Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 434: Quái miêu 


Trong sân những con mèo đó liền tạm dừng việc nhấm nuốt lại, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt của chúng nó toát ra vẻ oán độc, lão bà cũng quay đầu nhìn qua, chỉ ngón tay, trong miệng phát ra một âm thanh gầm rú lên phẫn nộ, lập tức cả đám mèo này liền cùng nhau nhảy về phía này.

Mặc kệ chúng nó là mèo gì, bị mấy chục con cùng nhau tấn công, cũng là một việc đáng sợ,Diệp Thiếu Dương liền rút ra Thái ất phất trần, quét qua không trung, đem mấy con nhảy lên trước mà quét bay ra ngoài, sau đó nhảy xuống bức tường, kéo Tiểu Mã còn đang ngồi dưới mặt đất lên, bỏ chạy như điện ra ngoài.

Lại có một tiếng hét to, từ trong sân nhà lão bà truyền ra, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, cái đám mèo đó cũng không có đuổi theo, mà cả đám đang đứng trên đầu tường, dùng ánh mắt oán độc nhìn về chính mình, Diệp Thiếu Dương lôi Tiểu Mã đi tới một đoạn nữa rồi quay đầu lại nhìn, thì thấy những con mèo đó lần lượt nhảy vào trong sân.

“Thật là đồng đội heo!”

Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, mắng một câu.

Tiểu Mã ngượng ngùng gãi đầu, nói “Lão thái bà đó là quỷ sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu “Là yêu?”

“Đừng có đoán mò nữa, ta cũng không biết là thứ gì”

Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn khắp nơi, nói “Ở nơi này không biết là bị làm sao, từ khi ta vào thôn, giống như tri giác liền trở nên không có nhạy, hoàn toàn không có cảm giác được một tia khí của quỷ yêu nào, lúc nãy có một con quỷ suýt nữa là chạm vào đầu, mà ta dĩ nhiên không có cảm giác được gì, thật là quái lạ.”

Vì vậy đem chuyện lúc nãy gặp qua lão quỷ nói một lần “Cái thôn này thật là không tầm thường, có lệ quỷ, hơn nữa không phải chỉ có một con.”

Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn, nói “cái con hồng y nữ quỷ kia, có hay không là đồng bọn của lão thái bà?”

“Ta làm sao biết được, không phải là mới nói sao, ta hiện tại không có cảm giác được quỷ khí cùng yêu khí nào, nên không có phân biệt được bọn họ là người hay quỷ”

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại sự tình rồi nói “Nhưng ta tin chắc rằng, lão thái bà này không phải là người, cùng với đám mèo kia cũng vậy chúng nó không phải là mèo bình thường.”

Tiểu Mã suy nghĩ một chút rồi đưa ra một cái ý kiến “Nếu không thì ngươi dùng thử Mao sơn diệt linh đinh, cho lão bà kia một phát lên đầu, nếu là quỷ, liền lập tức bị đâm chết, là người thì chả việc gì.”

“Nếu là người, thì ta thành tội phạm giết người à”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn vì cái ý tưởng ngu ngốc của hắn “Nếu là người thì với thân thể của lão bà kia, không cần đập cũng đã chết rồi.”

“Ách….

vậy làm sao bây giờ?”

“Vội cái gì, trở về hỏi thăm tình huống của lão bà đó đã, sau đó rồi tính tiếp”

Diệp Thiếu Dương tùy ý nói, rồi đi về phía thôn mới trên sườn núi kia, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt của những con giun đó, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của chúng nó, trong lòng liền run lên, những con giun này, rốt cuộc là thứ gì đây? Những con giun đó có bộ dáng rất là quái dị, khẳng định là lai lịch của nó không có bình thường, cho dù tính chúng nó là giun bình thường đi chăng nữa, thì với nơi khô hạn như thế này, lão thái bà kia đào từ nơi nào mà có nhiều giun tới vậy? Còn có, vì sao lũ mèo lại ăn giun? Diệp Thiếu Dương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định là phải điều tra chuyện này cho rõ ràng.

Trở lại nhà của nhị thúc Diệp Quân, hai vợ chồng nhị thúc đang cùng nhau nấu cơm.

Diệp Thiếu Dương nói với bọn họ, là mình còn ở trong thôn một thời gian, không cần phải nấu nhiều đồ ăn, cứ như bình thường là được rồi, sau đó cùng Tiểu Mã đi về phòng.

Tiểu Mã đang nằm trên gường, rồi đột nhiên ngồi bật dậy, nói “Đúng rồi, Qua qua đâu, hai ngày rồi mà không thấy nó xuất hiện?”

Diệp Thiếu Dương nói “Ngươi tìm hắn để làm gì.”

“Ta cũng là vừa nghĩ ra, nó là quỷ mà, có nhiều chuyện nó làm sẽ tiện hơn chúng ta, có thể cho nó đi đều tra cái thôn này thử, nói không biết chừng còn có thể phát hiện ra cái gì đó.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai “Nếu nó có ở đây, ta đã sớm bảo nó đi điều tra rồi, nó đi rồi, hiện tại không có đi theo.”

“Đi rồi?”

