Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 2600: Tam Thi Thần (2)


“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Tứ Bảo cau mày.

“Hê hê, lòng tốt tự nhiên là không có.” Thông Huyền đạo nhân nhìn Diệp Thiếu Dương nở nụ cười, “Nhưng ta chung quy không thể để người khác giết hắn, ai cũng không được, bằng không ta làm sao bây giờ?”

Tứ Bảo cười “ha hao hai tiếng, “Lời này nghe sao lại có chút kỳ quái nhỉ.”

Thông Huyền đạo nhân là ác nhân, đây là điều không hề nghi ngờ, lão trăm phương ngàn kế muốn đối phó Diệp Thiếu Dương, nhưng lại không thể để người khác giết hắn, thực đến lúc Diệp Thiếu Dương bên bờ vực sinh tử, lão còn phải ra tay cứu giúp… Đây rốt cuộc là kẻ thù hay là thiên thần hộ mệnh?

Đoàn người đều có chút cạn lời, không biết nói cái gì cho phải.

Thông Huyền đạo nhân nhìn mấy vị này, hướng bên cạnh lại chút, cười nói: “Hôm nay ta không phải kẻ thù, chúng ta vẫn là đừng tương binh đao về nhau, các người tiếp tục, tiếp tục.”

Lúc này Bích Thanh từ trong núi rừng trở về, hướng đoàn người lắc lắc đầu, nói: “Hậu Khanh lại chết rồi, hóa thành một vũng máu, thấm vào trong lòng đất rồi.”

Lại… chết rồi.

Đoàn người nhìn nhau, nhìn vẻ mặt đối phương đều biết đang nghĩ cái gì: một lần này, Hậu Khanh còn có thể sống lại không?

“Trước xem Thiếu Dương đi, làm thế nào đây?” Tiểu Cửu ngồi xổm bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nghiên cứu lớp màng trắng kia trên thân hắn, đoàn người cũng đều ghé lên, Thông Huyền đạo nhân cũng muốn tới gần bên này, bị Tứ Bảo ngăn lại, cảnh giác nhìn lão, giọng kỳ quái nói: “Lão ca, gần đây đã lâu không gặp, ngươi sao lại lăn lộn tới Không Giới rồi?”

Thông Huyền đạo nhân “hờ” một tiếng nói: “Ta không lăn lộn đến bên này, các ngươi có thể êm đẹp

đây, nói với người, Hậu Khanh ở bên kia núi còn mai phục một toán nhân mã, vốn là muốn hợp vậy các ngươi, may lão tổ ta làm cái kỳ môn độn giáp ngăn trở sơn đạo, đám cương thi không có đầu óc kia không biết phá trận, lúc này còn ở trong vòng vây, bằng không để bọn chúng xông lên đỉnh núi, các ngươi đã sớm xong rồi!”

Thế mà còn có loại chuyện này…

“Ngươi sao quen thuộc như vậy đối với nơi này?” Tứ Bảo hỏi.

“Lão tổ ta đã sớm trà trộn vào, hợp tác với Thị tộc, bọn chúng biết ta một lòng muốn thân thể Diệp Thiếu Dương, tự nhiên ăn nhịp với nhau, nhưng, bọn chúng muốn lợi dụng bần đạo, lại không biết bần đạo cũng đang lợi dụng bọn chúng…”

Chuyện này tương đối phức tạp, Thông Huyền đạo nhân cũng lười giải thích quá nhiều, hơn nữa mình thật ra là có đầu tường, nếu Thi tộc thật sự có thể bắt được Diệp Thiếu Dương, lão ngược lại cũng vui vẻ giúp Hậu Khanh một tay, dù sao mình cần là thân thể Diệp Thiếu Dương, mà thi vương là muốn giết chết hắn.

Nhưng về sau lão phát hiện âm mưu của Hậu Khanh không chỉ ở đây, tiếp tục hợp tác với hắn, không riêng gì không lấy được thân thể Diệp Thiếu Dương, có thể ngay cả tính mạng mình cũng phải đặt vào, vì thế quyết đoán sửa đổi hàng ngũ, ngược lại bảo hộ Diệp Thiếu Dương…

“Ta nói, người luôn có ý đồ với Thiếu Dương lại không chiếm được hắn, ngươi có mệt hay không?” Tứ Bảo nghe xong Thông Huyền đạo nhân nói cảm thấy chấn động lại buồn cười. Lão gia hỏa này, từ nhân gian đuổi tới Không Giới, lại từ Không Giới đuổi đến nơi đây… Chỉ vì chiếm được thân thể Diệp Thiếu Dương, quả nhiên là bám riết không tha.

Thông Huyền đạo nhân cười lạnh một tiếng, “Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Chỉ cần Diệp Thiếu Dương một ngày chưa chết, bần đạo luôn có cơ hội đạt được hắn.”

“Ngươi… Người thích đàn ông?” Bích Thanh nhìn hắn, sắc mặt xanh mét.

Tứ Bảo cười nói: “Lão theo đuổi Thiếu Dương đã lâu rồi, vẫn luôn muốn có được thân thể hắn.”

“Ngươi! Ngươi cũng một đống tuổi rồi, thế mà lại làm ra việc vô sỉ bực này!” Bích Thanh nói, “Ta cuộc đời không thể nhìn thấy nhất là loại chuyện xấu xa này, dùng lời thời nay để nói, quả thực đúng là tên biến thái!”

