Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2570: Chiến Đấu Bắt Đầu (1)


“Ngươi yên tâm, Lãnh Ngọc rất khỏe. Cô ấy bảo ta chuyển lời ngươi, cô ấy phải ở lại chỗ này, thành hôn với ta, ngươi không cần đến tìm cô ấy nữa.”

“Ngươi đánh rắm!” Diệp Thiếu Dương giận dữ, rất hiếm thấy mắng một câu.

Hậu Khanh ngược lại không tức giận, trên mặt vẫn mang theo một ý cười ái muội không rõ, nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu không phải ta ngày đó cứu Lãnh Ngọc đi, để cô ấy lại Không Giới, đối mặt các phương thể lực cùng âm ty, người thật sự có thể mang cô ấy đi? Chỉ sợ cô ấy bây giờ đã bị nhốt vào Chiêu Ngục, ngay cả người cũng không có kết cục tốt.”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm ngâm, nói: “Tuy ngươi ý đồ không thuần, nhưng chuyện này ta quả thực cảm tạ người, nhưng người nếu muốn chiếm hữu Lãnh Ngọc, quả thực nằm mơ. Cho dù ngươi là thi vương cũng vô dụng.”

Hậu Khanh mỉm cười không lên tiếng.

“Ngươi đừng dài dòng nữa, nói mau lên, người muốn cái gì!” Lão Quách chen vào một câu, hắn nhìn mà hiểu được, Hậu Khanh đã có thể nói nhiều như vậy, tự nhiên là muốn đàm phán điều kiện, mà bọn họ lại cần tiết kiệm thời gian, dù sao nơi này là đại bản doanh Thị tộc, không thể ở lâu.

Hậu Khanh hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi muốn gặp Lãnh Ngọc sao?”

“Đừng nói lời thừa, có điều kiện nói mau!”

Hậu Khanh đi về phía trước vài bước, nói: “Ta nghe nói, Sơn Hải n ở trên người ngươi, ngươi nếu muốn gặp Lãnh Ngọc, thì lấy Sơn Hải n đến đổi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, thật sự là không ngờ tới, lời đồn này Hậu Khanh cũng nghe nói.

“Ngươi một cương thi vương, cà Sơn Hải An làm gì?”

“Tự nhiên có nguyên nhân của ta.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Thực không dám giấu, Sơn Hải An căn bản là không ở chỗ ta, lời đồn là giả.”

Hậu Khanh yên lặng nhìn hắn, hiển nhiên không tin.

“Ta không có cách nào chứng minh, ngươi nếu không tin ta cũng không có cách nào, bằng không ta viết giấy nợ cho ngươi, chờ có rồi cho ngươi?”

Hậu Khanh cười lạnh “ha ha”, sau đó nói: “Thôi được, Sơn Hải An tạm thời không đề cập tới, Đông Hoàng Chung ở trên thân người, là không sai nhi?”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nhìn hắn.

“Không sai, ta muốn Đông Hoàng Chung.”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi, nhìn trái nhìn phải, mọi người cũng đều vẻ mặt do dự.

Hậu Khanh nói: “Đông Hoàng Chung cho ta, ta liền cho người gặp Lãnh Ngọc.”

Đông Hoàng Chung… Cho hắn.

Nếu thật có thể để Lãnh Ngọc đi theo mình, cho dù là Đông Hoàng Chung loại thần khí thiên hạ vô song này ở trong mắt người khác, hắn cũng không phải luyến tiếc… Chỉ là, hắn đang cân nhắc năng lực thực hiện của Hậu Khanh.

Bên cạnh Tứ Bảo thay Diệp Thiếu Dương hỏi một câu: “Đông Hoàng Chung cho ngươi, ngươi liền chịu để cho Lãnh Ngọc đi theo chúng ta?”

“Không chịu.”

“Cái gì!” Hắn trả lời dứt khoát như thế, ngược lại khiến mọi người ngẩn ra.

“Ta muốn cưới cô ấy làm hậu, tự nhiên không có khả năng để cô ấy đi. Nhưng ta có thể mang ngươi đi gặp cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận thưởng thức lời hắn nói, nói: “Có cái gì khác nhau sao?”

“Cho ta Sơn Hải An hoặc Đông Hoàng Chung, ta cho người gặp cô ấy, nếu không người ngay cả gặp cũng không gặp được.” Đột nhiên vẻ mặt trầm xuống, nói: “Nhìn thấy cô ấy, có thể mang cô ấy đ hay không phải trông vào các ngươi.”

Cho hắn Đông Hoàng Chung, có thể nhìn thấy Lãnh Ngọc, sau đó đánh với Hậu Khanh… Không cho hắn, ngay cả mặt cũng không gặp được. Diệp Thiếu Dương lâm vào trong do dự, ngược lại không phải tiếc Đông Hoàng Chung, mà là nếu ngay cả Đông Hoàng Chung cũng cho hắn, lát nữa đánh nhau, có cách nào đánh thắng hắn không?

Nếu chỉ có một mình Hậu Khanh, Diệp Thiếu Dương là dám liều một phen, nhưng nơi này là Thiên Khí sơn, hang ổ Thị tộc, nếu Hậu Khanh sớm biết bọn họ sẽ đến, vậy thì không có khả năng không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Năm đại thi tiến vây khốn Đạo Phong và Dương Cung Tử, quỷ biết sau lưng còn mai phục cường giả thế nào, chờ bọn họ mắc câu?

