Mạt thế chi phế vật

Chương 256: Chuyện ở Dung Hà



Edit: Yến phi Ly

Lý Mộ Nhiên đang gấp gáp trở về trung tâm thương mại nơi đại đội ba ẩn thân để báo lại chuyện liên quan tới dị thú hóa cho Tống Nghiễn, cũng tiện thể mang theo vài người, cho nên ra khỏi chỗ Quỷ Bệnh, cô bèn nói tạm biệt với nhóm Trương Dịch sau đó vội vã rời đi, còn những người khác thì quay lại nơi ở của mình.

Lúc này trời đã hoàn toàn sáng rõ, chỉ có điều không trung vẫn bị che lấp bởi tầng mây dày đặc mờ mịt khiến người ta như đang nằm ở nơi u minh tăm tối. Chưa có tuyết rơi mà trên đất tuyết đọng vẫn có thể dễ dàng ngập tới đầu gối.

“Ba Bí đỏ ơi, Ú Ú đi đâu rồi ạ?” Nắm bàn tay Trương Dịch, Trương Duệ Dương chậm rãi bước từng bước mà đạp lên tuyết đi về phía trước, ngửa đầu nhìn về phía Nam Thiệu đặt câu hỏi. Rất hiển nhiên Đại Thanh tuy rằng có thể tạm thời hấp dẫn lực chú ý của nhóc con nhưng chân chính làm cho nhóc quan tâm vẫn là người bạn nhỏ nhát gan nhưng vẫn hết lòng bảo vệ, đồng cam cộng khổ với nhóc.

“Ở gần đây thôi…” Nam Thiệu dừng mấy giây rồi bổ sung thêm một câu: “Nó đi chơi rồi.” Dù sao hắn cũng không muốn làm cho đứa nhỏ lo lắng. Hắn đang bắt đầu nghĩ có nên gọi con côn trùng dốt nát kia trở về hay không thì lại nghe Ngô Tử Nhiên nhanh miệng không chút lưu tình nói ra sự thật.

“Cháu cảm thấy nhóc quỷ Ú Ú đó nhất định là sợ Đại Thanh cho nên chạy trốn rồi. Ngày hôm qua sau khi Đại Thanh tới thì đã không thấy tăm hơi Ú Ú đâu nữa.” Bé gái cố sức mà rút chân ra khỏi tuyết, vừa cởi ủng dốc hết tuyết rớt vào bên trong ra vừa khẳng định vô cùng chắc nịch. Còn không quên từ chối Thạch Bằng Tam thấy bé quá vất vả mà định bế bé lên, “Cảm ơn chú Thach Tam, cháu sắp mười hai tuổi rồi không thể để người lớn bế nữa. Lý Viễn Trác sẽ cười cháu.”

Lý Viễn Trác đang vùi đầu vật lộn với tuyết đọng khó giải thích được ngẩng đầu lên, mắc mớ gì đến tui vậy?

Bé gái chỉ mới hơn hai tuổi được Cục thịt Trần cho ngồi trên vai, ba đứa nhóc còn lại đều tự mình bước đi. Kể cả Trương Duệ Dương tuổi còn nhỏ thì Trương Dịch cũng không bế nhóc, nếu như sau này thời tiết đều là như vậy thì bọn nhỏ nhất định phải tập làm quen từ sớm.

“Anh Đại Thanh ngầu như vậy sao phải sợ nha?” Trương Duệ Dương hoàn toàn không hiểu.

“Bởi vì nó là thú cưỡi của chú Quỷ Bệnh mà. Ú Ú sợ chú Quỷ Bệnh nhất định cũng sẽ sợ thú cưỡi của chú ấy.” Ngô Tử Nhiên nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

“Ú Ú sợ sợ… Hì hì…” Bé gái Vũ Lam mặc như cục bông tròn nghe thấy họ nói chuyện, dùng cái tay nhỏ đã được bọc kín trong bao tay vỗ vỗ đầu Cục thịt Trần đầu, hai cái chân bé xíu đung đưa vui vẻ, cũng không biết tại sao lại hưng phấn như vậy.

