Mạt thế chi phế vật

Chương 168: Trở về Dung Hà



Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

“Anh Dịch, sao các anh không khuyên cô ấy?” Sau khi xe đi được một lúc, Cục Thịt Trần đột nhiên hỏi. Nếu không phải y không quen biết gì Kim Mãn Đường  thì đã sớm nước bọt tung bay kéo người ta lại rồi. Dị năng hệ trị liệu đó, chẳng hiểu sao lại bỏ qua, tiếc quá đi mất.

“Mỗi người có con đường riêng của mình.” Trương Dịch trả lời. Trên thực tế, khi Giang Hàng nói những lời khốn khiếp đó, Trương Dịch đã từng chú ý đôi mắt anh ta, chúng không có chút phiền chán nào. Anh ta nói như vậy, có lẽ muốn kích Kim Mãn Đường đi, bởi vậy có thể thấy được người này cũng không phải thực sự hết thuốc chữa, ít nhất còn biết trả ơn người đối tốt với mình. Đương nhiên, bọn họ để Kim Mãn Đường rời đi không chỉ vì điều này mà chủ yếu là, ý Kim Mãn Đường đã quyết, bọn họ căn bản không giữ người ta lại được, hà tất phải làm cô ấy khó xử.

“Tiếc cho một cô gái tốt, vì người như vậy thật không đáng giá!” Cục Thịt Trần lắc đầu thở dài.

“Cô ấy là người trưởng thành rồi, có đáng giá hay không chính cô ấy tự biết, chú mày lấy cái gì mà than thở thay cho người ta?” Từ Tịnh tức giận mắng y một câu.

Cục Thịt Trần cũng không giận mà cười hì hì nhìn Từ Tịnh, nói: “Dạ thì cũng… Nếu là chị đại nhà mình gặp nạn, lão Trần em khẳng định sẽ không rời không bỏ, giúp chị báo thù.”

Y vừa nói xong, Bùi Viễn và Giới Sân cùng xe không nhịn được phải lấy tay che mắt quay mặt đi. Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe ai da hét thảm một tiếng, mắt phải Cục Thịt Trần thêm một cái quầng thâm, Từ Tịnh cười lạnh: “Chỉ bằng cái dạng này của chú mày, tỉnh lại đi.”

Trương Dịch và Nam Thiệu không khỏi bật cười. Tuy rằng để mất một người dị năng hệ trị liệu, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì trở về bên anh em bạn bè là điều quan trọng hơn tất thảy.

Sau khi lên đường cao tốc, họ gặp vài nhóm người sống sót đi Vân Châu. Hai bên không nói chuyện, đề phòng lẫn nhau, nhưng cũng hòa bình không có việc gì. Thực vật biến dị trên đường đã được dọn sạch từ trước, cho nên đoàn người không dừng lại, đến giữa trưa thì đến huyện Dung Hà. Bởi vì có rừng thực vật biến dị che kín nên trừ bọn Nam Thiệu vốn định về đây, mấy người sống sót khác ngẫu nhiên định vào huyện để bổ sung vật tư nhìn tường cây này cũng thôi không vào nữa, tiếp tục lên đường. Huống chi phần lớn người định đến Vân Châu còn không xuống khỏi đường cao tốc. Cho nên khi bọn họ đến nơi, nơi này không thấy người sống sót nào khác.

“Trời! Có thứ này che ở đây còn sợ gì zombie với động vật biến dị.” Cục thịt Trần nhìn rừng cây um tùm, kinh ngạc cảm thán.

“Đáng sợ nhất không phải con người sao?” Từ Tịnh lạnh lùng, hiển nhiên trại Tiểu Yết đã để lại cho cô ấn tượng khắc sâu.

Cục thịt Trần không để bụng nhìn cô một cái, nghĩ thầm bà chị này càng lúc càng nóng tính, y nói một câu bà ấy đốp lại một câu, quan trọng hơn, thỉnh thoảng còn tự dưng bị đạp một cái, thôi không nên dây vào làm gì.

Chỗ tránh nạn còn chưa được dựng lên hoàn toàn, zombie trong huyện vẫn chưa được dọn sạch, tình hình các loại cây cối nguy hiểm xung quanh vẫn chưa được tìm hiểu rõ, dưới nguy cơ tứ phía dưới, bên này rừng cây biến dị dĩ nhiên không có người được phân ra đây canh gác, bởi vì quả thực đứng đây không khác gì chịu chết.

