Mạt thế chi phế vật

Chương 239: Thời gian bên nhau (2)



Edit: Yến Phi Ly

Làm một người đàn ông, một người đàn ông trời sinh đã thích người khác giới, nhất là người có tính cách không hề yếu thế, muốn kẻ đó chủ động chấp nhận nằm dưới một người đàn ông khác, nếu như không phải bất đắc dĩ thì nhất định là thật sự đã yêu đối phương tận xương tận tủy.

Lần đầu tiên của Trương Dịch và Nam Thiệu nếu không phải khi ấy Trương Dịch đã cạn kiệt thể lực không thể động đậy, sợ rằng anh cũng sẽ không nguyện làm kẻ nằm dưới. Bởi vì có lẽ khi ấy, trong cảm tình của anh đối với Nam Thiệu thành phần tình yêu kỳ thật còn kém xa tình nghĩa bạn bè. Nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đơn giản là bởi vì đau đớn của lần đầu tiên khiến anh hiện tại nhớ tới đều nhịn không được chửi má nó. Anh luyến tiếc để Nam Thiệu phải chịu đau như vậy, càng lo lắng làm xong Nam Thiệu hành động không tiện, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ứng phó không kịp, cho nên anh nguyện chỉ để mình chịu.

Tự khuếch trương cho mình ngoại trừ khó chịu trên thân thể còn phải vượt qua xấu hổ trong tâm lý, cho nên Trương Dịch trực tiếp đóng kín cửa nhà tắm để tránh Nam Thiệu đột nhiên xông tới. Khi làm việc này ánh mắt anh thậm chí cố gắng tránh xa tấm gương lớn phía đối diện, thế nhưng đến lúc tắm rửa xong, hết thảy đều xử lý thỏa đáng và ra ngoài thì mặt anh vẫn khống chế không được mà nóng bừng bừng. May mắn ánh sáng không tốt, cộng thêm làn da của anh không phải kiểu trắng ngần cho nên không dễ gì nhìn ra được.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Trương Dịch liền bị một cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy, một tấm chăn lông ấm áp dễ chịu phủ lên trên lưng anh, sau đó là khăn mặt khô ráo che trên đỉnh đầu, kế tiếp người anh bị đẩy tựa vào vách tường, nụ hôn nóng rực rơi xuống. Nam Thiệu vừa hôn vừa chà lau mái tóc ướt sũng giúp anh, thật đúng là một chút thời gian cũng không chịu lãng phí.

Trương Dịch bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị hôn thở không nổi, anh nhấc tay kéo vài cái trên vai người đàn ông đang cuồng dã xâm lược mình, cuối cùng rốt cuộc có thể đẩy người kia ra một chút. Anh thở hổn hển hồi lâu, ban đầu còn muốn oán giận hai câu, nhưng khi nhìn thấy trong mắt đối phương ánh lên tia sáng u ám và hơi ửng đỏ, cùng với lồng ngực phập phồng lên xuống, tức thì anh thở dài đưa tay kéo Nam Thiệu lại.

Sau một loạt thanh âm sột soạt, chăn lông rơi xuống trên mặt đất, khăn mặt lau tóc xong nên ướt đẫm cũng rơi xuống đất… Cả căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng miệng lưỡi quấn quýt và tiếng hít thở trầm đục.

Thân thể đột nhiên lơ lửng khiến Trương Dịch hoảng hốt, đợi khi phát hiện mình bị Nam Thiệu bế kiểu công chúa thì dù tính anh dịu dàng vẫn không nhịn được thầm chửi tục một câu. Anh vội dùng chút kỹ xảo vặn eo thoát khỏi cánh tay đang giam sau lưng và chân mình, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

“Chờ thêm một lát!” Anh giơ tay ra ngăn cản Nam Thiệu đang định sáp lại, người thì lại thở hổn hển vì mới bị hôn kịch liệt, lời còn chưa dứt anh đã cất bước đi về hướng sô pha, thuận tay lấy khăn mặt vắt trên ghế, vừa lau tóc vừa đi một vòng xem xét các phòng. Sau đó ném khăn đi, cầm cuộn dây đồng và hộp chuông nhỏ tìm được dưới siêu thị mini bắt đầu treo lên cửa sổ, cửa ra vào, phòng khách và ngay cả cầu thang thông xuống dưới đều không bỏ qua.

