Mạt thế chi phế vật

Chương 279: Hồn mộc mê thành (3)



Edit: Yến Phi Ly

Vào khoảng bốn giờ chiều, những người đói bụng không chịu nổi rốt cục được ăn một bữa cơm no. Vì tính toán lâu dài, cũng vì để tránh đói bụng trường kỳ mà dạ dày trở nên yếu đuối bị căng nứt, mọi người vẫn chỉ được ăn cháo như cũ, chỉ có điều cháo đặc sền sệt hơn rất nhiều, bên trong còn thả miếng dinh dưỡng của tóc mỹ nhân và nêm không ít muối, đó quả thực xem như là mỹ vị.

Ăn cơm xong, bởi vì không cần gấp rút lên đường cho nên Giản Giản nhỏ tuổi nhất và các bạn nhỏ rốt cục thỏa mãn mà nhào vào lồng ngực ông nội khò khè ngủ ngon. Có sô cô la mở đường, Trương Duệ Dương đã chơi thân được với Cát A Y và Hoắc Nhuệ. Tuy rằng một thằng nhóc luôn biểu hiện rất thiếu kiên nhẫn, một đứa trẻ khác thì lại trầm mặc ít nói, nhưng dù sao tuổi tác gần gũi lại cũng chẳng còn bạn nhỏ nào khác cho nên ba cậu nhóc chơi với nhau cũng khá là hòa hợp.

Có điều khi hoàng hôn phủ xuống, nhóm của Trương Dịch vẫn chưa trở lại, Trương Duệ Dương cùng với hai người bạn mới chen bên đống lửa cầm một bộ bài tìm được từ trong nhà ra chơi tú lơ khơ lại bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tiếp ngóng trông nhìn ra bên ngoài, trong miệng còn không ngừng mà nói nhỏ.

“Ba chưa về.”

“Ba ba vẫn chưa trở lại.”

“Sao ba vẫn chưa về nhỉ?”

“Ba bí đỏ cũng chẳng thấy đâu.”

“Dì Mộ Nhiên, chú Thạch Tam cũng chưa trở lại.”

“Mọi người đều đi đâu vậy, lúc nào mới trở về nha? Có phải là vẫn chưa tìm được chú Ria mép không…”

“Tới mày thu bài rồi!” Cát A Y cảm thấy hai lỗ tai đều ong ong ong, không khỏi buồn bực mà giục, “Mày có thể chơi nghiêm túc hơn không? Có dám im lặng mà chơi không, thì thầm í ới dông dài, đầu ông đây đều bị mày phiền chết rồi, mày là do hòa thượng già biến thành phải không?”

Trương Duệ Dương tủi thân liếc Cát A Y một cái, cũng thật sự mím chặt miệng không lên tiếng nữa, chỉ có điều không được bao lâu lại đột nhiên mở miệng: “Anh lại nói tục rồi!”

Cát A Y lấy tay day trán, cảm thấy mình thật sự sắp nổi điên rồi. Hoắc Nhuệ thì ở bên cắn chặt môi, nỗ lực nín cười.

Cũng may Trương Duệ Dương lúc này không còn tâm tình tiếp tục xoắn xuýt vấn đề nói tục nữa, nhóc thả bài xuống, nói với hai người bạn của mình: “Các anh chơi đi, em muốn đi hỏi chú Bệnh xem lúc nào ba mới về.” Nói xong, nhóc vội đứng lên, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, thẳng tiến đến căn nhà mà Quỷ Bệnh đang ở.

Cát A Y và Hoắc Nhuệ nhìn nhau hồi lâu, mắt đi mày lại, cuối cùng không hẹn mà cùng đứng lên, đi theo phía sau Trương Duệ Dương.

Gian nhà kia cũng chưa được tu sửa nhiều, mọi người chỉ đơn giản là chặn lỗ hổng lọt gió, nhóm đống lửa dưởi ấm mà thôi. Quỷ Bệnh, Viên Tấn Thư, Lãnh Phong Trần mỗi người chiếm một góc, Thẩm Trì và mấy chiến hữu thì ngồi vây quanh đống lửa, thấp giọng trò chuyện với nhau. Đại Thanh thong thả nằm nhoài sau lưng Quỷ Bệnh, híp mắt ngủ gật.

Ba đứa nhỏ đến hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Thẩm Trì vừa muốn mở miệng bắt chuyện, Trương Duệ Dương đã trực tiếp chạy đến trước mặt Quỷ Bệnh. Trực giác của Cát A Y và Hoắc Nhuệ cảm nhận được người trong phòng này đều không dễ chọc cho nên cả hai đã ngừng lại ở cửa.