“Thiếu Dương, cho hắn.” Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô.

Tiểu Cửu gật gật đầu, nói: “Tin tưởng em, không có Đông Hoàng Chung, chúng ta cũng vẫn có thể đánh thắng hắn!”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu trầm ngâm.

Hậu Khanh lẳng lặng chờ ở một bên, nhìn qua không vội một chút nào cả, tựa như đã biết Diệp Thiếu Dương sẽ làm ra lựa chọn thế nào.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lấy ra Đông Hoàng Chung, hướng Hậu Khanh nói: “Người muốn nó sao?”

Hậu Khanh không nói, hướng hắn vươn tay.

Diệp Thiếu Dương đi qua, tới trước mặt gã, đột nhiên đem Đông Hoàng Chung thu lại, cổ tay khẽ lật, đánh ra một đạo ám kim thần phù.

Ầm…

Trong chớp mắt, linh quang vạn đạo, bùng nổ ra như pháo hoa, đợi linh lực tan hết, mọi người nhìn, Hậu Khanh đã bay về phía sau mười mấy mét, trên tay áo bốc khói đen, nhẹ nhàng run lên một cái, trong ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên xuất hiện kinh ngạc.

“Thiếu Dương…”

Kinh ngạc không riêng gì gã, còn có đám đông bạn kia của Diệp Thiếu Dương.

Keng một tiếng, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, kiếm chỉ Hậu Khanh, lớn tiếng quát: “Bắt lấy hắn! Tra hỏi hắn tung tích Lãnh Ngọc!”

Nói xong là người đầu tiên lao qua, đem một đạo ám kim thần phù dán ở trên lưỡi kiếm, hóa dùng lực lượng phù ấn, hướng Hậu Khanh bổ tới.

Đây là một chiêu hắn gần đây tự mình ngộ ra.

Ám kim thần phù, mỗi một tấm đều cần lượng lớn pháp lực để chống đỡ, lúc ban đầu, khi Diệp Thiếu Dương còn là Địa Tiên, sử dụng một lần ám kim thần phù xấp xỉ phải thoát lực, về sau tấn thăng Linh Tiên, trong một trận chiến đấu (dưới tình huống không thể nạp khôi phục), cương khí của bản thân cũng đủ có thể thi triển ra mười mấy tấm ám kim thần phù, nhưng cũng không thể nhiều hơn nữa.

Mà nay, hắn thân là Thượng Tiên, thực lực nâng cao một bước, không dám nói sử dụng ám kim thần phù không giới hạn, nhưng miễn cưỡng có thể coi là thường quy thủ đoạn để dùng. Mấy ngày nay tuy bận rộn, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng rút thời gian thiết kế một ít chiến thuật, linh quang thoáng hiện nghĩ đến, có thể đem ám kim thần phù dán ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem linh lực hai thứ kết hợp với nhau… thử một lần, uy lực to lớn có thể xưng là khủng bố.

Cho dù là bạch mao cương thi, cũng có thể làm được một kiếm giết trong chớp mắt.

Một điểm như mưa giông bão giật này hướng mặt Hậu Khanh vỗ xuống, Hậu Khanh đúng không nhúc nhích, trực tiếp nâng tay, dùng hai ngón trỏ và giữa nắm lưỡi kiếm, một lực phản chấn mạnh mẽ từ trên lưỡi kiếm đánh ngược lên.

Tay phải cầm kiếm của Diệp Thiếu Dương cảm giác được áp lực cường đại, khẽ run lên, trong lòng có chút kinh ngạc nghĩ, nếu mình còn là Linh Tiên, đối mặt loại cường độ công kích này, nhắm chừng đã sắp ăn không tiêu rồi.

Lập tức âm thầm phát lực, đem càng nhiều cương khí hơn phun ở trên lưỡi kiếm, nương uy lực của ám kim thần phù, dùng sức ép xuống.

“Ha?”

Hậu Khanh cảm giác được áp lực đột nhiên tăng mạnh, có chút giật mình, một tay nắm bắt lưỡi kiến, hỏi: “Người từ bao giờ có thực lực bực này?”

“Rất bất ngờ sao?”

“Diệp Thiếu Dương, ta chỉ là không ngờ tới, ngươi sẽ vì một món pháp bảo từ bỏ Lãnh Ngọc, ngươi khiến ta rất cao hứng, lại rất thất vọng.”

“Ha ha!”

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng dữ tợn, “Đừng dùng tiêu chuẩn của người để cân nhắc ta! Chỉ cần bắt ngươi, tự nhiên có thể hỏi ra tung tích Lãnh Ngọc, vả lại, ta không chỉ có Lãnh Ngọc, ta còn có một đám huynh đệ này!”

Ở sau khi Hậu Khanh đề xuất đòi Đông Hoàng Chung, Diệp Thiếu Dương buồn bực một hồi như vậy: gã một con cương thi, có pháp khí không thể sử dụng, điểm danh muốn Đông Hoàng Chung làm gì?

Gã đòi Sơn Hải An, là có thể lý giải, Sơn Hải An tuy không thể bị cương thi sử dụng, nhưng chỉ cần lực lượng phù ấn tồn tại, bất luận kẻ nào cũng có thể dùng, hắn hoàn toàn có thể tìm nhân loại hoặc là tà vật giúp hắn sử dụng, chỉ cần mang theo hắn cùng bay là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status