“Ôi, tổ tông của chú ơi, đừng có đánh đau tay mình đấy nhé.” Cục thịt Trần cuống quít bế bé xuống, trực tiếp nâng trên hai tay mình, để tránh cho tóc của mình chịu khổ.

Cặp mắt to với hàng mi đen láy của bé nhấp nháy nhấp nháy, bé cũng không gấp, bị ôm ngang như thế vẫn nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy thế này chơi rất vui.

“Cô nhóc nghịch ngợm này, ấy vậy mà lại không chịu nói chuyện.” Cục thịt Trần vốn đã chuẩn bị kỹ càng để dỗ trẻ con bèn bĩu môi, nhìn về phía những người khác.

“Lúc tận thế ập đến bé mới một tuổi thôi mà, anh trai của bé cũng nhỏ tuổi, còn phải dẫn em gái tìm cách sống sót, lấy đâu ra thời gian dạy bé nói chuyện?” Trương Dịch trả lời. Nói đến đây, anh theo bản năng mà cúi đầu liếc nhìn Dương Dương. Bởi vì hoàn cảnh nên Dương Dương nói chuyện cũng chẳng lưu loát được như những đứa trẻ khác, mãi sau này khi lạc mất anh, tiếp xúc với nhiều bạn cùng trang lứa nên mới khá hơn.

Tất cả mọi người không khỏi thổn thức, tận thế tạo thành thương tổn và biến đổi thật sự là quá lớn đối với loài người, như đám trẻ trước mắt này chẳng hạn, đáng lẽ chúng phải được cha mẹ che chở trong lòng bàn tay nhưng lại không thể không cầm vũ khí lên đối mặt với bầy zombie và sinh vật biến dị xấu xí hung tàn. Ngay cả bé gái một hai tuổi đều biết dù sợ hãi cũng phải kìm nén không dám khóc lên, càng khỏi nói tới rất nhiều đứa trẻ đã mất đi cơ hội được sống sót. Nếu như tất cả điều Quỷ Bệnh nói đều là sự thật, nếu mọi chuyện là do Tần Tuyên, người tu hành ở Thần Vực gây nên thì dù kẻ này có bị chém thành trăm ngàn mảnh chỉ e cũng khó tiêu tan nỗi thống hận của con người.

“Anh Đại Thanh không phải là thú cưỡi của chú Bệnh đâu… Em thấy anh Đại Thanh là bạn tốt của chú Bệnh đó, giống như Ú Ú là bạn tốt của em vậy.” Một mặt khác, hai đứa trẻ vẫn còn đang tranh luận.

“Ôi nha nha, Tiểu Dương Dương à em xong đời rồi, chú Quỷ Bệnh sao có thể làm bạn với con lừa được? Nếu bị chú Quỷ Bệnh nghe thấy nhất định chú ấy sẽ rất tức giận, sau đó sẽ đánh mông em.”

Nghe thấy bị đánh mông, Trương Duệ Dương theo bản năng vội đưa tay ra che mông mình, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, “Mới không đâu. Em nói không sai mà, Ú Ú vốn là bạn tốt của em nha.”

“Nhưng Đại Thanh đâu phải Ú Ú, Đại Thanh là lừa mà.” Ngô Tử Nhiên quyết chí không buồn tha.

“…” Hình như là vậy nhỉ? Trương Duệ Dương mờ mịt, đã hoàn toàn quên trọng điểm mà hai đứa đang tranh luận.

Lý Viễn Trác đồng cảm mà liếc nhìn nhóc, vốn còn muốn giúp đỡ kéo đề tài trở về, nhưng cậu chàng ngẫm lại về năng lực ‘biện luận’ của Ngô Tử Nhiên, cuối cùng vẫn quyết định giữ yên lặng.

