Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2580: Khen Ta Được Không (2)


Trong lòng lão Quách không khỏi sinh ra một loại đau thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh, xé tim xé phổi.

“Ngươi nói đi, người còn chưa nói rõ, người vốn cái gì, vốn cái gì chứ dm!”

Lão Quách lớn tiếng quát to, từ từ biến thành nỉ non, nước mũi nước mắt ôm Đầu Bẹp, đột nhiên, Đầu Bẹp trong lòng cựa quậy, lão Quách chợt giật mình, ôm hy vọng nhìn lại. “Đầu Bẹp?”

Thân thể Đầu Bep thu nhỏ lại cực nhanh, cuối cùng biến thành một con rết to bằng bàn tay, bò ở trong tay mình, ngửi chung quanh, giống như đang ngửi mùi của hắn.

Lão Quách ngây người một lúc, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đem nó lật lại nhìn, vết thương trên bụng đã không còn nữa.

Ta hiểu rồi!

Hắn là bị phá yêu thân, không phải hồn phi phách tán, hắn trước kia là đại yêu tùng độ kiếp, sau khi bị phá thân, tu vi mất hết, lại về tới bổn nguyên, biến thành một con rất bình thường nhất– chỉ còn lại có một cái đuôi, tự nhiên là con rết nhỏ bình thường nhất.

Thần trí cùng ký ức lúc trước làm yêu, tự nhiên cũng đều bị thanh trừ rồi.

Con rết bò ở trên bàn tay hắn, hướng trong tay áo hắn chui vào, lão Quách bắt lấy cái đuôi nó kéo một phát, con rết quay đầu, tựa như cắn hắn, nhưng ngửi ngửi ngón tay hắn, từ bỏ, ngược lại dùng râu chạm vào ngón tay cái hắn.

Hắn còn nhớ ta?

Trái tim lão Quách nhảy lên điên cuồng. Sau đó nghĩ đến, có thể không phải ký ức, mà là một loại bản năng… Hắn lúc trước là yêu tinh, quá mức thân cận với mình, nếu biến trở về con rết nhỏ, vẫn như cũ nhớ rõ mùi của mình, nếu không làm một con rết, cái đuôi cũng bị người ta xách lên rồi, không có khả năng không đốt người.

“Đầu Bẹp, đứa bé ngoan.” Lão Quách đưa tay xoa xoa đầu nó, từ trong túi lấy ra một cái bình sứ, đem con rết thật cẩn thận bỏ vào, xuyên qua nắp lắp băng gạc thông khí đặc chế nhìn vào, nói: “Ngươi thành thật ở lại đây trước, chờ sự tình xong xuôi, ta mang người về nhà, mang người về nhà…”

Đem cái lọ cất kỹ, Lão Quách ngây ra một lát, lau nước mắt, đứng dậy đi lên núi, quay người lại nhìn thấy Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ đang đứng ở cách đó không xa, ngơ ngác nhìn hắn.

“Bọn em đều nghe thấy rồi…” Tứ Bảo lẩm bẩm, “Em muốn khuyên bác nén bị thương thuận biến, lại cảm thấy lời này là lạ…”

Lão Quách miễn cưỡng cười cười, “May mắn, hắn chưa chết, tương lai còn có thể tu luyện thành yêu…”

Lão Quách đi về phía trên núi, Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ đón, Tứ Bảo khoác vai lão Quách, an ủi: “Đừng quá khó chịu, Đầu Bep ổn cả. Không làm thất vọng tên tuổi Liên Minh Bắt Quỷ.”

“Liệt sĩ Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta. Giống với Gia Đạo.” Ngô Gia Vũnghĩ tới em trai mình.

Lão Quách gật gật đầu, ba người cùng nhau lên núi.

“Trên núi thế nào rồi?” Lão Quách hỏi.

“Còn đang đánh, Tiểu Cửu dùng yêu thuật bức ra chân thân Hậu Khanh, theo bọn Thiếu Dương cùng nhau vây công, bọn em nghe thấy tiếng khóc, còn tưởng đã xảy ra cái gì, vội vàng tới đây xem.”

“Vậy đi nhanh lên, đừng chậm trễ chính sự!” Lão Quách thúc giục bọn họ, ba người cùng nhau trở lại đỉnh núi, nhìn về phía đất bằng trước mặt, vừa lúc nhìn thấy một màn khẩn trương nhất:

Diệp Thiếu Dương, Bích Thanh, Qua Qua cùng Tiểu Cửu bốn người làm thành một vòng, ở giữa là quầng thi khí màu đỏ tươi kia, bày ra hình thái con người. Diệp Thiếu Dương khống chế sáu tấm linh phù, trên lá bùa nhảy lên ngọn lửa màu đỏ rực, vòng quanh Hậu Khanh xoay tròn, ba người liếc một cái là biết, đây là một cái trận pháp loại tụ linh, có thể đem tu vi nhiều người đều đặt ở trên linh phù, hóa thành lửa địa ngục, không ngừng tiêu hao tu vi kẻ bị vây.