“Chú Bệnh ơi, tại sao ba con vẫn chưa về ạ? Có phải mọi người gặp phải nguy hiểm hay không? Con… con muốn đi cứu họ.” Quỷ Bệnh nhắm mắt như là đang ngủ, Trương Duệ Dương biết lúc nào gã cũng đều như vậy, phải đợi tự gã mở mắt ra, nếu không có tình huống đặc biệt xảy ra thì ít nhất phải chờ tới sáng sớm ngày mai, cho nên nhóc không chần chờ mà trực tiếp mở miệng hỏi dò.

Hỏi xong, Trương Duệ Dương cũng không giống những đứa nhỏ khác, không được đáp lại thì liên tục truy hỏi, nhóc chỉ yên tĩnh chờ đợi. Bởi vì nhóc biết tính tình của Quỷ Bệnh, không muốn trả lời thì hỏi thế nào cũng vô dụng, nếu gã muốn trả lời cũng phải qua một lúc mới có thể phản ứng lại.

Quả nhiên, qua khoảng một phút sau, Quỷ Bệnh mới chậm rãi mở mắt ra. Nhưng gã không trả lời vấn đề của Trương Duệ Dương mà là liếc nhìn ngoài cửa.

Trời đã hoàn toàn tối, không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, rất lớn.

“Đi thôi.” Đột nhiên gã đứng lên, nói với Trương Duệ Dương đang tha thiết mong chờ nhìn mình, sau đó nói với Đại Thanh, “Ngươi ở lại đây.”

Trương Duệ Dương không ngờ gã sẽ cùng đi với nhóc, phút chốc nhóc trở nên cực kì vui vẻ, hoảng loạn vội vàng nắm tay Quỷ Bệnh.

Quỷ Bệnh không buông bàn tay nhỏ ấm áp kia ra, gã nhìn về phía Thẩm Trì: “Cho tôi một chiếc xe.” Vừa nói vừa mang theo đứa nhỏ ra ngoài, đồng thời hơi liếc mắt nhìn về phía Viên Tấn Thư đang lười biếng ngơ ngác ngồi xổm trong góc.

Viên Tấn Thư giật mình một cái, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo. Xưa nay gã chưa từng thấy Quỷ Bệnh lái xe, nhóc tiểu quỷ kia chắc chắn cũng không biết, việc lái xe này rõ ràng là rơi vào người gã rồi.

Mà Lãnh Phong Trần vẫn luôn lạnh lùng quan sát Quỷ Bệnh cũng không chút do dự nhấc ba lô lên đuổi theo. Từ khi bị Quỷ Bệnh dùng một chiêu quật ngã, anh ta bèn cảm thấy vô cùng hứng thú với cái người ốm yếu này, muốn làm rõ lai lịch đối phương, cho nên mới có thể từ bỏ cơ hội tiến vào căn cứ Vân Châu để đồng hành với bọn họ. Hiện tại thấy Quỷ Bệnh có thể sẽ ra tay lần nữa, sao anh chàng chịu bỏ qua cơ hội này.

“Gọi thêm mấy người đi.” Thẩm Trì hỏi ý kiến.

“Không cần.” Quỷ Bệnh nhàn nhạt nói.

Một đường đồng hành, Thẩm Trì đã hơi hiểu được tính cách Quỷ Bệnh, nghe vậy hắn cũng không khuyên bảo nữa, chỉ là dặn dò vài câu với Lâu Nam và Từ Tam, sau đó tự mình lái xe tới đây.

“Tôi đi với mấy anh.” Thẩm Trì nói, giọng điệu khẳng định chứ không phải thương lượng. Đối với Nam Thiệu, Trương Dịch cùng với Thạch Bằng Tam, hắn không quá thân thiết, nhưng anh em của hắn lại đi cùng họ, hắn không thể không quản. Mà quan trọng hơn là Lý Mộ Nhiên cũng ở đó, nếu Lý Mộ Nhiên không thể bình an trở về kịp thời, hắn không dám nghĩ Tống Nhị sẽ phát rồ thế nào nữa.

Quỷ Bệnh không phản đối, vì vậy Viên Tấn Thư vốn đã chuẩn bị lái xe không thể không miễn cưỡng ngồi xuống hàng ghế sau, bởi vì ghế phụ kế bên đã bị Lãnh Phong Trần giành trước một bước.

“Này, nhóc con, mày muốn đi cùng à?” Cát A Y và Hoắc Nhuệ sóng vai đứng ở cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Duệ Dương chuẩn bị lên xe cùng Quỷ Bệnh. Ở chung một buổi chiều, tuy cảm thấy đứa trẻ này vừa ngốc vừa dài dòng lắm lời nhưng tổng kết lại thì cũng không làm người ta chán ghét, vậy nên Cát A Y mới có thể bất đắc dĩ hỏi một câu.

