệp Thiếu Dương không nghĩ nhiều.

Nơi này không phải nhân gian, không có thói quen liên hoan sau khi họp (các tông sư đại lão này cũng không cần ăn cơm), nhưng Quỷ Kiểm bà bà vẫn có chuẩn bị, tỏ vẻ mình ở đỉnh núi mở một vườn hoa, thay đổi rất nhiều loại hoa nhân gian, để chúng nó có thể sinh sống ở Không Giới, mà nay đã hình thành quy mô, mời mọi người đi tham quan.

Có một số rời đi, cũng có một số đi theo.

Lê Sơn Lão Mẫu nhóm đó, cũng không chào hỏi với bọn Diệp Thiếu Dương, ôm đoàn rời đi, cùng nhau đi ngắm

hoa.

“Diệp Thiếu Dương, ta hỏi người, sư huynh ta lúc đi, có lưu lại lời gì hay không?” Tô Mạt để bọn họ đi trước, bản thân đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, tuy cần nhờ tới hắn, giọng điệu vẫn lạnh như băng, nghe như là chất vấn.

“Ta lại không ở trước mặt, ta nào biết, nhưng hình như cũng không nói gì… b đúng rồi, hắn đem Kim Cương Trác của hắn để lại cho sư huynh ta.”

“Kim Cương Trác! Để lại cho Đạo Phong? Điều này sao có khả năng?”

Tô Mạt lập tức kích động, “Huyền Không quan ta và Đạo Phong không đội trời chung, sư huynh ta sao có thể làm như vậy! Nhất định là các ngươi trộm Kim Cương Trác.”

Đoàn người Diệp Thiếu Dương cũng đi ra ngoài, đến ngoài hang, đoàn người đang kết đội rời đi, Lâm Tam Sinh vừa muốn mở miệng, đột nhiên liếc thấy một người đi tới, là Trần đại tiên.

“Diệp thiên sư, đã lâu không gặp Trần đại tiên giọng điệu nghe qua rất không thân thiện.

“Phải không, chúng ta từng gặp? Sao ta không nhớ.” Diệp Thiếu Dương gãi ót, nghiêng đầu nhìn Trần đại tiên, “Ồ, là người à!”

“Hừ, thật sự là quý nhân hay quên chuyện mà.”

“Không không không, chủ yếu là ta gần đây không đi mua thịt heo, xin lỗi nha, không nhớ được bộ dáng ngài.”

“Mua thịt heo?” Trần đại tiên nhảy dựng lên.

“Đúng vậy, người… Người không phải Trịnh đồ giết heo của tiểu khu ta sao? Ai da Bạch Mi cậu xem có phải hay không?

“Đúng, chính là hắn.” Lông mày trắng cũng làm bộ quan sát một hồi, dùng giọng xác định nói.

“Ta nói này ông chủ Trịnh, người sao lại đến nơi này?” Diệp Thiếu Dương chắp tay, “Ngài đây là chân nhân bất lộ tướng, thất kính thất kính.”

“Diệp Thiếu Dương, ngươi!”

Trần đại tiên nổi trận lôi đình.

Lâm Tam Sinh nhìn chằm chằm Trần đại tiên nói: “Thiếu Dương, sai rồi, đây không phải Trịnh đồ tể, diện mạo có khác biệt rất nhỏ.” Sau đó lại bổ thêm một đao: “Nhưng bộ dạng quá giống rồi, ngươi là ca ca của hắn nhỉ.”

“Khinh người quá đáng! Trần đại tiên tức giận đến sắp hộc máu, đỏ mặt hướng Diệp Thiếu Dương lao tới

Một tay Diệp Thiếu Dương đặt ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang định rút kiếm, đối diện Trần đại tiên đột nhiên bất động, hai mắt nhìn chằm chằm phía sau mình. Diệp Thiếu Dương nhìn lại, Tiểu Cửu đang đối diện với Trần đại tiên, vẻ mặt trái lại chưa có gì biến hóa, nhưng phía sau cô, chín cái đuôi đã mở ra ở sau người, múa lên ở không trung.

Trần đại tiên mặc kệ tức giận nữa, nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Cửu, cũng không dám tức giận nữa.

Hắn tuy tiếp quản Bắc Mã Tát Mãn giáo, cũng là chủ một giáo, nhưng vô luận là thực lực hay địa vị, đều không thể đánh đồng với Tiểu Cửu vạn yêu chị chủ này, lập tức nhìn Diệp Thiếu Dương, oán hận nói: “Diệp Thiếu Dương, người luôn đứng ở sau lưng nữ nhân, ngươi yên tâm, ta không dám động vào ngươi!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói thứ vô dụng, muốn đánh nhau lúc nào cũng được, một chọi một đơn đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status