Mạt thế chi phế vật

Chương 141: Đường cùng (3)



Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Thì ra lúc sáng sớm thấy tình huống không ổn, Trương Dịch đã bảo Bùi Viễn cầm nến đi xem xét chuồng heo dưới nhà trúc một chút, xác định có thể tạm thời trốn trong đó thì mang vũ khí chăn đệm thức ăn nước uống bọn họ thu thập được và cả Giới Sân xuống trước, sau đó ném thêm mấy thi thể zombie vào, chỉ chờ lúc này.

Dựng thang, treo mấy mẩu thi thể zombie bị chém thành vụn ở lối vào, cố hết sức che đi mùi của mọi người, sống chết trước mắt thì không khí trong chuồng heo như thế nào đã không còn quan trọng nữa.

Mọi người đều mệt rũ rượi, làm xong mọi việc thì chẳng muốn nghĩ gì nữa, rải chăn, ngã xuống đất. Từ Tịnh không thể tưởng tượng được lăn một vòng, kết quả tự mình lại phải vòng trở về chuồng heo, trong lòng buồn bực không thôi. Cũng may chuồng heo này trước tận thế không nuôi heo, tuy rằng nhiều tro bụi nhưng vẫn khô ráo, đồ đạc vớ vẩn để lung tung, mọi người gạt luôn đi, lót tấm ván gỗ phía dưới người, ngủ!

Mặc dù có gỗ cũng có nến, nhưng bọn họ lại không thể nhóm lửa. Trước mắt đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, trốn ở chỗ này cũng chỉ là kế sách tạm thời, không giải quyết được căn bản vấn đề. Nếu zombie vẫn luôn ào tới bên ngoài, sẽ có lúc thức ăn nước uống cạn hết, mạng họ cũng xong. Đấy chỉ là suy đoán lạc quan, nếu sau này zombie không chịu ảnh hưởng của các loại đồ vật ở mặt trên mà phá vào được chuồng heo, hoặc những người Yết sống sót nghĩ đến việc cho căn nhà trúc này một mồi lửa… Nhưng mặc kệ sự tình phát triển thế nào, ít nhất bây giờ bọn họ còn chưa bước vào bước đường cùng, còn có cơ hội hồi sức. Có thể chỉ cầm cự được mấy giờ, có lẽ chỉ mấy ngày, mà trong khoảng thời gian này, không ai biết mọi chuyện có thể thay đổi hay không, sở dĩ họ lựa chọn lui lại để chờ một cơ hội xa vời này.

“Anh có đói bụng không?” Nam Thiệu thấp giọng hỏi Trương Dịch, sau đó sờ soạng tìm đồ ăn.

Trương Dịch bắt lấy tay hắn, giết zombie cả ngày hầu như không ngừng, anh cảm thấy tay đã không phải tay của mình nữa rồi, Nam Thiệu chắc chắn cũng không tốt hơn “Đừng lộn xộn.” Nói rồi, dựa qua nằm cạnh hắn, rải chăn ra đắp hai người lại. Quần áo dính đầy máu đen và dịch thối của zombie, nhưng không ai dám cởi quần áo ngủ, chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy. Dù sao sau tận thế hầu như lúc nào cũng lôi thôi như thế này, cũng thành thói quen rồi.

Nam Thiệu nghiêng mặt hít vào hơi thở của Trương Dịch, hôn hôn môi anh, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười “Anh có nhớ không, lúc trong khách sạn ở huyện Tử Vân, chúng ta như thế này…” Cũng tối như vậy, nguy cơ tứ phía như vậy, cũng thân mật như vậy.

Trương Dịch yên lặng cười theo, sao có thể quên. Khoảnh khắc lúc Nam Thiệu không màng nguy hiểm, quyết định cùng anh đồng sinh đồng tử, anh biết mình không bao giờ có khả năng buông tay người đàn ông này. Cho nên trong lúc tin rằng mình phải chết, tuy rằng vết thương chồng chất, mỏi mệt muốn sụp đổ, bọn họ vẫn cứ kiên định không lùi bước gắn kết với nhau.

“Đáng tiếc…” Anh thì thầm nói hai chữ, không nói hết câu.

Nam Thiệu lại tựa như có thể đoán được lời anh muốn nói mà không dám nói ra, lập tức ôm chặt lấy anh, cười bảo “Không sao, về sau thời gian của chúng ta còn dài.” Hắn không ham vui vẻ nhất thời, hắn muốn vĩnh viễn.

Trương Dịch thở dài lặng lẽ, sờ tay hắn, đan chặt mười ngón tay giao nhau, không nói nữa. Nhưng lại một lần nữa tự dặn lòng phải nỗ lực sống sót, vì con trai, vì Nam Thiệu.

