Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 578: Sinh mệnh chi đèn (1) 


Không thể đợi được nữa, Diệp Thiếu Dương vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp đó hai tay kết ấn, cất giọng niệm Khai thiên chú: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Cắt ngón tay dùng máu mà vẽ lên thân Long Tuyền kiếm, hình thành đạo văn, dùng sức ném về phía trước.

“Long tuyền vừa động quỷ thần kinh, khu quỷ trừ ma trả thanh minh" Long Tuyền Kiếm kiếm phong run rẩy, tiếng rồng ngâm chợt vang lên, đâm xuyên vào giữa vòng phong toả do đám Tiếp dẫn tiên nữ cùng quỷ tướng tạo thành, lập tức đánh bay vô số, mở ra một đường máu.

Diệp Thiếu Dương quay mình chấn lui Diệp Tiểu Thước, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, phi thân lên đuổi theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng bảo kiếm phía trước mở đường, cuối cùng cũng vượt qua vòng phong tỏa, mở to mắt nhìn lại, những vong linh quỷ hồn Quỷ tiên thôn, đều đã đi qua Dẫn Hồn Đạo, tiến thẳng xuống Địa Phủ.

An Tĩnh Phong miệng đang ngậm tẩu thuốc, nhìn đám lệ quỷ như thủy triều bắt đầu khởi động, không ngừng tiến tới.

Diệp Thiếu Dương nghe thấy phía sau có tiếng quỷ khóc rống lên giận dữ, quay đầu lại nhìn, ra là do Diệp Tiểu Thước dẫn đầu vô số lệ quỷ đuổi tới, tính toán một chút, quyết định xoay người, đứng người lại chỗ hổng trên kết giới, nhưng đã có một số quỷ tốt từ Thiên môn đi vào, hắn không thể để chỗ hổng này bị công phá luôn được, bằng không sẽ hoàn toàn không cứu được.

“Các ngươi đi qua Thiên môn, giúp mấy người Nhạc Hằng!”

Diệp Thiếu Dương vừa giết địch, vừa hướng mấy người Nhuế Lãnh Ngọc hô to.

Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Trương Thi Minh, Tứ Bảo bốn người hiệp lực tác chiến, tình hình cũng tương đối dễ dàng, vì thế để Uông Ngư tiếp tục giao chiến cùng Tuyết Kỳ ; Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cùng Trương Thi Minh đánh về phía Thiên môn.

Lúc này, dưới vị trí Thiên môn, đang diễn ra một trận tử chiến: Tu La Quỷ Mẫu cách Nhạc Hằng chừng mười mét, chính diện đối mặt.

Nhạc Hằng bùng nổ sức mạnh Chu Tước trong cơ thể, hóa thành một màn sương mù màu đỏ, cùng đối chọi gay gắt với oán khí màu lam trên người Tu La Quỷ Mẫu, trong lúc quyết đấu, trên người bọn họ toát ra khí tức khủng bố, đánh dạt lũ quỷ tốt bên cạnh ra ngoài mười mét, không cách nào tới gần.

Qua Qua đành một mình đuổi giết mấy con quỷ tốt xung quanh.

“Sức mạnh của Chu Tước, ngươi…… rốt cuộc là ai?”

Quỷ Mẫu dùng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhạc Hằng, lạnh lùng hỏi.

“Ta không biết, nếu ngươi biết, có thể nói cho ta.”

Nhạc Hằng cố hết sức trả lời, toàn thân run rẩy, hiển nhiên là đã như nỏ mạnh hết đà.

Quỷ Mẫu nhìn thân thể hắn, cười lạnh nói: “Ta thấy được lực lượng trong thân thể ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi chưa biết cách sử dụng, thế nên hiện tại, ngươi không phải đối thủ của ta.”

Nói xong váy dài phất động, một cổ oán khí vô cùng mạnh liều chết phóng ra.

Nhạc Hằng cả người run lên, bay ngược trở lại phía sau, rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

“Theo ta đi thôi.”

Quỷ Mẫu vươn cánh tay dài bất tận, giống như linh xà, chụp vào cổ Nhạc Hằng.

Đúng lúc này, hai con dơi bay tới, chắn ở phía trước cánh tay, toả ra linh lực ánh kim, hợp thành một chữ “Sắc”

Oanh! Một cổ dao động bùng ra, sau đó Quỷ Mẫu rút cánh tay trở về, Bức Dực Song Hoàn cũng vô lực rơi xuống, được Nhuế Lãnh Ngọc thi pháp thu hồi.

Nhân cơ hội này, Nhạc Hằng nhanh chóng chạy ra kết giới, tìm một góc khuất không có chiến đấu, ngồi xuống mà thổ nạp hồi phục, cả người toả ra hồng quang, mơ hồ tạo thành hình dạng của Chu Tước, xoay quanh đỉnh đầu, bảo vệ hắn.

Một con quỷ tốt bị đánh bay, vừa vặn đang đi ngang qua gần đó, thấy Nhạc Hằng, muốn đến gần đánh lén, kết quả bị Chu Tước mổ một cái, lập tức hồn phi phách tán.

“Người giúp đỡ của tên lỗ mũi trâu cũng rất nhiều đó.”

Quỷ Mẫu nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo, lạnh lùng cười, bay lên không trung, váy dài phấp phới, dưới lớp váy đó không hề có chân, mà là vô số bộ xương khô, chất đống giống như một ngọn núi nhỏ.