Sau khi bọn họ tiến vào rừng cây, lại kéo mấy cây chết qua che cửa lại. Trương Dịch và Nam Thiệu ra vào nhiều cũng coi như quen cửa quen nẻo mang theo mọi người thuận lợi tránh phần lớn zombie, chưa đến một tiếng sau đã đến nơi.

Tường đúc từ kim loại và xi-măng cao lớn hùng dũng đứng sừng sững trước mặt mọi người, cao chừng mười lăm mười sáu mét bao vòng bên trong diện tích chừng ngàn mét vuông gồm cả trụ sở huyện, bên ngoài tường còn bọc một bức tường băng dày với khí lạnh thấu xương, thực hiển nhiên không chỉ để phòng zombie và động vật biến dị mà còn để đề phòng đồng loại không mang ý tốt.

Một đường xe rộng khoảng bốn năm mét bằng phẳng chạy thẳng từ cửa lớn tường cao, nhìn ra được là vừa xây dựng xong. Không nói cái khác, chỉ có bức tường cao lớn này đã cho mọi người cảm giác hết sức an toàn. Cửa chính cũng đúc từ kim loại nóng chảy, cực kỳ kiên cố. Trạm gác được thiết lập trên đỉnh tường vây, vị trí rất cao có thể giám thị tình huống bốn phía, đúng lúc phát hiện dị thường. Bởi vì trời giá rét, hơn nữa xét sự an toàn nên xây phòng nhỏ vuông vức, cửa mở bên mặt, trừ cửa lớn ra thì ba mặt khác đều xây cửa sổ, ngồi bên trong lúc nào cũng có thể nhìn qua cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài. Trên tường, cách một khoảng có một cái vọng gác nhỏ, ban ngày hay buổi tối đều sẽ có người thay phiên trực ban. Cho nên bọn Nam Thiệu vừa xuất hiện liền bị phát hiện.

“Úi chà, nhóc hòa thượng Giới Sân, còn sống cơ à.” Kiều Dũng biết tin, cười lớn ra nghênh đón, nhìn ba người bình yên vô sự thì có vẻ rất vui mừng.

“A di đà phật, Kiều thí chủ, nhiều ngày không gặp, thí chủ vẫn càng già càng dẻo dai như vậy, thật là đáng mừng! Thật đáng mừng!” Giới Sân cười tủm tỉm chắp tay khen.

“Cút! Mẹ nó chứ nhóc mới già ấy!” Kiều Dũng cười mắng, một chân đạp qua.

Giới Sân tránh gọn, Kiều Dũng chỉ chỉ cậu, lúc này mới quay đầu xem Bùi Viễn và Cục thịt Trần, phát hiện hai người bọn họ cũng đều tốt, không khỏi dùng sức vỗ vỗ bả vai hai người, nói tốt lắm tốt lắm liên tục, trở về là tốt rồi. Nhìn thấy đám bạn đã từng kề vai chiến đấu, Cục thịt Trần và Bùi Viễn cũng cực kỳ cao hứng nói không nên lời. Hơn nữa những việc bọn họ trải qua thực sự đặc sắc vô cùng, với cái tính xấu của Cục thịt Trần thể nào cũng phải to mồm ba hoa một hồi. Chờ y nói xong, bắt đầu giới thiệu hai người mới gia nhập đã hơn nửa tiếng đồng hồ.

Triệu Đông vẫn luôn tìm bóng dáng anh trai mình trong đám người, mãi vẫn chưa thấy được, trong lòng lại càng lo lắng hơn, thật vất vả đợi đến lúc giới thiệu bản thân, không đợi người khác mở miệng, đã giành nói trước: “Em là Triệu Đông, em gái anh Triệu Xuân. Sao em không thấy anh trai em đâu ạ?”

Không ngờ bọn Nam Thiệu còn mang về một vị khách đặc biệt như vậy, đám Kiều Dũng không khỏi hơi bất ngời, đồng thời còn mừng thay cho Triệu Xuân, nhìn ra cô sốt ruột, vội cười nói: “Em gái đừng lo lắng, Xuân nó không có việc gì, nó còn đang dở phiên trực, không thể tự ý rời đi. Chờ anh kêu người khác lên thay ca cho nó xuống đây gặp em.”

