Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 832: Người yêu kiếp trước (4) 


Chu Tĩnh Như nói: “Cô ấy là yêu phó của huynh, huynh phải phụ trách là đúng rồi.”

“Chuyện gì đó, dựa vào gì mà ta phải có phụ trách cô ta chứ!”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Cô ta là yêu phó, không phải lão bà của ta!”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh cứ nghĩ là cưới cô ấy làm lão bà là được?”

“Cái gì, lúc nào hả?”

“Không riêng gì cô ấy, ta biết huynh vẫn luôn muốn có một ngôi nhà, ta đã sớm muốn tặng huynh, nhưng huynh nhất định không chịu nhận lấy, lần này nếu huynh còn từ chối, từ nay về sau đừng có tìm ta hỗ trợ nữa, cũng không cần phải gặp lại ta!”

Chu Tĩnh Như tức giận nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quan trọng là, hơn một trăm vạn đó!”

“Đó là giá bán, chi phí gốc chưa đến một nửa, ta tặng nhà của mình cho huynh, không phải đi nơi khác mua nhà cho huynh.”

“Mấy chục vạn cũng quá nhiều rồi!”

Chu Tĩnh Như xoay người, lạnh lùng nói: “Vậy huynh đi đi.”

Lần này, Diệp Thiếu Dương bị dồn vào thế khó, kêu thế nào cô cũng không thèm để ý, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Bằng không thế này đi, đúng là ta cũng muốn mua nhà, nhưng tặng không thì không được, cô cứ bán cho ta chiếu khấu thấp nhất, à, hiện giờ ta có khoảng 20 vạn…… lấy hết ra để đóng đợt đầu, còn lại ta sẽ trả dần dần, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương thương lượng với cô một hồi.

“Tặng không tuyệt đối không được, hai ta tuy quan hệ rất thân thiết, nhưng tặng không cho ta căn nhà, như thế ta sẽ mắc nợ cô, kiếp này không trả hết, sang kiếp sau phải trả nữa……”

Chu Tĩnh Như xoay người lại, nhìn hắn, có chút u oán nói: “Ta chính là muốn huynh phải thiếu ta, kiếp này không trả hết, kiếp sau tiếp tục trả...”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô.

Chu Tĩnh Như suy nghĩ một chút, để làm hắn an tâm, đành phải nhượng bộ, nói: “Như vậy đi, huynh đưa ta hai mươi vạn.

Sau đó giúp nhà ta xem phong thuỷ cho dự án bất động sản mới một lần, trước khi quen biết huynh, cha ta đều mời thầy phong thuỷ nổi danh, chi phí cũng lên đến mấy chục vạn, trình độ chắc chắn không cao bằng huynh, cứ vậy đi, ta sẽ không tặng không nhà cho huynh đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một hồi, thấy việc này cũng có khả năng, trước giờ Thanh Vân Tử xuống núi xem phong thuỷ cho người ta, mỗi lần ít nhất cũng giá bằng nửa căn hộ.

“Một lần không được, từ nay về sau ta sẽ xem phong thuỷ miễn phí cho gia đình cô.”

Chu Tĩnh Như cười nói: “Thế chẳng phải ta chiếm tiện nghi à”

“Chiếm thì cứ chiếm đi,”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ!.”

“Vậy sao huynh không muốn chiếm tiện nghi ta hả?”

Những lời này nghe có chút ý khác trong đó, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Cái này không giống, ta xem phong thuỷ cho cô chỉ hao chút sức lực, một bữa cơm là có thể bù lại, còn căn nhà này giá trị quá lớn.”

“Được rồi, đừng tính nữa.”

Chu Tĩnh Như cả giận liếc hắn một cái, “Các căn hộ trong tiểu khu đều đã có nội thất, huynh mua thêm vật dụng là có thể vào ở ngay, sẽ sớm giao chìa khoá cho huynh, còn giấy tờ chuyển nhượng bất động sản cứ từ từ làm, Kim Oánh sẽ giúp huynh.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến việc sắp có một căn nhà thuộc về mình, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, hơn nữa căn hộ đó đích thực không tồi, trang trí cũng rất đẹp.

Chu Tĩnh Như thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, bản thân mình cũng thật cao hứng, nhịn không được nói đùa: “Tốt quá rồi, tốt xấu gì huynh cũng có căn nhà, lần này Quả Cam chắc sẽ vừa lòng đây, có thể ngâm mình hàng ngày.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ cười khổ, “Những lời này của cô, nghe cứ như là ta mua nhà để cưới cô ta về không bằng.”

Trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu mình thực sự có nhà, Quả Cam, Tuyết Kỳ tám phần muốn ở lại, Trần Lộ càng không cần phải nói, còn cả Qua Qua nữa…… Bản thân mình cũng chưa có kết hôn, vừa mới mua nhà, đã kéo một đám đàn bà trẻ con đến ở cùng…… xem ra cũng hơi kỳ quái.

Nhưng mà dù thế nào chăng nữa, có nhà ở cũng là chuyện tốt, rốt cuộc đã có đại bản doanh, thoải mái hơn nhiều so với đi thuê nhà người khác.