Người lớn nghe thấy giọng nói líu lo và nội dung trò chuyện hài hước của bọn trẻ thì không khỏi mỉm cười, tâm tình vốn cực kỳ ngột ngạt tựa hồ cũng tốt hơn rất nhiều.

“Chuyện zombie xuất hiện dị năng nhất định phải mau chóng thông báo cho lão Kiều.”

Trở lại trong phòng, Trương Dịch rót nước nóng cho đám trẻ con rửa mặt, Nam Thiệu và Cục thịt Trần ở bên cạnh phụ giúp, Bùi Viễn đã giành trước đi lấy nồi về, đang bắt đầu bỏ nguyên liệu vào chuẩn bị nấu mì. Giới Sân thì dọn chén đũa tới, Từ Tịnh vào phòng trong bắt đầu vươn vai ép chân rèn luyện. Thạch Bằng Tam một mình ở nơi đó trầm mặc ngồi một phút chốc rồi đột nhiên nói.

Trương Dịch đưa nước và khăn cho bọn nhỏ xong thì không quản nữa, nghe vậy anh mới quay đầu lại, cũng không trực tiếp phủ quyết đề nghị của Thạch Bằng Tam, chỉ là tỉnh táo phân tích: “Hiện tại đang là thời điểm zombie và thú biến dị quanh căn cứ Vân Châu tản ra mạnh mẽ nhất, chúng ta đi ra ngoài không khác gì đi chịu chết, đi đưa tin lại càng khó. Đại đội ba bị nhốt ở trong thành phố, cứng đối cứng sẽ tổn thương quá lớn, chỉ có thể dựa vào Mộ Nhiên đưa người về dần, vào lúc này em ấy không thể phân thân ra giúp chúng ta được. Nếu trì hoãn lâu cũng không ai dám bảo đảm phải trả giá bao nhiêu mạng người. Ngược lại thì bên chỗ Dung Hà bởi vì hoàn cảnh địa lý nên trong thời gian ngắn vẫn tương đối an toàn. Chúng ta trở lại đó vào lúc này trước không nói đến chuyện có thể thuận lợi hay không, mà dù tới được cũng không nắm chắc có dẫn thêm càng nhiều zombie và thú biến dị qua đó không nữa.”

Thạch Bằng Tam lấy tay lau mặt, âm thanh trầm thấp kìm nén: “Là anh quá nóng lòng.” Anh không phải không rõ ràng những điều này, chỉ là những người khác anh có thể không quản, thế nhưng Kiều Dũng là anh em vào sinh ra tử với anh, bên người hắn lại đa số là người già yếu bệnh tật, người chân chính có sức chiến đấu thực sự không có nhiều, đặc biệt là trong đó còn có hơn phân nửa là người chưa thức tỉnh. Mắt thấy đám zombie và thú biến dị càng ngày càng lợi hại, làm sao anh có thể không lo lắng.

“Em biết mà anh Thạch Tam.” Trương Dịch có thể lý giải tâm tình của Thạch Bằng Tam, đi tới an ủi mà vỗ vỗ vai anh: “Chờ qua giai đoạn này, chúng ta sẽ lập tức về.”

Ngoại trừ như vậy, tựa hồ cũng không còn biện pháp khác. Thạch Bằng Tam miễn cưỡng giật nhẹ môi, nói tiếng cám ơn với Trương Dịch.

Nam Thiệu liếc mắt thoáng qua bên này, sau đó bèn nhấc chân đá đít Cục thịt Trần đang cong lưng lau mặt cho bé Gạo nếp. Cục thịt Trần hơi lảo đảo, không hiểu gì hết quay đầu lại, đang muốn hỏi mình có trêu chọc vị đại gia này đâu mà ăn đạp, kết quả ánh mắt hướng về chỗ Trương Dịch và Thạch Bằng Tam, y lập tức phản ứng kịp, chuyển thành lớn tiếng gào với Thạch Bằng Tam: “Anh Thạch Tam à anh đừng lo lắng quá, cùng lắm thì chờ lần sau Mộ Nhiên về đưa chúng ta đi cũng tiện hơn, ta cứ tới Lũng Nhân chờ trước. Sau đó nhờ em ấy đưa ra ngoài chừng 20km thì chúng ta có thể tự lái xe đi. Trên đường tuy nguy hiểm thật đấy nhưng chẳng phải anh em mình đã trải qua rất nhiều gian nan  sao, sợ cái gì.”