Nói xong, hắn xoay người kêu Lưu Hạ lại đây, chưa mở miệng, Lưu Hạ đã xua xua tay: “Em biết rồi, để em đi.” Lưu Hạ vẫn luôn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đương nhiên biết Kiều Dũng gọi anh làm gì. Anh và Triệu Xuân cùng tới trong đêm mưa kia, quan hệ thân thiết, có chút việc nhỏ đương nhiên không cần nhờ thêm câu thứ hai.

Ngóng trông theo bước chân nhanh rời đi của anh, Triệu Đông rất muốn theo sau nhưng lại lo lắng phạm vào kiêng kị, nơi như trạm gác sao có thể tùy tiện xông vào. Bởi vậy cô chỉ có thể kìm nén vội vàng trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi.

“Được rồi, đều đừng đứng ở đây nữa, vào nhà đi vào nhà đi.” Kiều Dũng lúc này mới rảnh rỗi tiếp đón mọi người đến sau hầm trú ẩn.

Người mới đến, trừ Triệu Đông một lòng muốn gặp anh trai, Trần Đống, Ngụy Thời và Từ Tịnh từ khi tiến vào cửa chính khi đã thầm ngó nghiêng đánh giá nơi trú ẩn nhìn rõ ràng vừa xây dựng này. Sau tường vây cao ngất là khu đất trống rộng lớn mấy ngàn mét vuông, kiến trúc vốn có đã bị san bằng, phóng mắt nhìn xa là thấy được toàn cảnh, chỉ có một bãi xe cũ ven tường, xe tải xe con xe khách xe việt dã, nhìn qua hẳn mới sửa chữa lại, còn chưa được cải tiến. Trên mặt xe đắp lều để tránh gió tuyết. Đường xe chạy kéo dài từ cổng lớn tiến vào mở rộng chia nhánh ở giữa, một đường dẫn đến chỗ đỗ xe, một cái đi thẳng tắp về đồi núi phía trước. Từ vị trí bọn họ đang đứng, có thể nhìn thấy cửa hầm trú ẩn giữa sườn núi được đá núi che đậy.

Đoàn người còn chưa đi lên, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có một tiếng gọi khàn khàn khó nén kích động: “Em gái!” Tựa hồ sợ người được gọi không biết là gọi mình, ngay sau đó lại hô lớn: “Tiểu Đông!”

Triệu Đông vẫn luôn sốt ruột nghe được tiếng kêu, thân thể không khỏi run lên, vội vàng xoay người, liếc mắt một cái nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc mang nét tang thương hơn trước của Triệu Xuân. Đầu tiên cô vui vẻ cười rộ lên, nhưng nhanh sau đó chú ý thấy tay áo trái trống rỗng của anh trai, nụ cười không khỏi cứng lại, rồi sau đó hơi lảo đảo chạy qua, chui vào trong lồng ngực anh trai, duỗi tay bắt lấy tay áo trái của anh, bật khóc òa lên. Tiếng khóc đau tim phế phổi làm người bên cạnh nhìn đều không khỏi chua xót khó nhịn, nhưng lại nhịn không được hâm mộ, ít nhất hai anh em bọn họ còn có thể gặp nhau.

Mắt Triệu Xuân đỏ hồng, phí sức lớn mới dỗ dành trấn an được em gái, hai anh em cũng không rảnh lo người khác, dắt nhau qua một bên nói chuyện luôn.

“Thằng nhóc này…” Kiều Dũng lắc đầu cười, nụ cười có chút cô đơn, đến tận khi Thạch Bằng Tam vươn tay vỗ nhẹ vai hắn thì hắn mới lấy lại tinh thần, tiếp tục tiếp đón những người khác lên núi.