Quỷ Mẫu giơ tay lên, nắm mấy chục bộ xương khô, thổi một hơi, đem tu vi của mình bao trên bề mặt, bộ xương khô tức khắc biến thành một hình dạng đặc biệt, hướng Nhuế Lãnh Ngọc bay tới.

Ba người xoay thân muốn chạy trốn, nhưng những bộ xương khô đó đã nhanh chóng phân tán, không ngừng xoay tròn, vòng xoay càng ngày càng nhỏ, vây bọn họ ở chính giữa.

Ba người lập tức phản kháng, nhưng trong nhất thời không có cách nào đột phá phong tỏa.

Tu La Quỷ Mẫu chẳng thèm để ý bọn họ, bay lên cao, mang theo đại quân quỷ tốt của bà ta, xuất phát về phía từ đường Diệp gia trên núi.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng không có cách nào ngăn cản, hắn thật không thể ngờ mọi việc lại phát triển tới bước này: Bản thân đang ra sức ngăn cản tiến công của Diệp Tiểu Thước cùng vô số quỷ tướng, tiếp dẫn tiên nữ, đã vô cùng gian nan, một khi rút khỏi, đi nghênh chiến Quỷ Mẫu, đám người Diệp Tiểu Thước sẽ lập tức tiến vào, cùng Quỷ Mẫu hình thành thế vây kín.

Đến lúc đó, dù mình có biến thành ba người, cũng không thể xoay chuyển tình hình.

Hiện tại, hắn chỉ có thể hy vọng đặt lên trên người của bọn họ, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cùng Trương Thi Minh bị đám xương khô vây quanh phong tỏa, tuy họ không ngừng đánh rớt bọn chúng, nhưng nhất thời không ra được.

Nhạc Hằng đã bị thương, không biết ra sao, Uông Ngư bị một đám quỷ tướng vây công, chỉ có thể tự bảo vệ mình, Qua Qua đã lui về đầu giao lộ lên núi, ngăn cản một cánh quỷ tốt từ mặt bên đánh vào, còn Quỷ Mẫu đang mang theo đội quân chính lên trên núi.

Tiểu Bạch cùng Quả Cam, còn ở Địa môn của Thiên Địa Nhị Môn, ngăn cản một bộ phận quỷ tốt tiến công, địa môn nằm ngay ở dưới chân ngọn núi bên kia, một khi thất thủ, đường lui bị chặn, coi như xong đời, cho nên hai người cũng không dám đi ra giúp đỡ.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy một tia tuyệt vọng, lúc trước nhìn thấy rất nhiều quỷ tốt vây thôn, tuy không đoán trước được số lượng chân thật của chúng, nhưng giờ đây xem ra chúng đông hơn rất nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa Diệp Tiểu Thước lại bị khống chế nổi điên rồi, đẩy cục diện đẩy đến chỗ không thể khống chế, hiện tại, đã không còn ai có thể ngăn cản Quỷ Mẫu lên núi, chỉ trông cậy vào một mình Qua Qua, chẳng khác nào kiến càng bám cây…… Diệp Thiếu Dương cắn răng thật mạnh, tính mặc kệ chỗ này mà chạy đi, ngăn chặn lại Quỷ Mẫu, chuẩn bị nâng chân lên, đột nhiên, trên không trung vang vọng tiếng Phật hiệu: “Vô lượng thọ Phật!”

An Tĩnh Phong rời khỏi pháp đàn, tay đang cầm tràng hạt mà lần, giống như là đã ăn no đi tản bộ, bước khoan thai đi về phía mảnh đất trống cuối đường phố, vị trí này vừa đúng chỗ chặn đại quân của Quỷ Mẫu lên núi.

Khi tới trước mặt hắn chừng hai mươi mét, Quỷ Mẫu lệnh cho đại quân dừng lại, còn mình đứng trên không trung, hai mắt bình tĩnh nhìn An Tĩnh Phong, nói: “Chuyện này không quan hệ tới đại sư, ngươi hà tất phải nhúng tay.”

An Tĩnh Phong cười hắc hắc, đưa tẩu rít một ngụm, sau đó lấy xuống, không có nói thêm lời nào hùng hồn, chỉ nhún vai nói: “Ta cũng không nghĩ tới, cũng gì tên đệ tử cứng đầu cố gắng mời ta rời núi, lão nạp thiện tâm, là Bồ Tát sống, không thể nhìn các ngươi làm hại bá tánh, nếu cứ như vậy trở về, có lẽ cả đời sẽ chẳng còn tâm tình ăn nhậu chơi gái cờ bạc cùng chơi muội tử được, không được, không thể như vậy ”

Quỷ Mẫu nhìn hắn, trên mặt âm trầm trầm cũng xuất hiện một tia cười lạnh.

Những lời An Tĩnh Phong vừa nói, thật sự làm người ta cảm thấy nực cười.

“Cho nên, ngươi tính châu chấu đá xe à?”

Quỷ Mẫu cười dữ tợn, “Chẳng lẽ tu vi của ngươi lại mạnh đến mức có thể chặn lại ngàn vạn quỷ binh của ta?”

An Tĩnh Phong khinh thường cười cười, nói: “Đạo lý, trước giờ không thuộc về phe có nhiều người hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status