Nói đến đây, y có chút không nỡ vỗ vỗ má bé gái ngoan ngoan đang chờ mình lau mặt cho: “Đáng tiếc không thể đưa tụi nhóc này theo. Không chừng đi rồi em sẽ nhớ bọn nhỏ lắm…” Sau đó y nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của bé gái, đùa giỡn: “Cục cưng nhỏ, con có nhớ chú Béo không?”

“Nhớ ạ.” Nắm gạo nhỏ mông lung nhìn y, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng trả lời.

“Ôi, ngoan quá đi, con làm con gái của chú luôn cho rồi.” Cục thịt Trần mừng lớn, ôm mặt bé gái nựng khẽ lên má.

Nắm gạo nhỏ nhấc tay be bé lau lau khuôn mặt non nớt bị râu của chú béo cọ đau, sau đó cúi đầu vui vẻ nghịch nước.

Trương Dịch trầm ngâm, suy nghĩ tới tính khả nghi lời của Cục thịt Trần. Nếu bảo anh không lo lắng cho Kiều Dũng và những người ở Dung Hà thì là giả, nhưng dù sao anh còn có con trai, có người yêu cần anh quan tâm chăm sóc. Hơn nữa nếu lần này trở lại ngay, Lý Mộ Nhiên tất nhiên sẽ không thể cùng đi. Bọn họ một khi về Dung Hà thì muốn quay lại đây e rằng sẽ khó khăn, Lý Mộ Nhiên phải làm sao? Những thứ này đều là vấn đề lớn, dù có muốn đi vậy cũng phải cân nhắc chu toàn.

Không chờ anh suy nghĩ rõ ràng, Thạch Bằng Tam đã từ chối trước một bước: “Không cần, là tại anh quan tâm quá đâm loạn. Trên thực tế chỉ cần không phải thú biến dị và zombie đồng loạt bao vây như bên này thì với bản lĩnh của lão Kiều sẽ đối phó được.” Biết rõ đi chịu chết còn muốn mang theo các đồng đội xông về phía trước, đó thuần túy là mưu sát.

Trên đường có lẽ không có xe cộ cản đường, nhưng tuyết đọng, thực vật biến dị sẽ làm chậm hành trình. Nếu như gặp gỡ thú biến dị và bầy zombie đang tản ra, dù Nam Thiệu có năng lực mạnh hơn nữa cộng thêm dị năng của chính Thạch Tam anh và đao của Trương Dịch thì vẫn chẳng thể gánh vác được. Mà tình huống như thế, trừ khi trúng số độc đắc bằng không là nhất định sẽ phát sinh. Còn nếu lên đường một mình thì anh càng không dám nghĩ tới. Không phải Thạch Bằng Tam sợ sệt, chỉ là anh hiểu anh không có thực lực đó.

Vào lúc này Nam Thiệu đi tới, ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh hai người, thuận tiện cũng kéo Trương Dịch lại đây.

“Thông báo cho đội trưởng Kiều về chuyện động vật biến dị thức tỉnh dị năng vẫn là thứ yếu, tôi cảm thấy cần phải suy xét một chuyện khác trước.” Hắn nói.

“Chuyện gì?” Trương Dịch hơi sửng sốt hỏi lại. Ngay cả Thạch Bằng Tam đầy bụng lo lắng đều đưa mắt sang, bởi vì anh biết Nam Thiệu luôn luôn không nói lời dư thừa.

“Đội ngũ của chúng ta trốn ở Dung Hà tứ cố vô thân, có thể chống đỡ trong tận thế bao lâu?” Nam Thiệu nói.