Lối vào hầm trú ẩn là hai cánh cửa sắt lớn sơn xanh, một phần ba cửa sắt là song sắt rỗng, dù đóng lại vẫn thông khí được. Đương nhiên, sau khi bức tường lớn được xây dựng xong, hai cánh cửa sắt này không cần đóng lại nữa. Sau cửa hầm trú ẩn to lớn để lại một khoảng đất trống tầm trăm mét vuông, tiếp theo đó là một bức tường đất chặn hai phần ba đường hầm, dư lại một phần ba khoảng bốn năm mét dùng để đi lại. Mặt sau tường đất là một tường đất khác nữa, giữa hai mặt tường có một khoảng trống rộng 40-50 m2 để lò than đá, bắc bếp, ống khói xuyên thẳng qua tường đất hướng ra phía ngoài. Ngoài ra, trong căn phòng nhỏ này còn bày nồi chén gáo bồn, củi lửa than đá, mấy túi lương thực đặt ở góc, hiển nhiên để làm phòng bếp.

Vào trong tiếp thì có thêm một bức tường đất khác ngăn hai gian lớn, bày giường tủ chỉnh tề, gian ngoài là chỗ đàn ông ngủ, gian trong còn lại là của phụ nữ.

“Trước mắt thì mọi người đều không rảnh mà cũng không có nhiều người cho nên cứ như vậy đã.” Kiều Dũng giải thích, hắn chú ý tới Từ Tịnh nhiều nhất, đơn giản là cảm thấy trên người phụ nữ này có hơi thở tương tự hắn và Thạch Bằng Tam. Nhưng hắn cũng không hỏi, thời bây giờ, nghề nghiệp quá khứ đã không còn quan trọng.

Biết bọn họ chỉ có ba mươi người, hơn nữa nơi trú ẩn này cũng chỉ vừa được xây dựng, Trần Đống và Ngụy Thời cũng không cảm thấy thất vọng. Bọn họ đã chịu đủ cảnh lục đục tranh chấp giữa người với người rồi, hoàn cảnh càng đơn giản càng hợp ý bọn họ. Loài người đều sắp xong đời rồi, cố gắng sống tốt qua ngày không được sao?

Mắt Kiều Dũng sáng như đuốc, lúc mang người đi tham quan, đã thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, ấn tượng bước đầu xem như lọt qua cửa, cho nên lập tức gọi người chuẩn bị giường nệm đệm chăn cho những người đã phải đi xe cả ngày, nhóm lửa nấu cơm, chuẩn bị đón gió tẩy trần cho đoàn người. Chờ sau khi thu xếp xong mọi việc, Nam Thiệu với Trương Dịch mới tranh thủ được thời gian nói những chuyện quan trọng biết được trong chuyến đi này với hắn, cũng nhắc tới hơn hai ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi Dung Hà tìm Trương Duệ Dương và Lý Mộ Nhiên lần nữa.

Kiều Dũng sau khi nghe xong trầm ngâm thật lâu, lại cầm ảnh chụp Cát A Y và miếng kim loại lên nhìn, cuối cùng quả quyết nói: “Việc trong não người dị năng có tinh hạch tốt nhất vẫn nên nói một tiếng với mọi người, ai có thể cam đoan trừ người Yết thì không có những người khác đã biết chứ. Việc này giấu không được. Chúng ta không đi hại người, nhưng không thể không đề phòng người khác có ý đồ.”

Đối với việc này, Nam Thiệu và Trương Dịch kỳ thật đã thương lượng qua, cũng cùng ý nghĩ với hắn, bằng không bọn họ sẽ không kể ra, bởi vậy không có ý kiến khác.

Còn việc của Cát A Y, Kiều Dũng chặc lưỡi ý là, hắn sẽ hỏi qua những người khác, chỉ cần thấy trẻ con ở huyện thành thì đều sẽ mang về nuôi dưỡng. Nhưng còn chủ động đi tìm thì không thiết thực, dù sao nơi này không nhỏ, lại không biết thằng bé kia có còn sống hay không.

“Như vậy là được rồi.” Trương Dịch gật đầu. Bọn họ cũng nể tình đứa bé là con của Cát Nguyên Tú mới nghĩ nếu có thể thì giúp đỡ nó thôi, nhưng chuyện này cũng không quá cần thiết, dù sao ấn tượng người Yết cho bọn họ thật sự không tốt lắm, dù Cát nguyên tú đã từng giải đáp một số nghi hoặc, cung cấp chút tin tức cho họ cũng không đủ để bắt bọn họ phải làm việc cho cô ta.

“Lần này hai người định đi đến đâu tìm?” Bàn chuyện xong, Kiều Dũng hỏi.

