Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 892: Đồng minh (2) 


“Đuổi theo Đạo Phong rồi, không biết đi đâu.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Trong mắt nàng ta chỉ có Đạo Phong, mặc kệ nàng đi.”

“Uhm, tuy có nhiều người như vậy, nhưng đối phó với Yêu Vương, sợ cũng không đủ.”

Lão Quách nói.

“Đúng là không đủ, lần trước nhiều người hơn so với lúc này, chiến đấu với Quỷ Mẫu thiếu chút nữa cũng không qua nổi, Yêu Vương ít nhất cũng cao hơn Quỷ mẫu một bậc đó.”

“Nuôi quân ba năm dùng trong một giờ, lần này cũng không rảnh lo nhiều như vậy, có bao nhiêu người thì dùng bấy nhiêu người.”

Diệp Thiếu Dương vẫn luôn do dự, rồi cũng hạ quyết tâm.

“Ý của đệ là……”

Diệp Thiếu Dương nâng tay trái lên, đưa ra cho Lão Quách xem lòng bàn tay đủ loại hồn ấn màu sắc khác nhau.

Lão Quách hơi kinh ngạc, rồi chậm rãi gật đầu.

Ngồi trên xe đến phía trước khách sạn, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, bảo cô qua đây thương lượng đại sự, biết được cô đang uống trà cùng một pháp sư ở gần đó.

“Là nam?”

Diệp Thiếu Dương có chút mẫn cảm hỏi.

“Không được nói bậy, người ta đến tìm ngươi, thấy ngươi chưa về, nên ta mới cùng ông ta nói chuyện một lúc, nói lại chút tình hình, ngươi qua đây đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói địa chỉ.

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, pháp sư mình biết không nhiều lắm, ai lại cố ý đến tìm chính? Lập tức dẫn Lão Quách cùng nhau qua đó, tới quán trà Nhuế Lãnh Ngọc nói, vừa đi vào đã nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, ngồi đối diện là một nam trung niên, Là Long Dương chân nhân! “Diệp sư điệt, ngươi làm ta tìm mãi.”

Long Dương chân nhân đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.

Sau lần gặp mặt hôm trước, ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với ông ta cũng không tồi, nên khách khí đáp lễ.

Sau khi ngồi xuống, Long Dương chân nhân hỏi thăm Diệp Thiếu Dương về hành động tối nay, Diệp Thiếu Dương thuật lại đúng sự thật.

Long Dương chân nhân cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, đều khiếp sợ không thôi.

“Xem ra, sự việc sẽ phát sinh trong một hai ngày này.”

Long Dương chân nhân trầm ngâm nói, “Chuyện này, Yêu Vương xuất thế, không phải dựa vào lực lượng cá nhân là có thể đối kháng.

Diệp sư điệt, hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn dẫn ngươi đến gặp mặt mọi người, thảo luận một chút, xem nên phối hợp thế nào, tru sát Yêu Vương.”

“Mọi người, là những ai?”

Diệp Thiếu Dương cau cái mày lại.

“Sư huynh của ta Trương Vô Sinh, đại pháp sư Thích Tin Vô của Cửu Hoa Sơn, Đại Hoang Thần Ni của Phổ Đà Sơn, Ngọc Thần Tử của Côn Luân Sơn, còn có…… tóm lại gần như tất cả môn phái trong giới Pháp Thuật đều cử người tới.”

“Nhiều pháp sư như vậy, còn đều là nhất đại đệ tử!”

Diệp Thiếu Dương cả kinh.

“Những người này sao biết mà cùng nhau đến đây?”

Long Dương chân nhân cười nói: “Là do sư huynh Trương Vô Sinh phát thiệp triệu tập tới, Mao Sơn cũng được gửi thiệp đó.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: “Sư phụ ta cũng nhận được sao?”

Ngay sau đó nghĩ tới, Thanh Vân Tử luôn không thích nhất mấy loại Long Hoa Hội này, khẳng định sẽ không tới.

Long Dương chân nhân nói: “Đúng vậy, chúng ta không mời được Thanh Vân tổ sư, hiện tại trên dưới Mao Sơn, là do một vị Linh Thuỷ đạo nhân làm chủ sự, chúng ta đã mời hắn tới.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Linh Thuỷ đạo nhân, cái quỷ gì? Sao ta lại không biết?!”

“Đạo hiệu Linh Thuỷ, tục danh là Tô Khâm Chương.

Là một vị đạo sĩ trẻ tuổi, Diệp sư điệt chắc cũng biết chứ.”

Tô Khâm Chương…… Nghe tên có chút quen thuộc, Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ.

Nhuế Lãnh Ngọc thêm vào một câu: “Chính là tiểu đạo sĩ giúp chúng ta dọn dẹp phòng, nhóm lửa nấu cơm lần trước.”

“Đúng đúng đúng, là tiểu tử đó!”

Diệp Thiếu Dương nhớ ra, lúc ấy chính mình đã hỏi sư phụ, tuy Tô Khâm Chương không được nhận làm đệ tử nội môn, nhưng lại là người có tư chất tốt nhất trong đám ngoại môn đệ tử, vì thế tương đối được trọng dụng.

Đương nhiên, Thanh Vân Tử trọng dụng hắn còn có nguyên nhân khác, chính là muốn hắn làm việc giúp mình.