Vấn đề này vừa gợi ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Lúc trước bọn họ không chịu được cơ chế bóc lột phân biệt đối xử của Bác Vệ nên lựa chọn rời đi, sau đó muốn tự mình thành lập một nơi an cư. Nếu như bọn họ vẫn luôn ở tại Dung Hà, có lẽ còn không ôm thêm ý tưởng gì, thế nhưng từ sau khi rời khỏi Dung Hà, một đường trải qua bao nguy hiểm, thêm vào chuyện quái dị xảy ra ở căn cứ Vân Châu và lời mà Quỷ Bệnh nói, mỗi một thứ đều làm cho bọn họ nhận thức rõ ràng, ở tại tận thế chỉ mang theo mấy chục người mà muốn tự lập một vùng an ổn để sinh hoạt thì sẽ buồn cười nhường nào. Đặc biệt là đội ngũ của bọn họ chủ yếu là người già yếu và chưa thức tỉnh.

“Ý của cậu là?” Thạch Bằng Tam không khỏi nhăn chặt mày, hỏi.

Tay Nam Thiệu ôm lấy eo Trương Dịch, nhún nhún vai, thờ ơ nói: “Tôi không có bất kỳ ý định gì. A Dịch muốn làm sao thì tôi sẽ làm như thế.”

Thạch Bằng Tam thật sự câm nín. Người đàn ông này rõ ràng có trí khôn, có thủ đoạn, càng có thực lực, ấy nhưng lại cố tình không để ý gì cả, chỉ một lòng làm ông chồng tam tòng tứ đức, cũng coi như là kỳ lạ. May là Trương Dịch không phải kẻ hồ đồ, bằng không khó nói sẽ làm ra bao nhiêu tai họa khiến người ta sợ hãi.

“Chúng ta không thể quay lại căn cứ Bác Vệ.” Trương Dịch không hề hay biết gì, vừa suy tư vừa nói, thân thể theo bản năng mà dựa vào lưng ghế sô pha, kết quả Nam Thiệu khẽ động, anh bèn trực tiếp rơi vào trong lồng ngực của hắn. Trương Dịch có chuyện trong lòng, lại sớm quen với những cử chỉ thân mật của Nam Thiệu nên cũng chẳng phát hiện có gì không đúng, chỉ tiếp tục nói: “Căn cứ Vân Châu quá xa, trên đường sẽ rất nguy hiểm, mọi người không nhất định sẽ đồng ý tới đây. Hơn nữa vị trí địa lý của căn cứ Vân Châu thực sự không an toàn, lần sau nếu lại bị bao vây, chỉ e sẽ chẳng có ai tới cứu chúng ta.”

“Thật ra tôi có một ý này.” Từ Tịnh lau mồ hôi đi ra khỏi phòng, không chờ mọi người hỏi, đã tự mình nói tiếp: “Đoàn xe của cậu Tống không thể vĩnh viễn trú đóng ở thung lũng Hồ Lô này, ở đây quá hẹp. Bọn họ hẳn sẽ muốn tìm nơi đặt chân, không bằng khuyên bọn họ đi Dung Hà.”

“Nghe Mộ Nhiên nói, bọn họ chuẩn bị đi biên giới Tây Bắc.” Đâu phải Trương Dịch chưa từng xuất hiện suy nghĩ này, mà vì Lý Mộ Nhiên từng nói về mục đích của đoàn xe cho nên anh rất nhanh bèn bỏ qua.

“Không chừng chúng ta có thể thử xem.” Nếu như đoàn xe của Tống Nghiễn cũng đi Dung Hà, dùng thực lực của bọn họ, an toàn của Dung Hà sẽ có bảo đảm. Hơn nữa hợp tác lâu như vậy, đối với đoàn xe có kỷ luật nghiêm ngặt công minh mà lại không kỳ thị người thường, Thạch Bằng Tam vẫn rất có thiện cảm, nghe đến đề nghị này, tinh thần anh không khỏi rung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status