Trương Dịch với Nam Thiệu nhìn nhau, cuối cùng Trương Dịch trả lời: “Chúng tôi muốn về Vân Châu quê nhà của Mộ Nhiên… Nếu không tìm thấy người ở đó thì đi tiếp hướng bắc, đến tận khi tìm hết các căn cứ người sống sót trong cả nước.” Nói đến câu sau, trong mắt anh ngập nét đau đớn, bởi vì anh quá hiểu, thời gian kéo càng dài thì càng có ý nghĩa gì.

“Mang vài người cùng theo đi.” Kiều Dũng trầm ngâm một lát, nói. “Gọi Thạch Tam, năng lực cậu ấy không tồi.” Nếu không phải phải lo việc của trại trú ẩn không rời đi được, hắn thật ra cũng muốn cùng đi. Trên thực tế, đối với loại người như hắn với Thạch Bằng Tam mà nói, càng muốn ở bên ngoài phiêu bạt hơn là phải gánh vác trách nhiệm sinh tồn của nhiều người thế này.

“Không cần đâu, hai chúng tôi là đủ rồi.” Trương Dịch lắc đầu cự tuyệt. Dù sao nơi trú ẩn vừa mới bắt đầu thành lập, vốn dĩ đã thiếu thốn sức người, lại mang đi mấy người có năng lực nữa nếu chẳng may phát sinh chuyện gì thì chỉ sợ không ứng phó nổi. Mà người năng lực không bằng, mang theo ra ngoài lại là liên lụy, hơn nữa nói không chừng còn sẽ hại người khác. Trương Dịch sốt ruột tìm con, nhưng cũng không để cho người khác vì anh mà gặp phải nguy hiểm được.

Kiều Dũng giơ tay xoa trán, một lúc sau cũng chưa nói chuyện. Đến tận hai ngày sau, khi Trương Dịch và Nam Thiệu chuẩn bị rời đi, nhìn thấy mấy người đứng ở trước mặt thì không khỏi hơi kinh ngạc.

“Tôi muốn nhìn xem Hoa Quốc giờ thành cái dạng gì.” Từ Tịnh nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không phải vì bọn họ mới đi, chẳng qua là tiện đường đi chung thôi.

“Anh Dịch, tìm bé cưng sao có thể thiếu lão Trần em được.” Cục thịt Trần còn cười hì hì nói.

Kiều Dũng lại lên cái đầu cạo bóng loáng lần nữa, lộ vết sẹo khó coi bên trên, vỗ vỗ vai Giới Sân và nhóc Bùi Viễn, nói với hai người Trương Dịch: “Dẫn bọn nhỏ ra ngoài rèn luyện, kiến thức thêm một chút việc đời đi. Còn Thạch Tam…”

Nói tới đây, hắn nhìn Thạch Bằng Tam đang khoanh tay đứng dựa vào cửa hầm trú ẩn, tiếp tục: “Trần Đống mà mọi người mang về vừa lúc có dị năng hệ kim, cho nên không cần lo lắng trong nhà không có ai dùng.” Cuối cùng, hắn đẩy Giới Sân và Bùi Viễn lên phía trước, nói: “Đi mau, đi sớm về sớm, nơi này còn cần mấy chú ra sức nữa đấy.”

Đã nói đến nước này, Trương Dịch và Nam Thiệu lại từ chối thì chỉ làm kiêu, bởi vậy đành phải đáp ứng. Trừ quần áo và thức ăn mang theo, bọn họ cũng không có gì cần chuẩn bị, tạm biệt những người khác xong liền xách theo bốn thùng xăng lên đường. Xe ở ngoài rừng, chỉ có thể đi bộ qua. Tuy rằng cũng có đường khác ra khỏi thành, nhưng dù sao cũng chưa đi qua, ai biết có gì chặn đường không.

Đám Trương Dịch vội vã lên đường, bọn họ cũng không biết, khi họ đang đi qua một đường nhiều zombie hơn, trong một căn nhà nhỏ ở khu dân cư bên cạnh đang có hai người một lớn một nhỏ nép sau bức tường nhìn theo.

“Bọn họ hình như muốn đi ra ngoài. Thế mà còn có một tên hòa thượng, buồn cười quá đi mất” Cát A Y chớp chớp mắt, tò mò nói.