“Đúng thế. Ba em chưa trở lại, em hơi lo.” Trương Duệ Dương quay đầu, nghiêm túc trả lời.

“Rùa ngốc như mày có thể giúp đỡ cái gì?” Làm vướng chân vướng tay mới đúng. Cát A Y bĩu môi, tức giận nói. Rõ ràng là quan tâm, không hiểu sao qua miệng nhóc lại thành như vậy.

“Em có thể giúp đỡ mà.” Trương Duệ Dương trịnh trọng nói, cuối cùng, không nhịn được lại nhỏ giọng tò mò hỏi: “Rùa ngốc là cái gì ạ?”

Cát A Y lườm một cái, xem thường không giải thích với đứa ngốc này.

“Này, đợi mày tìm được ba ba, đừng quên mang nhiều đồ ăn ngon trở về nhé.” Khi Trương Duệ Dương phất tay nói tạm biệt, đột nhiên Cát A Y lớn tiếng hô một câu.

Trương Duệ Dương sửng sốt một chút, ngẫm lại rồi nói: “Giờ trời tối lắm, sợ là không tìm được gì. Nhưng nếu ngày mai chúng em mới về, vậy em sẽ mang đồ ăn ngon cho các anh.” Mấy tháng sinh tồn bên ngoài cùng với người lớn lại từng lưu lạc theo Ú Ú, ở vấn đề tìm kiếm thức ăn này Trương Duệ Dương tương đối có kinh nghiệm.

Ngu ngốc! Cát A Y không nói gì nhìn Trương Duệ Dương bò lên trên xe, xe khởi động chạy đi xa rồi thì mới mắng thầm một câu. Đương nhiên không phải nhóc thật sự hi vọng dưới tình huống như vậy Trương Duệ Dương còn có thể mang cái gì về, nhóc nói như vậy chẳng qua là hi vọng người bạn nhỏ mới quen không lâu mà cảm giác cũng không tệ lắm này có thể bình an trở về mà thôi. Chỉ tiếc là thằng ngố kia rõ ràng không hiểu ý nhóc.

“Em ấy rất giỏi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hoắc Nhuệ ngồi xổm xuống cạnh Cát A Y, chống cằm nhìn ánh đèn đuôi xe xuyên qua màn tuyết rơi tán loạn.

“Giỏi gì cơ? Chỉ là có một ông ba tốt thôi.” Cát A Y bĩu môi, chua xót đáp lại. Mặc dù nói như thế, nhưng thật ra trong lòng nhóc rất ước ao.

Hoắc Nhuệ không nói thêm gì, không phải cậu nhóc tán thành, chỉ vì đang nhớ tới cha mẹ của mình. Nhóc nghĩ, trước khi biến thành zombie, ba mẹ mình cũng rất tốt.

***

Bên trong nhà thi đấu, mấy người Kiều Dũng bị Hà Tam đánh thức, chỉ cảm thấy sau gáy vô cùng đau đớn, còn choáng váng buồn nôn từng đợt, đưa tay sờ thấy cả cục u to như trứng gà. Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, gáy lại phải chịu hai đòn nghiêm trọng, xuất hiện tình huống như vậy là bình thường đến không thể bình thường hơn. Nếu không may mắn có khi còn đột tử.

Mà khác với bọn họ, nhìn có vẻ tâm tình Hà Tam vô cùng tốt, không hề có một chút ủ rũ nào vì trốn chạy thất bại.

“Khốn kiếp…” Kiều Dũng ôm sau đầu, tàn nhẫn mắng một câu. Lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa chiếu sáng xung quanh, không ngạc nhiên chút nào khi phát hiện bọn họ lại trở về bên trong nhà thi đấu. Đương nhiên, còn nhìn thấy vẻ mặt Hà Tam quá mức thoải mái vui vẻ. Vì vậy hắn nheo mắt, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Hà Tam: “Sao cậu lại không có chuyện gì?”

Trong nháy mắt đó, không phải trong lòng Kiều Dũng không có hoài nghi.