Nam Thiệu yên lặng theo phía sau anh, vẻ mặt hắn có vẻ rất bất mãn, hiển nhiên là vì chuyện tốt bị ngắt ngang giữa chừng nên buồn bực, nhưng hắn vẫn cầm quần áo phủ thêm cho Trương Dịch, đồng thời tận chức tận trách bưng nến chiếu sáng cho anh.

“Cẩn thận chút, đừng chạm vào.” Trương Dịch dặn dò.

“A Dịch, không cần phiền phức vậy đâu. Em có thể nghe được.” Thấy Trương Dịch loay hoay mãi mà lòng mình thì đã như lửa đốt, Nam Thiệu nhịn không được nói.

“Bất cứ thời điểm nào cũng không được chủ quan.” Trương Dịch liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói. Tính cách của anh vô cùng cẩn thận, trước kia nguy hiểm như vậy đều có thể vượt qua, anh không muốn lại có sơ sẩy gì ở những lúc thế này.

Nam Thiệu sờ sờ mũi, cười ngại ngùng rồi sau đó đột nhiên thò tay ôm lấy eo Trương Dịch, đặt cằm trên vai anh, giọng tựa như làm nũng tựa như thúc giục: “Vậy anh nhanh lên một chút.”

Trương Dịch nghiêng đầu qua hôn khóe môi hắn rồi lại chăn chú bố trí. Cuộn dây đồng này hình như là hàng nhập khẩu, trông mảnh như sợi tóc nhưng không cẩn thận chút thôi là có thể cắt đứt ngón tay, nó có lực sát thương nhất định đối với zombie và người bình thường, tuy rằng tác dụng với sinh vật biến dị không lớn nhưng có thể phát ra âm thanh cảnh báo cũng đã đủ lắm rồi.

Xâu quả chuông vào cuối sợi dây treo trên cửa phòng ngủ thì anh xong việc. Trương Dịch thở phào nhẹ nhõm, chà xát hai bàn tay lạnh cóng, sau đó anh cởi áo khoác chui vào trong chăn đã trải sẵn. Vừa chui vào anh liền sửng sốt bởi vì bên trong nóng hôi hổi.

“Em nhét vào vài cái túi chườm nóng, thế nào, đủ ấm chưa?” Nam Thiệu nhỏ hai giọt sáp nến, cắm ngọn nến trên tủ đầu giường rồi cũng chui vào, đồng thời lôi hai túi chườm nóng ra khỏi ổ chăn. Trong lòng hắn đang cảm thấy may mắn vì nhà này là siêu thị, thứ gì cũng có.

“Ừ.” Trương Dịch cười. Lúc nãy chuyên tâm làm việc còn không cảm thấy gì, lúc này dừng lại mới phát hiện thân thể anh đã lạnh cóng, sau khi khẽ rùng mình một cái thì anh lập tức cảm thấy ấm áp vòng quanh thân thể, tức thì từ trong ra ngoài, từ tâm đến thân đều có loại dễ chịu thoải mái khó tả thành lời. Có điều anh ừ khẽ chứ không kịp nói gì khác, bởi vì Nam Thiệu đã quấn tới.

“A Dịch…” Nam Thiệu khẽ gọi. Hắn đợi giờ khắc này đã lâu lắm.

Trương Dịch hơi xoay người, ôm lấy người kia.

Giường rung lắc, chăn phập phồng, trong tiếng sột soạt, vài món quần áo giữ ấm bị ném ra, sau đó là hai cái quần lót, tiếng thở dốc nặng nhọc dồn dập dần dần tràn ngập không gian phòng ngủ không quá lớn.

Nụ hôn từ trên môi chuyển dời lướt qua cổ, dần dần hướng xuống phía dưới, biến mất ở trong chăn…

Không qua bao lâu liền nghe được một tiếng rên rỉ không rõ là ai phát ra, giường lớn đung đưa kịch liệt cùng với tiếng da thịt chạm vào nhau, hòa quyện với nhau, nhuộm đẫm căn phòng bằng hơi thở ái muội đang được ánh nến chiếu rọi những sắc màu ảm đạm.