Chu Tĩnh Như lúc này mới nhớ đến chính sự, quay sang hỏi Lâm Tam Sinh: “Xin lỗi, ta thực đã quên chính sự, thế nào rồi?”

Lâm Tam Sinh vẫn ngây ngốc, căn bản không nghe được cô nói cái gì, đâu thèm biết cô có quên hay không quên.

Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại tình huống, nói đã hẹn Kim Oánh dùng cơm trưa, đến lúc đó sẽ hỏi thăm sâu hơn.

“Được rồi, trưa nay ta mời khách, ta cũng muốn nhìn xem chuyện mọi người sẽ ra sao”

Chu Tĩnh Như nói.

Một lát sau, Kim Oánh quay lại, nói với Chu Tĩnh Như, thủ tục đã làm xong, chỉ còn thống nhất ngày ký hợp đồng giao bất động sản là xong.

Chu Tĩnh Như nói muốn mời mọi người đi ăn, Kim Oánh dĩ nhiên không cự tuyệt, vì thế đi thay quần áo, lát sau quay lại, trang phục đã thay đổi: trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát, váy dài, tất màu da chân tương xứng với giày cao gót.

Trang điểm rất thời thượng, rất biết cách ăn mặc.

Chu Tĩnh Như tự mình lái xe, đưa mọi người đến một nhà hàng Tây, cô với Diệp Thiếu Dương ngồi chung một ghế, Kim Oánh ngồi một mình, Lâm Tam Sinh không biết từ lúc nào đã ngồi sát ngay bên cạnh người nàng, vẫn luôn ngây ngốc ngắm nhìn nàng.

Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, kèm theo ba ly rượu vang đỏ, sau đó ngồi yên lặng một bên, nghe bọn hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

“Kim tiểu thư, cô có tin chuyện duyên phận không?”

Diệp Thiếu Dương tìm cơ hội, thử hỏi một câu.

Kim Oánh ngẩn ra một chút, khẽ mỉm cười, không tỏ thái độ gì, trong lòng một lần nữa lại hoài nghi: gia hoả thần bí trước mặt có phải có ý đồ gì đó với mình không, mà nói toàn mấy lời dạo đầu cũ rích kia.

Diệp Thiếu Dương không hề để ý điều này, cầm ly rượu vang đỏ, nghĩ xem nên nói gì.

“Cô có tin về chuyện kiếp sau của con người?”

“Việc này…… Có lẽ có, ta cũng không biết nữa.

Diệp tiên sinh, ngài…...vì sao lại nói vậy?”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh ấy là đạo sĩ, là đạo sĩ thật sự, không phải mấy loại thần côn ngoài đường.”

Kim Oánh vốn là nghĩ cô nói giỡn, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Chu Tĩnh Như, che miệng cười lên.

“Chu giám đốc, ta biết rồi, hắn là Thiên sư Mao Sơn, là....

bạn tốt của ngài.”

“Làm sao cô biết được?”

Chu Tĩnh Như rất là giật mình.

“Chuyện này, mấy lãnh đạo trung tầng của công ty đều biết hết, nói tiên sinh đây…… là bạn trai tin đồn của ngài.”

Chu Tĩnh Như hai má ửng đỏ, cúi đầu uống ngụm rượu, giận dữ nói: “Là ai đã phao tin...”

“Cái này ta thực sự không biết, xin giám đốc Chu đừng truy cứu, vì bọn họ không nói gì bậy cả, chỉ nói Diệp tiên sinh đây là một cao nhân rất ghê gớm.

Không nghĩ lại may mắn được kết bạn.”

Diệp Thiếu Dương có chút vô ngữ, bất quá nghĩ lại, đúng là trước giờ mình với Chu Tĩnh Như rất thân thiết, còn từng đi sơn trang Greenland khai quang, nhất định bị người khác trông thấy, cho nên mới nói bóng gió, cũng là chuyện bình thường.

“Diệp tiên sinh, trên người ta, đúng là đã xảy ra một số việc lạ, ngài có thể giải thích giúp ta được không?”

Kim Oánh mở to hai mắt nhìn hắn, khẩn thiết nói.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Nói nghe một chút xem sao.”

“Là thế này, ta nhớ từ khi còn rất nhỏ, ta vẫn thường luôn có một giấc mơ, không phải ngày nào cũng thế, nhưng mỗi tháng ít nhất cũng có một hai lần, ta mơ thấy mình là một nữ tử thời cổ đại, sống trong một toà nhà rất cổ xưa.

Những cảnh tượng đó…… chỉ là một đoạn sinh hoạt ngắn mà thôi, ta không thể nhớ rõ.

À, còn có một nam nhân, ăn mặc cổ trang giống như thư sinh trên phim truyền hình, trong giấc mộng, chúng ta thường xuyên bên nhau trò chuyện, dạo vườn hoa, ngâm thơ đối câu gì đó.

Nhưng mỗi lần sau khi tỉnh lại, ta đều không nhớ được mặt hắn……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status