Nam Duy không trả lời, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Thiệu, nhìn thấy hắn dù ở sát zombie cũng không quên che chở Trương Dịch, bàn tay bám lên cửa sổ không khỏi nắm chặt.

“Anh nhìn chằm chằm người nọ làm gì?” Cát A Y cọ cọ chân, theo ánh mắt cậu nhìn thấy Nam Thiệu đang chém giết zombie. Lần trước Nam Duy bị kích phải chủ động chạy ra giết zombie, tuy rằng chỉ giết được hai con, hơn nữa quá trình giết thảm không nỡ nhìn, nhưng vẫn được cậu bé chấp nhận.

“Kia là anh trai tôi.” Nam Duy mở miệng.

“Hả?” Cát A Y hơi bất ngờ, “Vậy sao anh không đi tìm hắn? Có phải hắn tới tìm anh không?”

“Anh ta còn lâu mới tới tìm tôi. Hiện tại trong mắt anh ấy chỉ có gã trai kia thôi, vì hắn ta anh ấy còn đánh tôi, sao lại tới tìm tôi chứ!” Nam Duy phẫn hận nói.

“Anh ta là anh trai anh, sao lại đánh anh vì người đàn ông kia?” Cát A Y khó hiểu. Cậu bé trước kia bị gởi nuôi nhà người quen cũng sẽ thường thường bị đánh chửi, nhưng cậu cũng không buồn, bởi vì bọn họ không phải người thân của cậu. Ở trong lòng cậu bé, người thân sẽ luôn đối xử với nhau thật tốt, tựa như ông và Giản Giản vậy.

“Anh ấy thích gã trai kia.” Nam Duy cắn răng nói. Cậu cũng không thể nói vì sao, rõ ràng cậu không thích Nam Thiệu nhưng khi biết được Nam Thiệu đang thương một người con trai khác, cậu lại cảm thấy rất không thoải mái, giống như thứ vốn dĩ thuộc về mình lại bị người khác trộm đi vậy.

“Gì cơ?” Cát A Y nghe không hiểu.

“Hôm đó tôi chỉ không cẩn thận đẩy người kia một cái, anh ấy liền tát tôi.” Nam Duy chắc tưởng cậu bé đang đồng cảm với cậu, cho nên lại bồi thêm một câu.

Đáng tiếc là Cát A Y cũng không cùng chung kẻ địch với cậu, mà kỳ quái hỏi: “Vậy sao anh lại đẩy người đàn ông kia?

Nam Duy cứng lưỡi, hậm hực nói: “Khi đó có cái gì nổ mạnh một cái, tôi không biết đi đâu trốn, hắn ta mới kéo tôi lại.” Nói xong, lại mạnh miệng nói: “Ai cần hắn kéo!” Cũng may tuy rằng trong lòng cậu cáu giận khó kìm, nhưng cũng không nói dối.

Cát A Y lúc này nghe hiểu, không khỏi trợn trắng mắt, tức giận nói: “Cái đồ không biết tốt xấu! Một tát có là gì, nếu là ông, ông sẽ trực tiếp đá anh ra ngoài!”

Cậu bé nói chuyện luôn làm bộ ông cụ non, Nam Duy cũng đã quen, lại vẫn cảm thấy chút không cam lòng, “Nhưng trước kia anh ấy chỉ thích tôi, chỉ đối tốt với tôi thôi. Hiện tại có gã kia thì chê tôi chướng mắt!”

Cặp lông mày sâu róm của Cát A Y giật giật, có lẽ do không rõ quan hệ logic phức tạp trong lời nói đối phương, chỉ có thể tự phân tích theo cách hiểu của mình, “Anh là em trai anh ta, người kia là bạn anh ta, anh ta đối xử tốt với bạn mình là bình thường mà. Ngốc!” Nói đến câu sau chắc cậu nhóc hơi không kiên nhẫn nổi nữa, cho nên mắng thêm một từ.

“Bạn gì mà bạn, là tình nhân của anh ta đó.” Nam Duy xì một tiếng, chê nhóc con. “Tựa như con trai thích con gái đó.”