Trong sự lay động hăng hái, chăn dần dần trượt xuống lộ ra tấm lưng bị bao trùm bởi lớp giáp kiến đen bóng lạnh lẽo của Nam Thiệu, mái tóc dài đen nhánh quấn quýt cùng sợi tóc trắng tinh của người bên dưới hình thành sự tương phản rõ nét. Có mồ hôi trượt xuống, xuôi theo gò má bị lấp bởi non nửa lớp giáp kiến nhưng vẫn không giấu nổi vẻ anh tuấn, nó lưu luyến ngưng kết thành giọt thủy tinh lấp lánh trên chiếc cằm với độ cong hoàn mỹ, phản xạ dưới ánh nến rồi nhỏ giọt dung hòa với mồ hôi ẩm ướt trên thái dương Trương Dịch, cuối cùng thấm vào tóc mai.

Tình nóng như lửa đốt cháy đêm đen rét lạnh tĩnh mịch, một đôi tình nhân lưu luyến khó phân mãi cho đến khi ngọn nến vụt tắt, kéo dài mãi cho đến hừng đông.

“Áii….” Một tiếng hừ trầm và thấp, còn có thanh âm chuông vang khe khẽ khiến Trương Dịch cảnh giác mở mắt ra, lại phát hiện là Nam Thiệu đang đứng ở cạnh cửa quay lưng với mình.

“Sao thế?” Trương Dịch mở miệng, giọng anh khàn đặc tới mức chính bản thân anh cũng phải giật nảy mình.

“Đánh thức anh hả?” Nam Thiệu đang luống cuống tay chân muốn cầm chuông không để nó reo lung tung nghe được thanh âm thì vội quay đầu cười nói: “Không có việc gì cả, anh ngủ tiếp đi, em ra ngoài lấy ít nước.” Khi nói chuyện, máu trên ngón tay hắn do dây đồng cứa đứt đã ngừng chảy, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nháy mắt bèn khôi phục như thường.

“Em tháo dây đồng xuống trước hãy đi.” Hai mắt Trương Dịch khô khốc, anh  nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng nói, sau đó lại thiếp đi. Tối qua Nam Thiệu náo loạn không cho anh ngủ cả một đêm, thể lực của anh dù sao vẫn kém người thức tỉnh, càng không phải là người trẻ tuổi sinh lực dồi dào nên vẫn có chút ‘không tiêu’.

“Dạ…” Mơ mơ màng màng nghe được Nam Thiệu đáp như vậy, sau đó dường như có cái gì đó chạm khẽ vào môi anh, chăn bị dịch lên trên, xung quanh bắt đầu yên tĩnh. Mãi đến khi phía sau vì vật lạ gì đó thâm nhập, anh mới chợt bừng tỉnh, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Để anh ngủ một lát nữa đi.” Sức bền của tên khốn này thật sự kinh người, hì hục một mạch cả buổi khiến anh không thể không xin tha.

“Ừ, anh cứ ngủ đi, em giúp anh lau người.” Nam Thiệu hôn lên tóc Trương Dịch, đặt đầu của anh vào trong lòng mình, ôn nhu nói. Hóa ra hắn ra ngoài nấu một bồn nước ấm giúp Trương Dịch lau rửa sơ qua, nhất là chỗ đó nếu không lôi thứ bên trong ra sạch sẽ ngộ nhỡ phát sốt tiêu chảy thì sẽ hỏng bét. Hơn nữa tối qua có một khoảng thời gian Nam Thiệu không khống chế được chính mình, hẳn là làm Trương Dịch bị thương, giờ cũng vừa vặn thừa dịp này chữa trị cho anh một chút.

Nghe được hắn lời nói, Trương Dịch không lên tiếng nữa, chỉ hơi hơi xoay người vươn tay ôm chặt thắt lưng hắn rồi lại nặng nề ngủ tiếp. Cũng chỉ tại thời điểm này, ở bên cạnh Nam Thiệu thì anh mới có thể ngủ ngon, triệt để buông thả bản thân không cần quản không cần bận tâm chuyện gì hết. Đợi hết ngày hôm nay anh sẽ phải xốc lại tinh thần như cũ.

