Mạt thế chi phế vật

Chương 130: Dị năng đột phá



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Chú Bệnh ơi, đất chết là gì ạ?” Đúng lúc này, Lý Viễn Trác đột nhiên mở miệng, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

“Một nơi không còn sự sống, tràn ngập không khí chết chóc, không phải đất chết thì là cái gì?” Quỷ Bệnh không nhìn cậu nhóc, khép mắt suy nghĩ, thản nhiên nói.

Loài người biến thành xác sống, động vật mất tích, thực vật khô chết, đất đai khô cằn, trăng sao tiêu biến… Ba ngày chìm trong bóng tối đã xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ vì một câu nói kia mà hệt như một thước phim quay chậm tái diễn trong đầu những người trên xe, chỉ có hai người không bị ảnh hưởng là Trương Duệ Dương không hiểu gì và cô bé ngốc Ngô Tử Nhiên. Mọi người gần như đều tin tưởng Quỷ Bệnh biết tận thế tới như thế nào, nhưng loại cảm giác này chỉ nảy sinh trong nháy mắt, rất nhanh đã có người trong đội dụ zombie cười thành tiếng, bắt đầu cao giọng nói chuyện với nhau, có vẻ không muốn tiếp tục nghe mấy người bọn họ nói những chuyện giật gân linh tinh nữa.

“Nhưng thực vật biến dị rất tươi tốt mà, trời lạnh như thế chúng nó cũng không bị đông cứng hay héo rũ như cây cối trước đây. Động vật biến dị cũng siêu siêu giỏi luôn.” Lý Viễn Trác nhịn không được phản đối câu nói ‘không còn sự sống’ của Quỷ Bệnh.

“Vì bây giờ là mùa hè.” Ngoài dự liệu của mọi người, người trả lời không phải Quỷ Bệnh mà là Ngô Tử Nhiên vẫn luôn nghiêng đầu nghe bọn họ nói chuyện.

“Lạnh như thế này sao có thể là mùa hè?” Lý Viễn Trác nhìn Ngô Tử Nhiên trả lời liền đau đầu, nhưng dù sao vẫn là suy nghĩ trẻ con, thấy cô bé nói không đúng, nhịn không được đã tranh luận.

“Thật sự là mùa hè mà. Hôm nay là ngày 8 tháng 6, ngày Quốc tế thiếu nhi đã qua rồi…” Nói tới đây, trong giọng của Ngô Tử Nhiên mang theo một ít tiếc nuối, là vì đã bỏ lỡ ngày Quốc tế thiếu nhi, nhưng rất nhanh lại phấn chấn hơn “Ngày mốt là sinh nhật của em đó, sao em nhớ nhầm được? Sinh nhật em vào mùa hè đấy nha.”

Nghe đến đó, mọi người đều lặng đi. Sau tận thế, bốn mùa đã biến mất, không phải mặt trời chói chang gay gắt thì là giá lạnh thấu xương, ai ai cũng mệt mỏi cố gắng tồn tại, không cần đi làm tan tầm cũng không có ngày nghỉ lễ, cuốn lịch ngày trước đã mất đi ý nghĩa vốn có, cho dù là người trưởng thành thì đại đa số cũng quên mất ngày tháng, huống chi là một đứa bé.

“Ngày 10 tháng 6 năm 2016 em sẽ tròn 12 tuổi.” Cô bé chống cằm yếu ớt nói “Ba em bảo sẽ mang em đi công viên Disneyland chơi để tạm biệt tuổi nhi đồng. Nhưng giờ không còn Disneyland nữa rồi, cũng chẳng có bánh sinh nhật, không có ba mẹ…” Nói đến đoạn sau, đôi tay nhỏ bé che mắt khóc nấc lên.

Vốn đang chọc chọc xác của Vực, Trương Duệ Dương thấy thế bỗng ngơ ngác, không hiểu đang bình thường sao chị gái nhỏ lại khóc rồi. Lý Viễn Trác dùng tay thô lỗ lau nước mắt cho cô bé, không kiên nhẫn nói “Đúng là con gái thích khóc nhè, không thấy phiền à!”

