Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 291: Nuôi tiểu quỷ (1)


Dịch giả: Tang Diệp

Diệp Thiếu Dương giang tay ra, nhìn Trang Vũ Ninh, chờ nàng nói ra chân tướng.

Trang Vũ Ninh nhìn hai người Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình có chút khó xử, khẩn cầu: "Diệp tiên sinh, có thể hay không..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Yên tâm đi, đây đều là bạn tốt của tôi, cũng là người giúp đỡ tôi, cô chỉ cần nói ra tất cả là được."

Tạ Vũ Tình trừng mắt, nói: "Nói cho cô biết, tôi cũng không phải là fan hâm mộ của cô, không rảnh quan tâm chuyện của cô đâu."

Trang Vũ Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra một câu. Chỉ một câu đơn giản này lại khiến mọi người khiếp sợ: "Quỷ đồng kia là tiểu quỷ tôi nuôi..." Sau đó, nàng lắc đầu, nở nụ cười khổ: "Tôi nếu sớm biết như thế này thì tôi không cần nổi danh, cũng không nuôi thứ quỷ quái ấy. Diệp tiên sinh, anh có lẽ đã nghe nói qua việc nuôi dưỡng tiểu quỷ rồi chứ?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Kuman Thong sao?"

Trang Vũ Ninh nói: "Tôi không biết, tôi đối với thứ này thật sự không hiểu, tôi cũng chỉ nhờ bằng hữu mời nó đến. Tôi nuôi nó hơn hai năm, mục đích là cầu danh lợi... Về tiểu quỷ kia, tôi biết thật sự không nhiều, không biết nên nói từ đâu." Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Diệp Thiếu Dương hơi nhíu mày, thuật nuôi quỷ này hắn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cũng hiểu rõ: Đây xem như là một loại phép thuật lưu truyền trong dân gian, rất thịnh hành tại Thái Lan.

Các cao tăng sẽ thu quỷ hồn của các hài nhi bị chết yểu, phong ấn bên trong một con rối gỗ hình người, sau đó trải qua một khoảng thời gian niệm kinh để trừ sát khí của linh hồn đứa nhỏ. Rồi đưa cho giáo đồ nhận nuôi, gọi là Kuman Thong, cũng gọi là vận tài đồng tử. Nếu người nuôi thành tâm nuôi dưỡng thời gian dài thì sẽ hiển linh, có thể trợ giúp đối với số mệnh của người nuôi hay thực hiện một số nguyện vọng.

Bởi vì linh nghiệm nên người cầu Kuman Thong ngày càng nhiều, tạo thành một ngành sản xuất. Một số người còn dựa trên nhu cầu của mình mà đặt hàng Kuman Thong đặc thù, chẳng qua nếu là Kuman Thong thật thì sát khí đã được niệm kinh để trừ đi, bất kể thế nào cũng không biến thành lệ quỷ được.

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Trang tiểu thư, tôi muốn biết tiểu quỷ cô nuôi là được người nào thỉnh giúp, là người Việt Nam hay là người Thái Lan?"

"Vâng... Một người Việt Nam."

"Cô dùng thứ gì để nuôi nó?"

"Thịt heo sống, còn có... máu heo. Như vậy có vấn đề gì sao?"

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Vấn đề lớn là khác, có hai loại nuôi tiểu quỷ đó là sinh dưỡng cùng huyết dưỡng. Sinh dưỡng chính là con nó như người sống, nuôi nó bằng đồ vật người thường dùng như sữa bò hay bánh ngọt gì đó, sớm tối đều phải một phần."

Tiểu Mã nghe đến đó, nhịn không được xen vào một câu: "Tiểu quỷ còn tham ăn sữa bò với bánh ngọt?"

"Không ăn nhưng sẽ hấp thu tinh khí từ đồ ăn dùng để tu luyện."

Với ba người hoàn toàn chẳng biết gì, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình phải giải thích: "Loại tiểu quỷ này kỳ thật là thiện tu, tu vi tăng trưởng chậm, sự tình có thể làm cũng rất có hạn. Chỉ đơn giản là giúp người nuôi dưỡng nó cải biến một chút số mệnh mà thôi, còn như Trang tiểu thư đây dùng thịt sống và máu tươi nuôi dưỡng chính là tà tu rồi. Tu vi của tiểu quỷ được nuôi như vậy tăng lên vô cùng nhanh, vì được nuôi dưỡng như vậy nên có thể giúp người nuôi dưỡng làm không ít chuyện. Nhưng mà…loại nuôi dưỡng như vậy một khi đã làm thì người nuôi nó dù bỏ cũng không dứt. Cho nên Trang tiểu thư, có phải cô đã ném tiểu quỷ kia đi phải không, nên giờ nó lại quay lại tìm cô?"

Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, gật đầu nhẹ, khóe mắt ươn ướt bắt đầu nức nở nói: "Tôi thật sự không biết sẽ thành như thế này, Tiểu Oánh cũng không nói cho tôi biết nhiều như vậy, cô ấy chỉ nói với tôi là nuôi một tiểu quỷ, sáng tối đều dâng đồ cho nó. Một khi nó hiển linh có thể trợ giúp tôi đạt được nguyện vọng, nguyện vọng của tôi lúc đó là trở thành một ngôi sao ca nhạc. Tôi tự thấy là tôi hát rất tốt, lại đa tài đa nghệ, nhưng vận khí lại rất kém, mãi không thể phất lên.

Tiểu Oánh - Chu Trung Oánh là bạn cùng phòng với tôi trước kia, nhà cũng có rất nhiều tiền. Cô ấy chỉ bí mật kể cho tôi biết là cô ấy có một người bạn cũng nuôi tiểu quỷ mà phát tài, lại có quan hệ không tệ với một danh sư dưỡng quỷ. Cô ấy khuyên tôi xin một đứa về nuôi, mỗi ngày sớm tối đều nuôi nó bằng sữa bò, từ đó về sau sự nghiệp của tôi thật thực có rất tiến triển rất lớn, năm trước tôi trở thành quán quân của cuộc thi ca nhạc, xem như cũng có chút danh tiếng để lăn lộn."

Nói đến đây, Trang Vũ Ninh lắc đầu, lau đi nước còn đọng lại bên khóe mắt, trầm mặc một lát lại nói tiếp: "Sau một năm rưỡi tôi nuôi nó, tiểu quỷ kia bắt đầu hiển linh, từ đầu có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng đi lại trong phòng, tôi lúc ấy rất sợ hãi. Một lần muốn thôi không nuôi nữa, nhưng nó không gây hại tới tôi, cũng không có quấy rầy cuộc sống của tôi. Về sau linh tính của nó càng ngày càng mạnh, thỉnh thoảng lúc tôi soi gương thì thấy nó, nó giống hệt một đứa trẻ đứng sau lưng tôi, mút ngón tay, ngẩng đầu nhìn tôi, hết sức đáng yêu..."

Tiểu Mã nhớ tới bề ngoài đáng sợ của tiểu quỷ lúc trước, lắc đầu nói: "Tôi chả nhìn thấy nó đáng yêu chút nào."

Trang Vũ Ninh nói: "Nó lúc đó có con mắt màu xanh da trời, hết sức ngoan ngoãn, cũng có miệng, da cũng trắng hồng, không phải trắng như giấy giống bây giờ..." Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

"Đoạn thời gian kia thật đẹp, mỗi khi tôi ngủ, nó sẽ đến đắp chăn cho tôi, nếu cửa sổ không đóng kỹ, nó có thể giúp tôi đóng cửa sổ. Trong nhà tôi trước đó rất nhiều chuột nhưng từ khi nó hiển linh về sau, mỗi sáng sớm tôi rời giường, sở hữu tất cả chuột đều được gom lại trong một cái rổ nhỏ, thật sự... là tri kỷ tốt. Trong nhà tôi khi đó có người giúp việc, tôi vì không muốn người ta phát hiện bí mật nên đã sa thải..."

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhớ tới lúc mình hỏi nàng sao chỉ ở một mình mà không thuê người giúp việc, nét mặt của nàng hơi mất tự nhiên, hóa ra nguyên nhân là vậy.

Trang Vũ Ninh nói tiếp: "Vốn cứ tiếp tục như vậy thì...rất tốt, đáng tiếc khi đó tôi tham gia một cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn. Vì cần đạt được thứ hạng cao nên tôi nhớ tới lời Tiểu Oánh đã nói, nếu như muốn nhanh chóng thực hiện nguyện vọng có thể nuôi nó bằng máu tươi cùng thịt sống. Tiểu Oánh cũng đã nói với tôi nếu nuôi quỷ như vậy thì nó cả đời cũng không rời bỏ.

Tôi lúc ấy lại muốn tiểu quỷ vĩnh viễn như vậy, dù cả đời ở cùng tôi cũng không sao, hơn nữa tôi thật sự không biết phải dùng máu và thịt tươi nuôi dưỡng thì có chuyện ra sao, cho nên làm theo...

Kết quả sau hai tháng, tôi đoạt được giải cao trong cuộc thi kia, cũng từ đó tiểu quỷ thay đổi so với lúc trước, màu da của nó càng ngày càng trắng, con mắt cũng càng ngày càng đỏ hơn, trở nên hết sức đáng sợ. Nó cũng không bao giờ làm mấy việc nội trợ giúp tôi nữa, tuy nhiên sự nghiệp của tôi lại phát triển không ngừng.

Nhưng mỗi khi đêm tới tôi đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy nó uống máu tôi.

Tôi thử ngừng nuôi nó bằng máu tươi và thịt sống nhưng chỉ không đến hai ngày thì nó uy hiếp tôi trong mơ. Về sau tôi nghe Tiểu Oánh nói sau khi dùng phương pháp này nuôi dưỡng, một khi đã bắt đầu thì không có cách nào ngừng lại, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng hung ác, cuối cùng sẽ uống máu tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status