Trong bóng đêm, tiếng zombie thở dốc bị đá ngăn cách, chuồng heo yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng mọi người tiếng hít thở, bởi vậy tiếng hai người tuy nhỏ vẫn bị những người khác nghe được. Cục thịt Trần hiếm khi không chen vào, mọi người đều nghĩ sắp tới chắc chắn phải chết ở đây rồi, có người nhớ tới một thời điểm nào đó trong cuộc đời, có người nghĩ tới cha mẹ người thân yêu quý vĩnh viễn không quên đã thật lâu không dám nghĩ tới, còn có người nghĩ tới nhiệm vụ thất bại duy nhất của mình. Cục thịt Trần suy nghĩ, Bạch Mân rốt cuộc có từng thích y hay không?

Mà ở nơi cách xa nhau hai ba ngàn dặm, tình cảnh của Lý Mộ Nhiên hiển nhiên tốt hơn so với bọn họ. Đôi khi, có dị năng chính là có lợi thế, mà dị năng của cô áp dụng với tình hình trước mặt chính là lợi thế lớn.

Cảnh báo vang lên một tiếng, Lý Mộ Nhiên không quan tâm tình huống bên ngoài, nhanh chóng chạy về phía Tống Nghiễn không biết vì sao vẫn cứ nằm không nhúc nhích, giật mạnh xuống các dụng cụ giám sát các hạng mục sinh lý biến hóa cắm đầy trên người hắn, ôm người biến mất khỏi phòng thí nghiệm.

Người ấn cảnh báo là một nghiên cứu viên đột nhiên phát hiện mình mang thiếu báo cáo nên trở về lấy. Bởi vì mặt tường phòng thí nghiệm là kính trong suốt, cho nên hắn liếc mắt một cái đã thấy được cô gái tự dưng xuất hiện trong phòng, lập tức phản ứng ấn bộ phận cảnh báo mang trên người, vì thế chứng kiến toàn bộ quá trình biến mất của Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn.

Bởi vậy khi những người khác trong phòng thí nghiệm và cảnh vệ bên ngoài cầm súng xông tới, chỉ nhìn khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của nghiên cứu viên ấn cảnh báo. Phòng thí nghiệm yên lặng, hoàn toàn không có dáng vẻ gặp công kích.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao ấn cảnh báo?” Một người đàn ông nhìn qua rất có uy nghiêm hỏi, sắc mặt không vui.

“Biến… biến mất!” Nghiên cứu viên chỉ vào hai người vừa rồi còn một đứng một nằm trong phòng thí nghiệm giờ lại không thấy đâu, lắp bắp nói, giọng vừa khiếp sợ vừa hưng phấn. Khiếp sợ vì có người có thể không tiếng động lẻn vào cứu người mang đi dưới mí mắt hắn trong phòng thí nghiệm phòng vệ nghiêm ngặt sâu trong lòng đất như vậy, hưng phấn vì khả năng xuất hiện một loại dị năng mới.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ sau đó sắc mặt thay đổi.

“Sao lại thế này? Người đâu? Người đi đâu rồi!” Người đàn ông hỏi chuyện lúc đầu kia tóm lấy cổ áo nghiên cứu viên, lạnh giọng chất vấn. Phải biết rằng người nằm trong kia là đối tượng bị chú ý trọng điểm, nếu mất tích, hậu quả không dám tưởng tượng.

Một lúc sau, mọi người mới nghe rõ được đầu đuôi sự việc từ lời nói lộn xộn kích động của tên nghiên cứu viên, có người hưng phấn có người kinh sợ, mà sắc mặt người đàn ông cầm đầu lại cực kỳ khó coi, lập tức quay đầu chỉ huy cảnh vệ “Cậu dẫn mọi người lập tức điều tra kĩ từ trong ra ngoài viện nghiên cứu một lần, ruồi bọ cũng không tha.” Sau đó xách nghiên cứu viên phát hiện mọi chuyện đi “Cậu đi cùng tôi đến chỗ Ngụy Kinh Trì, tuyệt đối không thể để mọi chuyện trong này làn ra ngoài.”

Mà trong lúc bên này không khí căng thẳng nghiêm trọng, cách mấy chục km ngoài căn cứ trong một khu nhà dân lụp xụp, Lý Mộ Nhiên đang luống cuống tay chân mặc quần áo cho Tống Nghiễn. Chắc vì những cái kim châm trên người lúc trước, cơ bắp cả người Tống Nghiễn lúc này vẫn gồng cứng như cũ, tựa như đang chịu đựng thống khổ cực kì lớn, lại cho người ta cảm giác đối phương lúc nào cũng có thể phá nát mọi thứ chung quanh, mà mặc quần áo thì lại cần thả lỏng cơ thể.

Trời lạnh như vậy, Lý Mộ Nhiên không thể không mặc quần áo cho hắn, nhưng trong quá trình thấy vừa xấu hổ đồng thời còn nơm nớp lo sợ, sợ hơi mạnh tay chút kích thích hắn, hắn sẽ đột nhiên đấm mình một cái, bởi vậy dị năng lúc nào cũng ngưng tụ, để ngừa trường hợp lo không được còn có thể chạy.