Lần này Ngô Tử Nhiên không tranh cãi với nó, chỉ khóc càng to hơn. Vì thế, vài người vốn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi cũng mất hứng tiếp tục. Khiến người ta ngoài ý đó là, người đội dụ zombie nhìn thoáng qua hướng bên này lại không lên tiếng quát lớn. Lý Mộ Nhiên thấy cô bé bởi vì nhớ ba mẹ mà khóc thảm thiết, không khỏi cũng nghĩ đến mẹ của mình, không biết bà còn sống hay không. Nếu chết… cô lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp. Oán hận cũng được, lãng quên cũng được, nhưng vẫn cứ hy vọng người kia còn sống ở một nơi nào đó, không vì lí do gì khác, chỉ vì đó là người đã sinh ra cô.

Lộ trình kế tiếp có vẻ càng thêm nặng nề, lời Quỷ Bệnh ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến những người trên xe. Dù hơi tin tưởng hay vẫn kiên trì với chủ nghĩa duy vật, mọi người cũng không khỏi lần thứ hai tự hỏi mình một vấn đề đã luôn bị quên đi vì sinh tồn và những kiếp nạn liên tiếp: Vì sao lại xuất hiện tận thế? Nhưng vấn đề này cũng giống một nan đề khác mà con người luôn lơ đãng tự hỏi trước tận thế “Sống là vì cái gì?”. Chúng giống nhau, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có đáp án.

Khi cách căn cứ Đông Châu ngày càng xa, trên đường cũng bắt đầu xuất hiện động vật biến dị, tốc độ di chuyển của cả đoàn vốn không nhanh, lúc này lại càng chậm. Trước khi chạy 200km chỉ là hành trình mấy giờ đồng hồ, nhưng vào lúc này lại cần 3-4 ngày mới có thể đến đích.

Ban đêm tá túc trong trạm dừng chân trên đường cao tốc, ăn xong cơm tối lại sắp xếp gác đêm, Lý Mộ Nhiên liền khẩn cấp bắt đầu hấp thu tinh hạch của Vực. Quỷ Bệnh nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra vừa lòng. Mà ba người Hoàng Hải thì theo lời Quỷ Bệnh nói buổi sáng, lóc da và xương cốt của Vực ra, cho thêm tuyết vào nồi ninh lên, để người trực đêm trông chừng. Về phần thịt, sau khi được Quỷ Bệnh xác nhận là không độc, được cắt thành từng miếng để trên lửa nướng thành thịt khô. Ăn ngon hay không không quan trọng, đến khi lương thực cạn kiệt, có đồ cho vào bụng là tốt rồi.

Không biết là cố ý hay vô tình, Lý Mộ Nhiên sắp xếp Trương Duệ Dương đã ngủ ở cạnh Quỷ Bệnh, ba đứa nhỏ còn lại cũng cách gã rất gần, thậm chí ngay cả ba người Hoàng Hải có vẻ cũng nhích gần về phía bên này. Đối với điều này, Quỷ Bệnh hình như không chú ý tới, hoặc là vốn cũng không thèm để ý.

Bởi vì không đủ năng lực, đã một thời gian dài Lý Mộ Nhiên không có tinh hạch để hấp thu, nhưng không có nghĩa là cô quên cảm giác khi hấp thu tinh hạch, làm cho cô khó hiểu là việc hấp thu tinh hạch Vực có cảm giác không khác gì bình thường… Không, có lẽ cũng không giống, ít nhất cô có thể hấp thu nó. Từ lúc ở trong khách sạn ở huyện Tử Vân, bọn họ cũng đã biết tinh hạch của sinh vật biến dị không phải chỉ cần là người thức tỉnh thì đều có thể hấp thu giống tinh hạch của zombie, tinh hạch khác nhau thì người dị năng có thể hấp thu cũng khác nhau. Trừ vấn đề này ra thì mọi cảm giác khi hấp thu cũng giống như thường, mãi đến khi một tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang lên, như thể một cái gì đó bị phá nát, đầu óc cô bỗng trong veo trống rỗng, một cảm giác kỳ lạ ập đến.

Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, một lát sau mới cẩn thận thăm dò theo cảm giác này, kéo dài nó hướng ra bên ngoài. Thế rồi cô sợ hãi mở mắt ra, trái tim đập bình bịch, giống như sẽ văng ra khỏi lồng ngực.

Mà ngay khoảnh khắc cô mở mắt, Quỷ Bệnh cũng mở mắt. Hai ngày, gã chưa từng nằm xuống, chỉ ngồi lặng yên, tư thế tùy ý, khiến người ta không rõ rốt cuộc gã đã nghỉ ngơi hay chưa, hay là lúc nào cũng đang nghỉ ngơi.

Xung quanh rất an tĩnh, người gác đêm đã thay đổi hai đợt, lúc này là Hà Quý ngồi xổm bên đống lửa, vừa thêm củi vừa đảo thứ chất lỏng đã bắt đầu cô đặc trong nồi, miệng còn tự nhỏ giọng thì thầm “Xương cốt mà hóa lỏng… Xương cốt này đúng là nấu chảy được, thật kỳ quái.” Ban đầu nấu da và xương còn có mùi, nhưng đến lúc này, trừ hơi nóng trắng nghi ngút luôn bốc lên thì không có chút mùi vị nào tỏa ra cả, nếu không chỉ sợ dẽ chọc đám người đoàn xe bên kia nổi giận.

Lý Mộ Nhiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nồi một lát, mới kìm được kích động trong lòng xuống. Hóa ra cô không biết sử dụng dị năng thế nào, chỉ vì cấp bậc dị năng không đủ, tựa như một người chỉ nhấc được 20kg lại phải đối mặt với tảng đá nặng 2 tấn, đừng nói nâng đi, cho dù là làm cho nó dịch chuyển một chút cũng không có khả năng. Mà hiện giờ, tuy cô vẫn không thể lập tức nâng tảng đá kia lên, nhưng đã có thể di chuyển nó.

Lòng bàn tay ướt mồ hôi, không biết là vì kích động hay là căng thẳng, cô nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng bên ngoài căn phòng, dị năng phát động, ngay sau đó chỉ cảm thấy chỗ ngồi chấn động, sau đó thân thể thấy lạnh lẽo, người đã ngồi trong tuyết bên ngoài. Chịu đựng cảm giác choáng váng, cô nắm tuyết lại nhắm mắt, người đã về tới chỗ ngồi ban đầu trong phòng. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, nếu không phải dạ dày nhức nhối muốn nôn với bàn tay còn nắm tuyết, chỉ sợ ngay cả chính cô ta cũng hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, đừng nói là kinh động đến người khác.

“Em… em!!!” Hà Quý ngơ ngác há to mồm giật mình nhìn Lý Mộ Nhiên, sau đó giơ tay lên dụi mắt, cuối cùng cảm thấy có thể do mình buồn ngủ quá nên hoa mắt, lắc đầu, lại cúi đầu nhìn thứ trong nồi, sợ nó cháy khét. Mà người gác đêm bên phía dị năng cũng nhìn thoáng qua bên này, trong mắt có nghi ngờ nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh nhìn.

Lý Mộ Nhiên lặng lẽ thả tuyết đã bắt đầu tan trên tay xuống, ánh mắt trông sang Quỷ Bệnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô từ đầu đến giờ, chờ gã lên tiếng. Nào biết Quỷ Bệnh không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Lý Mộ Nhiên hơi há hốc miệng, sau đó lại có chút buồn bực, cảm giác như thể đã xảy ra một chuyện rất đáng vui lại không có ai chia sẻ cùng. Chỉ tiếc lúc này chưa phải thời cơ tốt để nói chuyện với nhau, nếu không chỉ sợ cô sẽ nhịn không được mà mặc kệ gã có vui lòng hay không cũng phải đuổi theo hỏi về dị năng Vực và con thú tên ‘Vực’ kia, dĩ nhiên là cả tận thế này nữa. Đến lúc này, không phải là vấn đề Quỷ Bệnh có muốn bám lấy bọn họ hay không, mà là cô có buông tha cho gã hay không.