Khuôn mặt nhỏ của Cát A Y đỏ hồng, nhưng bởi vì đen quá cho nên nhìn không ra, cậu bé càng mông lung hơn, sao con trai lại thích con trai được? Tuy rằng đầu óc xoắn xuýt, nhóc lại không muốn hỏi, vì không muốn bị xì tiếng nữa. Sau đó cậu nhóc lại nghe được tiếng Nam Duy lẩm bẩm, “Anh ấy trước kia chỉ thích tôi, thích nhiều như vậy, vì tôi mà cái gì cũng làm, mắng cũng không nỡ mắng…”

Cát A Y nghĩ thầm gì mà lung tung rối loạn vậy, cảm thấy rất không thú vị, nhưng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, ma xui quỷ khiến mà lại hỏi một câu: “Sao bây giờ lại không thích nữa?”

Bởi vì anh ấy thích cái người tên Trương Dịch kia. Nghe hỏi, Nam Duy rất muốn đúng lý hợp tình trả lời như vậy, nhưng lòng tự trọng lại làm cậu nói lời thật: “Có lẽ là… hôm đó anh ấy đi giúp tôi tìm quả táo… Bị zombie cắn… Tôi… Tôi liền theo những người khác bỏ đi…” Cuối cùng, cậu tựa hồ như muốn giải thích cái gì, lại vội vàng mà nói thêm một câu: “Tôi chỉ thuận miệng nói, nào biết đâu rằng anh ấy thật sự đi tìm.”

Tuy rằng cậu nói ấp a ấp úng, nhưng Cát A Y vẫn nghe rõ ràng được, đôi mắt không khỏi càng trừng càng lớn, chờ cậu nói xong, hỏi: “Anh trai anh bị zombie cắn, anh ném anh ta lại rồi đi tiếp?”

Nam Duy ừ một tiếng, cúi đầu, hiển nhiên rất hổ thẹn.

Cát A Y nhìn bóng người trên đường đã đi xa, nắm chặt tay, phi một tiếng phun nước miếng lên chân Nam Duy, nếu không phải vóc dáng không đủ cao, nói không chừng đã phun thẳng lên mặt, “Cái rắm ấy, đồ khốn nạn còn không biết xấu hổ oán người ta không thích anh, anh còn muốn gì nữa? Bằng cái gì? Bằng cái gì vậy? Con mẹ anh lương tâm vứt cho chó gặm à, mẹ nó, ông thật là mắt mù…” Cậu nhóc vừa mắng vừa tức giận đến mức xoay quanh trong phòng, “Với những việc cứt chó anh làm, giết tươi đồ con rùa nhà anh là lời cho anh rồi, còn thích anh, thích cái quỷ ấy! Con mẹ nó, nghiệp chướng tám đời mốc um lên mới phải làm anh trai anh!” Nói xong lời cuối, chắc cậu nhóc vẫn chưa hết giận, một chân gác bàn trà, một tay chống eo, một tay khác chỉ vào Nam Duy, ầm ầm mắng một trận tàn nhẫn tiếp.

Nam Duy nhìn cậu bé giậm chân trước mắt mình, không biết có phải do mình có khuynh hướng chịu ngược không, dù sao bị một đứa bé hơn cậu mười tuổi dùng các loại lời nói khó nghe mắng mình, cậu chẳng những không thấy giận, mà trái tim vốn bị đè nén tựa hồ còn thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa sương mù trong đầu như cũng bị mắng đến tản ra, dần dần trở nên quang đãng hơn.

Đúng vậy, dựa vào cái gì? Ai có nghĩa vụ phải luôn nhường nhịn cậu vô điều kiện, đối tốt với cậu để cậu gọi tới là tới, bảo đi là đi? Đặc biệt là sau khi bị cậu đối xử như vậy. Đến tận lúc này, Nam Duy rốt cuộc hiểu được, thì ra cậu vẫn luôn hy vọng có người mắng thẳng mặt cậu một trận như vậy, mắng cho cậu tỉnh, cho cậu biết, thứ lúc có được không biết quý trọng, chờ chân chính mất đi rồi sẽ không tìm lại được nữa.

Cậu nghĩ, hẳn có lẽ bây giờ cậu mới học được quý trọng, mà không phải nhìn thứ đã mất đi muốn có lại mà không được, khiến cho tính cách bản thân trở nên vặn vẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status