Tiểu Mã ngẩn ra “Đi đâu?”

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói qua lúc Qua qua cáo từ mình: Qua qua lúc trước khi ta khởi hành đi Dự Châu, nói là muốn đi tới quỷ vực làm một chuyện, rồi sẽ mau trở về.

Vốn là Diệp Thiếu Dương cũng lo lắng an toàn của nó, nhưng nó lại nói Thái âm sơn trong một thời gian này sẽ không có phái người đến bắt nó, tuy rằng nó không có nói vì sao, nhưng rất là khẳng định việc này, nên cũng chỉ để cho nó đi.

Trước khi đi cũng học theo Quả Cam, đem hồn tinh của mình giao cho Diệp Thiếu Dương, chính thức nhận chủ, thì lưu lại trong lòng bàn tay của Diệp Thiếu Dương một đạo hồn ấn, nếu hồn ấn không có động tĩnh gì, thì nó cũng an toàn, không việc gì, Diệp Thiếu Dương cũng yên tâm.

Đang lúc nói chuyện, thì bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương mở ra nhìn thì thấy là Diệp soái.

Tiến vào phòng, cái tên nhóc tiểu tử này thần thần bí bí nói với Diệp Thiếu Dương “Nhị ca, ta biết các người là mới đi đến nhà mẹ chồng của bà miệng méo, bị bà ta thả mèo ra đuổi về.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ lại lão thái bà lúc trước cái miệng cũng có chút méo, liền hỏi “Ngươi làm sao lại biết chuyện này?”

“Đệ vừa rồi cùng với bạn học đi qua thôn cũ bắt dế, ở phía trên các huynh không xa, nhìn thấy hết.



Diệp soái đem ánh mắt sáng rực lên nhìn vào bên hông của Diệp Thiếu Dương, hỏi “Nhị ca, huynh có phải hay không là biết pháp thuật?”

Diệp Thiếu Dương liền nhớ tới, chắc hẳn là thằng nhóc này cũng đã thấy, lúc mình dùng thái ất phất trần quét qua lũ mèo rồi, bây giờ có không thừa nhận cũng không được, vì thế gật đầu, ra vẻ là mình biết một chút.

Diệp soái hưng phấn nói “Đệ biết mà, những con mèo đó rất là lợi hại, ngay cả trưởng thôn lúc đi đăng ký hộ mà cũng bị nó cào bị thương, trong sân của lão bà miệng méo, toàn thôn không có ai dám đi vào, vậy mà chúng nó lại không có cào huynh, lợi hại quá!”

Diệp Thiếu Dương liền nhân cơ hội này hỏi “Lão thái bà kia là ai, như thế nào lại ở trong thôn cũ, đem những điều đệ biết nói cho ta.”

Diệp Soái mới có mười ba mười bốn tuổi, đã có thể miêu tả lại các sự việc một cách rõ ràng, dưới sự kể lại có chút dài dòng của nó, thì Diệp Thiếu Dương cũng hiểu được: Lão bà này họ Lý, là một tức phụ của Diệp gia thôn, chồng và con trai đều đã chết ở trong trận hồng thủy năm đó, chỉ còn lại một đứa con gái nuôi, ở tại thôn mới này.

*Tức phụ: con dâu* Lão thái bà vốn là ở cùng một chỗ với con gái nuôi, sau đó nhớ đến nhà cũ liền về thôn cũ mà ở, sau đó lại không có đi ra khỏi cửa, cũng không biết là từ khi nào bắt đầu nuôi rất nhiều mèo, mỗi khi có người đến sân, bà ta đều ra lệnh cho đám mèo cào người, nên người trong thôn đồn bà ta là bị miêu yêu bám vào người, trong thôn cũ cũng không có ai ở, nên cũng kệ bà ta.

Nghe xong Diệp Soái kể lại, Diệp Thiếu Dương thấy khó hiểu hỏi “Nếu là ngày thường còn nói được, chứ hiện tại đang khô hạn, bà ta lấy đâu ra nhiều nước như vậy mà nuôi lũ mèo? Còn mình thì sống ra sao?”

Diệp Soái đáp “Bà ta là dựa vào con gái nuôi cùng con rể chu cấp, hai vợ chồng họ ở trong thôn mới, mỗi ngày đều đem cơm qua cho bà ta, rất là hiếu thuận, những con mèo kia cũng không có cắn bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi tiếp, lúc này Diệp Soái không biết cái gì nữa.

Diệp Thiếu Dương quyết định để mình tự đi điều tra.

“Nhị ca, lão thái bà kia không có dễ chọc đâu, chúng ta đi xem cương thi đi?”

“Cương thi?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Chính là lão Lưu bị biến thành, đang bị nhốt ở dưới hầm, ta cùng bạn học đã từng nhìn qua, nhưng rất là dọa người.”

Diệp Thiếu Dương duỗi tay nhéo lên mặt nó một cái, nói “Ăn cơm xong rồi dẫn huynh đi, huynh mua cho kẹo ăn.”

Diệp Soái hô “không”

một tiếng, “Đệ không phải là con nít, không ăn kẹo đâu, mua cho đệ cái đồ trong game đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status