Cô gần đây xem không ít phim, cũng học được rất nhiều từ mới. Những tư tưởng cùng giá trị quan của cô vẫn là cổ đại, đối với nam nam loại sự tình này cực kỳ chán ghét, lại thấy Thông Huyền đạo nhân to mồm không biết ngượng biểu đạt ra “ái mộ” đối với Diệp Thiếu Dương, nghe mà buồn nôn một trận, nhịn không được cao giọng mắng.

“Ngươi! Ta..” Thông Huyền đạo nhân giận sôi lên, nhưng nhất thời cũng không giải thích rõ, muốn đánh với cô, bọn họ nhiều người lại đánh không lại, dứt khoát lại mấy bước, chỉ vào Bích Thanh mắng: “Tiện tỳ, lão tổ ta hôm nay không tranh cãi với người, sớm muộn gì bắt người đi làm yêu

phó!”

Bích Thanh tức giận muốn lao tới, bị Tứ Bảo ngăn lại, “Đừng náo loạn, nghĩ xem cứu son dường như thế nào.”

Tiểu Cửu nói: “Sợi tơ này là Tam Thi Thần phun, căn bản không thể hạ thủ, nếu lấy ngoại lực phá hư, lại sợ tổn thương anh ấy.”

Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm nói: “Bằng không đem cậu ấy đưa về trước, sau đó lại nghĩ cách, chung quy có thể nghĩ được biện pháp.”

Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi đang nói cái gì, nay chưa cứu được Lãnh Ngọc, cứ như vậy trở về?”

“Bằng không thì sao, như bây giờ, còn đánh như thế nào nữa, Hậu Khanh khẳng định chưa chết, không biết lại đang ôm âm mưu gì, còn có thượng cổ yêu thú kia, cũng là rất lợi hại, không biết đi đâu rồi.”

“Các ngươi giết không được Hậu Khanh.” Thông Huyền đạo nhân đột nhiên nói, “Bởi các ngươi căn bản không biết rõ hình thái của hắn, các ngươi biết dị thú đó là cái gì không?”

“Đừng biết còn cố tình hỏi nữa.” Tứ Bảo nói.

“Nó là thượng cổ dị thú Cửu Anh!”

Cửu Anh!

Trong lúc nhất thời, người ở đây cả kinh biến sắc, tên Cửu Anh, bọn họ đều từng nghe nói, trong truyền thuyết thượng cổ dị thú, ở trong trận chiến thượng cổ cũng là đứng ở bên Xi Vưu, về sau nói là chết trận, không biết tung tích, không ngờ thế mà còn sống…

“Dị thú Cửu Anh, truyền thuyết bộ dạng như trẻ con, cổ mọc chín đầu, lại có thuyết là có chín cái mạng… Tứ Bảo đem tư liệu trước kia ở trong điển tịch đọc được có liên quan Cửu Anh nói ra, lại nghĩ hình tượng Cửu Anh, quả thực cũng là đứa trẻ con.

Thông Huyền đạo nhân xua tay nói: “Cửu Anh, không phải có chín cái mạng, mà là, nếu không tiêu diệt nguyên thần, vĩnh viễn giết không chết.”

Tứ Bảo giật mình nói: “Ngươi đây không phải nói lời thừa sao, bất cứ sinh linh nào không tru sát nguyên thần, đều giết không chết.”

“Nghe ta nói hết, sinh linh bình thường nguyên thần bất diệt, nhưng hồn thể không còn nữa, cũng chỉ có thể dần dần tan đi, cho dù tìm được âm sào quỷ huyệt, cũng phải tu luyện từ đầu, chờ đợi tụ hồn trọng sinh… Những nguyên thần Cửu Anh chỉ cần tồn tại, có thể ở trong khoảng thời gian rất ngắn đúc lại hồn phách linh thần, bởi vậy là giết không chết… Năm đó trận chiến thượng cổ, nó quả thực đã bị giết chết, nguyên thần bị truy đuổi cả quãng đường, cuối cùng tránh ở trong thân thể Tương Thần, tránh được một kiếp, đáng tiếc, nó đã làm một điểm.

Tương Thần tuy đã chết, nhưng hắn vẫn còn thân thể tu vi, vốn những thứ này đều sẽ từng chút một tan đi, nhưng sau khi Cửu Anh vào cơ thể, kích thích thì huyết trong cơ thể Tương Thân, thi huyết sôi trào, ngược lại đem nguyên thần Cửu Anh vây khốn…

Cửu Anh lúc ấy là trạng thái nguyên thần, căn bản không thể thoát vây, vì thế nguyên thần kết hợp cùng một chỗ với máu thịt Tương Thần, cho nên, Trong Thần có thể sống lại, cũng là may nhờ có Cửu Anh, về phần vì sao chia ra làm ba, hóa ra ba người bọn Hậu Khanh, ta thực không biết, cũng có thể là thi thể cùng nguyên thần sau khi tan vỡ, đúc lại, không có cách nào tổ hợp nữa, nhưng Cửu Anh với ba đại thi vương cũng hoàn toàn trở thành một thể, không tách ra được nữa.”

Đoạn lời này, tựa như một quả bom hạng nặng nên ở trong lòng mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status