Nam Thiệu thích được Trương Dịch ỷ lại thế này, động tác của hắn càng trở nên mềm nhẹ hơn, chỉ là toàn bộ quá trình đối với hắn lại là một loại giày vò ngọt ngào, đợi xong xuôi mọi thứ thì đầu hắn đã đầy mồ hôi, đôi mắt ửng đỏ, thú tính trong cơ thể trực chờ ùa ra. Nam Thiệu không thể không vội vàng đắp kín chăn cho Trương Dịch, bưng chậu bước nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Trương Dịch tỉnh lại lần nữa là vì mùi cháy khét tràn ngập khắp mũi. Bởi vì Nam Thiệu dùng dị năng chữa trị thân thể của anh cho nên khó chịu lúc sáng đã biến mất, chỉ là giờ anh vẫn hơi uể oải. Mở mắt một lúc anh mới phản ứng lại, hẳn là có cái gì đó bị nấu cháy, thế nên anh vội vã khoác áo đứng dậy đi ra ngoài.

Anh không phát hiện Nam Thiệu đâu hết, dây đồng và chuông trong phòng khách đã bị thu hồi, trên bếp lò sát ban công có một cái nồi bốc khói mù mịt, cả phòng đều là mùi khét lẹt. Trương Dịch đi qua mở nắp vung ra, than đá đã sắp cháy sạch, vì thế anh thả thêm mấy viên vào rồi đặt ấm nước lên trên bếp. Anh quay đầu mở nổi ra xem, mùi khói đậm đặc xộc lên, dùng tay đảo một lát mới nhìn rõ bên trong là cháo đã đặc.

Cái tên Nam Thiệu ngốc này! Trương Dịch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gọi hai tiếng mà chẳng thấy đáp lại thì không khỏi nhăn mày. Anh vào nhà vệ sinh và các phòng khác cũng không thấy bóng dáng Nam Thiệu, anh đang định về phòng ngủ mặc quần áo để xuống lầu tìm thì dưới lầu truyền đến tiếng kéo cửa cuốn, sau đó là tiếng bước chân lên lầu. Từ thong dong đến dồn dập, có lẽ người kia cũng ngửi thấy mùi khét.

Cửa mở ra, trong tay Nam Thiệu xách theo một túi nilon, vẻ mặt hắn nôn nóng đang định vọt vào lại trông thấy Trương Dịch trước nhất, đầu tiên là hắn sửng sốt mấy giây, ngay sau đó là vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại biến thành ngại ngùng.

“Ừm… A Dịch, em đi tìm ít thuốc….” Vừa nói vừa lắc lắc túi to trong tay, ánh mắt lại cứng cỏi nhìn thẳng vào Trương Dịch.

“Em tìm thuốc làm gì?” Trương Dịch hơi bất ngờ, anh vừa đi tìm ly lấy nước đánh răng, vừa hỏi.

“Để phòng ngừa.” Nam Thiệu cười hì hì, đi qua nói hàm hồ mấy chữ. Thật ra là hắn lo thân thể Trương Dịch không thoải mái nên mới đi tìm ít thuốc và cả nhiệt kế để dự bị, hắn không xác định được dị năng của mình có công dụng đối với các bệnh thông thường hay không.

Tuy Trương Dịch thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, anh bưng ly vào buồng vệ sinh. Trương Dịch vừa rời khỏi, Nam Thiệu thả túi thuốc xuống chẳng quản nữa, nhanh chóng chạy đi mở nắp vung, không ngờ tới bị mùi khét hun cho cay mũi, hắn không khỏi cảm thấy ủ rũ. Hắn không am hiểu nấu cơm, trước kia ngẫu nhiên cũng thử làm nhưng chẳng qua là nấu canh hầm ném đại tất cả gia vị vào, dù sao sau tận thế cũng không ai so đo, có ăn đã không tệ lắm rồi. Hôm nay chẳng dễ dàng gì muốn nấu chút cháo cho Trương Dịch, ai nghĩ tới sẽ nấu thành hình dáng này cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status