Qua Qua, Bích Thanh và Tiểu Cửu làm thành một vòng, đều tự phóng thích tu vi, ở dưới sự khống chế của Diệp Thiếu Dương hội tụ vào trong linh phù, tăng thêm cường độ trận pháp.

Một con Thập Nhị Niên Thiền tu vi có thành, một hoa sen tinh có tu vi ngàn năm, đệ tử của Lão Tử, một vạn yêu chị chủ, một Thượng Tiên thiên sứ vô địch nhân gian, bốn người này liên hợp làm phép, thực lực khủng bố, đã không có từ ngữ nào để hình dung nữa.

Quan trọng nhất là, Hậu Khanh đã bị nhốt, bốn người không cần cố kỵ cái gì nữa, lại có một bối cảnh phi thường tốt để tấn công, Hậu Khanh bị áp chế ở trong trận pháp, gió tanh không ngừng biến hóa các loại hình dạng –– nhìn qua giống như một cái bóng tứ chi không ngừng vươn dài gắn lại, thử từ các loại góc độ đi đột phá trận pháp, nhưng mỗi một lần đều bị cản trở về.

“Các ngươi nhanh lên, giết hắn, giết hắn!” Lão Quách phẫn nộ hò hét, một bàn tay cắm ở trong túi, ngón tay có chút rẩy vuốt cái bình sứ kia.

Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo lập tức lao đi, gia nhập chiến đấu.

Linh phù duy trì trận pháp có sáu tấm, đối ứng lục hợp chi vị, vốn bốn người bọn họ cùng nhau khống chế, cũng không thể đem uy lực trận pháp hoàn toàn phát huy ra, nay lại thêm hai cánh quân đầy đủ sức lực, trận pháp cũng thúc đẩy đến cực hạn, đem Hậu Khanh áp bách càng thêm tràn ngập nguy Cơ.

“Mọi người trụ vững!”

Tiểu Cửu bỏ lại câu này, từng người bay vào trong trận, trực tiếp lao về phía Hậu Khanh- không dùng yêu thuật phức tạp nào, chỉ là húc, đem toàn thân yêu khi tập trung ở đầu, trực tiếp lao lên. Đây là thủ đoạn công kích kẻ địch bản năng nhất của hồ tộc.

Am…

Một tiếng vang to, trực tiếp đánh tan trận pháp, va chạm ở trên gió tanh do Hậu Khanh hóa thân, bộc phát ra một lực lượng cắn trả cực kỳ khủng bố, đem đám người Diệp Thiếu Dương trực tiếp đánh bay ra ngoài, mỗi người đều rơi ở chỗ xa mười mấy mét, sau khi rơi xuống đất, đoàn người vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Cửu đứng ở vị trí Hậu Khanh lúc trước, bộ dáng mỏi mệt, Hậu Khanh… Không thấy nữa.

Gió tanh đang chìm xuống, dần dần rơi ở trên mặt đất, thực chất hóa thành một vũng máu, chiếu ở trên mặt đất, chờ lúc đoàn người ghé lên nhìn, vũng máu này cũng hòa tan biến mất.

“Cái này tính là gì?” Diệp Thiếu Dương có chút há hốc mồm, “Đây là chết rồi sao?”

Đoàn người nhìn nhau, trong lòng đều mơ hồ, dù sao, mọi người đều là lần đầu tiên chiến đấu với thi vương, hơn nữa có thể là nhóm đầu tiên của thế gian, không có kinh nghiệm người đi trước để có thể tham khảo.

“Hắn là chết rồi, như vậy nếu còn không chết chúng ta cũng phải chết.” Qua Qua bĩu môi nói.

Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Cửu cúi đầu đứng, bộ dáng như có chút đăm chiêu, hỏi: “Em thấy thể nào?”

Tiểu Cửu lắc đầu, nói: “Không nên là bộ dạng này.”

“Có ý tứ gì?”

“Lúc trước, hắn hóa thân làn gió tanh kia, thế công quả nhiên mãnh liệt, em kéo anh thiếu chút nữa đã không chạy ra được, nhưng sau khi ra khỏi cửa hàng, hắn giống như lập tức trở nên rất suy yếu, mấy người chúng ta lúc này mới đem hắn vây khốn được, nếu hắn bảo trì tình thế lúc trước, chúng ta tuyệt đối không có khả năng thắng nhẹ nhàng như vậy, mọi người không cảm thấy rất kỳ quái

sao?”

Đoạn lời trên khiến đoàn người đều nhíu mày bắt đầu tự hỏi.

Trong lòng lão Quách hơi kinh ngạc, nghĩ tới cái gì, nói: “Lúc trước quái vật kia… Bị Đầu Bẹp giết rồi, khi Đầu Bẹp đánh quấn lấy nó, hẳn chính là thời điểm thi vương suy yếu nhất… Giữa hai bọn chúng, khẳng định có quan hệ tầng sâu nào đó…”

“Có loại chuyện này?”

Diệp Thiếu Dương đi về phía hắn, nhìn xung quanh, nói: “Đầu Bẹp tiểu tử đó đâu, đệ tới hỏi hắn một chút, đâu rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status