Long Dương chân nhân nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, kinh hãi không thôi, “Linh Thuỷ đạo nhân tuy chỉ là người quản lý Mao Sơn, nhưng địa vị cũng rất cao, thế mà lại đi nhóm lửa nấu cơm, dọn dẹp phòng à……”

“Không bảo hắn đem nước rửa chân đã là không tồi.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt.

Long Dương chân nhân cười, nói tiếp: “Mấy lão nhân đó cũng chỉ tới quan chiến, xem náo nhiệt mà thôi, chủ lực chiến đấu vẫn là Nhị đại đệ tử các người.

Hơn nữa, bọn họ tới còn có một nhiệm vụ, chính là khảo sát ngươi cùng với Lăng Vũ Hiên, xem người nào mới có tư cách làm Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, tương lai còn phải ứng phó thiên kiếp.”

“Cái gì thiên kiếp?”

Diệp Thiếu Dương không hiểu chuyện gì.

Long Dương chân nhân nói: “Tứ Cửu thiên kiếp, đây là do Vô Cực Thiên sư ở Huyền Không Quan tìm hiểu thiên văn, mà hiểu ra yết ngữ, đã nói với Trương Vô Sinh sư huynh, ta cũng chỉ nghe sư huynh nói qua một chút.”

“Vô Cực Thiên sư!? Ông ta vẫn còn sống!”

Lão Quách kêu lên, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc cũng biến đổi.

Vô Cực Thiên sư, là nhân vật không ai không biết trong giới Pháp Thuật, trước khi Đạo Phong thành danh, hai chữ “Đạo thần”

này chính là thuộc về ông ta, đạo pháp thâm sâu, đăng phong tạo cực, đã từng phong ấn vô số lệ quỷ đại yêu.

Huyền Không Quan, chính là một thế lực lớn luôn ẩn tàng của giới Pháp Thuật, ẩn dật lánh đời khác với Côn Luân Sơn, tuy Huyền Không Quan là môn phái Đạo gia, nhưng từ xưa tới nay đều không để môn nhân xuống núi hành tẩu, ngày thường đóng cửa từ chối tiếp khách, không đón tiếp bất kỳ kẻ nào tới cửa.

Chỉ khi trong giới Pháp Thuật có đại sự phát sinh, thì mới ra mặt một lần, trợ giúp độ kiếp, vị Vô Cực Thiên sư này tính cách nhạt nhẽo, chân chính là một cao nhân ẩn sĩ, hơn nữa tuổi cũng đã rất lớn, đã lâu không lộ mặt, mọi người đều cho rằng ông ra đã chết.

Long Dương chân nhân nói: “Quách đạo hữu đã gặp Vô Cực Thiên sư rồi sao?”

“Ta không phúc phận đó, bất quá năm đó ta đã tới Huyền Không Quan một lần, là theo Đạo Phong, lên Huyền Không Quan mượn một thứ, Đạo Phong nhân tiện muốn thử tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp……”

Mọi người vừa nghe, đều kinh hãi.

Dám tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp, ngoại trừ Đạo Phong, thì cũng chẳng còn ai.

“Đánh không?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng đầy chờ mong, hắn thật là rất muốn biết, hai đời Nhân gian Đạo thần, rốt cuộc ai mạnh hơn ai.

Lão Quách lắc đầu, “Vô Cực Thiên sư hàn huyên với Đạo Phong trên Vạn Yêu Tháp một hồi, dường như đã nói gì đó, không đánh nhau, sau khi Đạo Phong trở về, vẫn luôn trầm mặc không nói, sau chuyện này đã quay về tông môn mượn đi Thái Ất Phất Trần, tới Tây Xuyên……”

Diệp Thiếu Dương nghe được trọng điểm, nhíu mày hỏi: “Nói như vậy, Đạo Phong trốn đi Tây Xuyên, rất có thể vì đ chuyện gì đó trong buổi nói chuyện với Vô Cực Thiên?”

“Ta cũng nghĩ như vậy, sau khi từ Huyền Không Quan trở về, tâm tính Đạo Phong đã biến đổi rất nhiều, khả năng là vì đã biết chuyện gì đó…… Ta có hỏi qua hắn, hắn nói ta không nên biết.”

Lão Quách thở dài, “Tiểu sư đệ, tương lai nếu đệ có cơ hội gặp Vô Cực Thiên sư, tốt nhất nên hỏi ông ta một chút, xem rốt cuộc ông ta đã nói gì với Đạo Phong.”

“Không cần chờ cơ hội, nếu huynh nói như vậy, ta nhất định phải đi Huyền Không Quan một chuyến.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Long Dương chân nhân, hỏi: “Ông tiếp tục nói chính sự đi, Vô Cực Thiên sư kia rốt cuộc đã hiểu ra cái gì, cái gì là Tứ Cửu thiên kiếp?”

Long Dương chân nhân khoát tay, nói: “Ta cũng không biết chi tiết, đến sư huynh Trương Vô Sinh của ta cũng không rõ lắm, nhưng Vô Cực Thiên sư tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nói bậy, sư huynh ta tin chắc, người khác cũng đều tin là như vậy.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, với thân phận của Vô Cực Thiên sư, sẽ không nói nói bậy.

Đặc biệt, việc lớn liên quan đến thiên kiếp của giới Pháp Thuật, sẽ càng ăn nói cẩn thận, không nắm chắc trong tay, sẽ không tuỳ tiện nói ra.

Ông ta nói có thiên kiếp, thì nhất định là có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status