Sau nửa đêm Lý Mộ Nhiên không ngủ tiếp, trừ gác đêm, thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu dị năng của mình. Cô phát hiện dị năng này hình như có hạn chế khoảng cách, khi nhắm mắt lại tập trung cảm ứng, trong đầu có thể hiện lên rõ nét mọi thứ xung quanh, chỗ nào có cái bàn, chỗ nào trên mặt đất có vết nứt, người ngủ ngứa mũi đưa tay gãi, những động tác nhỏ cũng đều tinh tường nhận ra, tinh thần kéo xa, là bãi đất trống bên ngoài trạm dừng chân, xa hơn nữa là đường cao tốc kéo về phía chân trời, rừng biến dị rộng lớn cùng với động vật biến dị thỉnh thoảng xuất hiện… Nhưng sau khi đạt khoảng cách nhất định, chỉ còn là trống rỗng không có gì cả. Cô dùng tinh thần tập trung thăm dò mọi phương hướng, nhờ cột mốc trên đường cao tốc, cuối cùng đại khái suy đoán khoảng cách giới hạn là 20km. Điều này làm cô thấy khó hiểu, cô đã từng vượt qua mấy ngàn cây số, sao hiện tại dị năng đã tăng lên mà khoảng cách lại ngắn đi còn một chút như vậy? Đương nhiên khó hiểu thì khó hiểu, cô vẫn rất thoả mãn, dù sao dị năng không phải đồ trang trí nữa, có thể dùng được rồi. Nháy mắt đã đi được 20km, vậy là đã tốt hơn lái xe nhiều lắm. Hơn nữa dị năng này có khả năng do thám chuẩn xác không chịu ảnh hưởng của đêm tối, chỉ một điều này thôi cũng đủ khiến nhiều người thức tỉnh thèm đỏ mắt. Vì thế cô liền thấy mình như thể một kẻ nghèo khố rách áo ôm ăn không đủ no sau một đêm phất thành đại gia, vô cùng tốt đẹp, cũng vô cùng thiếu chân thực, mãi đến hôm sau ngồi trên xe rồi vẫn còn thấy hoảng hốt.

“Dì ơi, có phải dì đang vui không?” Trương Duệ Dương thấy Lý Mộ Nhiên lại cười một mình lần nữa, nhịn không được quỳ lên ghế ngồi xoay mặt cô qua, vừa vui lây vừa hỏi.

Lý Mộ Nhiên vốn đang ngầm vui vẻ một mình, bị hỏi như thế, khó được một lần hoạt bát mà chớp mắt với nhóc, gật đầu rồi ừ liên tục, sau đó nở nụ cười vui vẻ khiến không ít người chú ý. Phải biết rằng, trong tận thế mọi người gần như đã quên cảm giác cười to thoải mái, tiếng cười của cô thật sự có vẻ hơi đột ngột.

“Vì sao ạ?” Trương Duệ Dương tò mò hỏi, mấy nhóc Phó Đam cũng đều nhìn lại đây, hiển nhiên cũng bị tâm tình tốt của cô lây nhiễm, ánh mắt hào hứng, khuôn mặt chờ mong.

Lý Mộ Nhiên hé miệng cười, tuy cô rất muốn chia sẻ nhưng vẫn chưa mất lý trí, biết loại chuyện này không tiện khoe trước mặt mọi người, trừ khi là thật lòng tốt với cô, nếu không chỉ có thể đưa tới sự ghen tị, bởi vậy chỉ nói “Dì nghĩ ra biện pháp tìm được ba cháu và chú bí đỏ rồi.”

Trương Duệ Dương nghe được, ánh mắt sáng bừng hơn “Thật ạ?”

Lý Mộ Nhiên gật đầu, cảm thấy mình nói thế cũng không tính là lừa trẻ con, mặc dù mới 20km nhưng chỉ cần cứ thăm dò ở nhiều nơi 20km như thế, tin rằng không tốn bao lâu là có thể tới huyện Tử Dương, mà chướng ngại vật ban đầu là khu rừng đầy thực vật biến dị, giờ với dị năng của cô thì có thể xem nhẹ nó rồi.

Có được đáp án khẳng định, lần này nhóc thật sự xuất phát từ vui vẻ trong nội tâm mà nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status