“Tại tôi biết điều.” Hà Tam nhún nhún vai, vốn muốn biểu hiện hời hợt, cao thâm khó dò, trên mặt lại không nhịn được sự đắc ý cùng với nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Thời điểm gặp phải tập kích bọn họ đang chuẩn bị tiến vào một khách sạn còn khá lành lặn định qua đêm, xét đến việc Hà Tam từng nói trước khi buổi tối đến, tất cả người chạy trốn đều bị bắt về, từ khi sắc trời bắt đầu tối dần, thần kinh vốn căng thẳng của bọn họ càng căng thẳng hơn, thà rằng đi chậm một chút cũng không muốn vì nhất thời thẫn thờ mà giẫm lên vết xe đổ. Nhưng dù họ đã đủ cẩn thận lại vẫn không thể tránh thoát đợt tập kích ấy.

Ở phương diện ẩn nấp và nhanh nhẹn, thật sự đám nửa người quá mạnh, khỏi bàn tới đánh trả bởi vì bọn họ còn chưa kịp phát hiện ra cái gì. Điểm này khiến mấy người thất bại lần hai đều dâng lên cảm giác vô lực sâu sắc. Còn Hà Tam, sở dĩ y không sao cả, hoàn toàn là vì trong nháy mắt khi liếc thấy Lư Quân ngã xuống, y cũng không chút do dự tự ngã xuống theo.

Không có sợ hãi, cũng không nỗ lực phản kháng, phản ứng của y thành thạo đến mức như ăn cơm ngủ nghỉ. Đây là thói quen hình thành từ trong chiến đấu sinh tồn mà bọn Kiều Dũng không thể nào hiểu hay tưởng tượng nổi, thế nhưng không thể phủ nhận rằng, việc y thức thời giúp cho bọn họ có thể tỉnh lại đúng lúc, cũng miễn đi kết cục đồ ăn khổ cực tìm được lần thứ hai bị những người khác cướp đi.

Khi bọn họ đi qua một trung tâm thương mại có lấy được mấy cái ba lô, đựng không ít đồ ăn, đeo phía sau nên vẫn còn ở trên lưng, vì vậy ngoại trừ bị đập một gậy thì không có tổn thất khác. Đó cũng là lí do dù Hà Tam không thể chạy thoát lại vẫn vui mừng.

Khổ cực hối hả một ngày, náo loạn lại nhận được kết quả như thế, không ủ rũ thất vọng là không thể, thế nhưng chưa đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì ít nhất đã thăm dò được phạm vi bọn họ có thể hoạt động, quanh đó vẫn còn tìm được đồ ăn. Nếu như không phải lo lắng cho những người ngoài thành phố, đám Kiều Dũng căn bản không cần sốt ruột, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp tìm kiếm lối ra.

“Chúng ta đi lâu như vậy chưa về, sợ là lão Hùng lại phái mấy người đi tìm. Vậy thì phiền phức lớn rồi.” Lưu Hạ ấn cái gáy đau đến choáng váng, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà tối om, khẽ lẩm bẩm.

“Nếu tất cả mọi người cùng tiến vào còn tốt. Sợ là sợ…” Yên lặng chốc lát, A Thanh nói tiếp, lời còn chưa dứt đã đột nhiên ngừng lại.

Mọi người thở dài. Tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng tạm thời sẽ không có nguy hiểm tính mạng, thậm chí còn lấy được đồ ăn, so với họ thì tình cảnh người bên ngoài e là càng gian nan hơn. Hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Hùng Hóa hoặc là không quan tâm họ, trực tiếp mang những người khác rời đi, tới chỗ khác tìm kiếm cơ hội sống sót, hoặc là dẫn theo tất cả mọi người tiến vào, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội bị đám nửa người mang đến đây, mọi người đoàn tụ cũng thêm chút hi vọng sống, tuyệt đối đừng phái từng nhóm vào thành dò xét, chia nhỏ thực lực đoàn đội.

Mọi người nhìn nhau không nói gì, lúc đang bó tay toàn tập, hướng căn lều truyền tới tiếng rối loạn, mấy bóng đen vừa xua đuổi đám người đang ngủ chung quanh vừa đi tới hướng này. Đám Kiều Dũng nhìn chăm chú, âm thầm đề phòng.

“Mấy anh trai, cho hỏi thăm chút chuyện đi.” Đi tới gần mới nhìn rõ là ba người đàn ông, vóc dáng không thấp nhưng không ai là không gầy gò. Đương nhiên, thời tiết hiện tại thì người không gầy thật sự chẳng có mấy. Ba người gầy thì gầy nhưng nom rất khỏe mạnh, hơn nữa so với những người khác trong nhà thi đấu thì trạng thái tinh thần bọn họ còn tốt hơn rất nhiều, quần áo trên người cũng đủ dày, có thể thấy được địa vị không thấp. Người nói chuyện chính là người cao nhất trong đám, giữa ánh sáng u ám, đôi mắt hõm sâu của gã nhìn như hai hố sâu đen ngòm, trong đó có chút tia sáng đang nhảy nhót, nhìn qua vô cùng khiếp người.