“Cô là ai?” Vài phút sau, khi Lý Mộ Nhiên đang nhăn nhó trăm cay ngàn đắng giúp hắn kéo quần lên, một bàn tay duỗi ra hơi vụng về kéo tiếp khóa kéo cài khuy quần, chần chờ đề phòng dò hỏi. Hiển nhiên tác dụng của thuốc trên người Tống Nghiễn bắt đầu qua đi.

Lý Mộ Nhiên đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó nghe rõ câu nói kia, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tống Nghiễn, không ngờ đối diện là một đôi mắt lạ lẫm xa cách. Cô sửng sốt, tuy rằng trước kia chủ nhiệm Tống cũng không thân thiết với cô, nhưng ánh mắt không như vậy, có sự nghiêm khắc của người thầy, đây cũng là lí do trước mặt hắn cô luôn rúc mình giống chim cút.

“Em là Lý Mộ Nhiên, chủ nhiệm.” Nghĩ tới nghĩ lui, cô cuối cùng nghẹn ra một câu rồi lại cảm thấy có lẽ chủ nhiệm Tống còn không biết tên mình bèn vội bổ sung “Người mà lúc trước khi tận thế cùng tham gia ca giải phẫu cuối cùng của anh ạ…”

“Cô là thực tập sinh quậy phá vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc giải phẫu vô khuẩn, còn ngăn tôi cứu người!” Hình ảnh trong đầu Tống Nghiễn chợt lóe, đột nhiên nhớ tới, nhưng sắc mặt cũng không tốt lên ngược lại lạnh hơn, giống như bộ dáng bị Lý Mộ Nhiên đẩy ra lúc trước.

Lý Mộ Nhiên khóc không ra nước mắt, chủ nhiệm ơi, anh nhớ ra rồi, có thể nhớ toàn diện chút không?

“Người kia đã hóa zombie. Nếu anh tới gần cứu, sẽ bị cắn… hoặc là cào thương.” Cô quyết định vẫn nên giải thích một chút, tuy rằng lúc trước cô đẩy người cũng không nghĩ nhiều như vậy.

“Zombie? À, zombie.” Tống Nghiễn đè đầu lại, chờ những ký ức hỗn loạn bạo động bên trong thoáng bình tĩnh trở lại, mới mở miệng, giọng điệu đã tốt rất nhiều “Cám ơn em cứu tôi.” Không biết hắn cảm ơn việc xảy ra trước mạt thế, hay là việc trước mắt.

“Không, không có gì, chủ nhiệm, anh cũng giúp em rất nhiều.” Mặt Lý Mộ Nhiên hơi nóng, không có thói quen được người ta trịnh trọng cám ơn, vội đổi đề tài “Nơi này gần căn cứ quá, sợ bọn họ sẽ đuổi đến đây, chúng ta đi trước đã.”

“Rời đi?” Tống Nghiễn một lát sau mới thong thả đáp lại cô, hắn bám tường đứng lên, vặn cổ, lại bắt đầu xoa nắn tay chân cứng đờ “Vì sao phải rời đi? Lúc nãy em làm thế nào mang tôi ra, có thể mang tôi trở về được không?”

Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, một lát sau mới khó khăn mở miệng “Anh còn muốn trở về?” Thật vất vả trốn ra ngoài, thế nhưng còn muốn chui đầu vào lưới, đến tột cùng anh nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ còn có gì lưu luyến với nơi đó?

Tống Nghiễn ừ một tiếng, tiếp tục đá chân duỗi tay, ánh mắt lạc lên không trung. Đã mấy ngày liền không có tuyết rơi, trời lại vẫn âm u như cũ, không thấy chút dấu hiệu mặt trời nào. Nhưng với hắn bây giờ sắc trời ủ dột này cũng cảm thấy vô cùng thân thiết đáng yêu. Con người thường sau khi đánh mất mới biết được những gì mình đã có quý giá đến mức nào, hắn cũng không phải ngoại lệ.

“Tôi có một ít cấp dưới bị bắt vào, cần mau chóng cứu bọn họ ra. Một khi tôi biến mất, người ở phòng thí nghiệm chỉ sợ sẽ lập tức bị dời đi, cứu cũng không kịp.” Giọng hắn trầm thấp giải thích. Còn có một câu hắn không nói, nếu đã ra tay với hắn, hắn cũng không thể không đáp lại.

“Nhưng dị năng của em chỉ có thể sử dụng một lần nữa, nếu đem anh qua đó thì chúng ta sẽ không chạy ra được.” Lý Mộ Nhiên không muốn, cô tới để cứu người, cứu xong rồi chẳng lẽ còn ngốc đến mức để mình bị bắt lại à? Sau lần đầu tiên, mọi người đều đã có đề phòng, thế này không phải tự nộp mạng sao? Vì thế cô bắt đầu tận tình khuyên bảo hắn bỏ ý định “Anh Lâm An còn đang suy nghĩ biện pháp cứu anh đó, không bằng cứ đi gặp anh ấy trước, sau đó cùng nhau nghĩ cách cứu những người khác…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status