Không cần giới thiệu, nhóm Kiều Dũng cũng có thể đoán được người này dù không phải đại ca Vệ Đông trong nhà thi đấu này thì cũng phải là đàn em thân cận của gã. Đối với những người này, đương nhiên họ sẽ không cho sắc mặt tốt, lại thêm tâm tình đang bị đè nén, mọi người đều im lặng không đáp, chẳng ai để ý tới người mới lên tiếng kia.

“Này, không thấy đại ca tao đang nói chuyện với tụi mày à? Đừng có nhờn mặt…” Đại khái là ở trong này làm mưa làm gió quen rồi, đối với thái độ ngạo mạn như vậy hoàn toàn không chịu được, tên đi cùng không khỏi giận tím mặt. Có điều lời còn chưa nói hết đã bị người cao gầy quát bảo ngưng lại.

“Câm miệng!”

Người cao gầy khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười không tính là cười, sau đó không cần bắt chuyện gã đã tự mình ngồi xếp bằng ở trước mặt mọi người, mặc dù giọng điệu không mấy khách khí nhưng cũng không phải kiểu cao cao tại thượng, chỉ là thái độ rất bình thường như đang nói chuyện với người xa lạ, “Tôi là Vệ Đông, ở đây coi như cũng có tiếng nói.” Nói đến đây, gã khẽ hất đầu nhắc nhở người đi theo bên cạnh mình.

Người kia thấy vậy bèn tiến lên một bước, đưa một túi đồ lên. Vệ Đông tiếp nhận rồi đặt trên đất, khẽ đẩy về phía trước một cái.

“Còn thiếu một chút thì chờ chúng tôi tìm được đồ xong sẽ bổ sung.”

Miệng túi nhựa màu đen mở rộng, lộ ra bánh kẹo và sôcôla bên trong, còn có mấy gói bánh quy, đây chính là đồ mà đám Kiều Dũng bị mất ngày hôm trước. Giờ chúng bị nhét lung tung cùng nhau, thậm chí còn lại hơn nửa túi. Vệ Đông cứ đơn giản mà trả lại, cho thấy thành ý của bản thân, có điều trong giọng nói cũng không mang chút ý tứ xin lỗi nào.

Trên thực tế, Vệ Đông cũng không cho là mình cần thiết phải xin lỗi vì hành vi cướp đoạt đồ ăn của người khác. Mấy tháng đầu tận thế còn đỡ, tuy rằng cũng là giãy giụa tìm đường sống nhưng phần lớn mọi người ít nhiều còn cất giữ đạo đức lương tâm cơ bản nhất trong thời bình của người bình thường, mặc dù cũng có trộm cắp cướp đoạt nhưng cũng không ai xem đó là chuyện thường tình. Mãi đến tận bị đám nửa người bắt vào nơi này, bị giam cầm thời gian dài, lượng thức ăn có hạn, còn có lạnh giá cùng với sợ hãi vô tận, trong lòng mọi người lễ nghi liêm sỉ sớm bị làm hao mòn hầu như không còn, chỉ còn lại ý nghĩ mạnh được yếu thua, không chừa thủ đoạn nào mà cướp đoạt tất cả mọi thứ có thể giúp người ta sống tiếp.

Cho nên thừa dịp nhóm Kiều Dũng hôn mê rồi cướp đoạt đồ ăn trên người bọn họ hoàn toàn là chuyện đương nhiên, không giết người đã xem như là còn có lương tâm. Bây giờ trả đồ về chỉ là bởi vì thấy được năng lực và giá trị của bọn họ, cũng là vì muốn thăm dò tình hình bên ngoài, cũng như tìm kiếm khả năng hợp tác, bằng không đồ đến tay làm sao có khả năng nhả ra? Cũng giống vậy, nếu như phe này của gã thế lực không bằng người ta, bị người ta cướp mất đồ thì gã cũng sẽ không léo nha léo nhéo.

Kiều Dũng hiển nhiên cũng rõ ràng điểm này nên không có ý định truy cứu, hắn chỉ liếc nhìn túi đồ đặt trước mặt, nhàn nhạt nói: “Cậu muốn biết cái gì?”

Đôi bên không có thâm cừu đại hận chẳng thể hóa giải, với tình cảnh trước mắt của họ thì có thêm bạn đồng minh là tốt nhất, hoặc ít ra cũng bớt đi một kẻ thù gây phiền phức, đó đều là việc có lời.

***

“Mọi người mau tìm xem có thứ gì hay cảnh vật nào có thể xác định vị trí của chúng ta bây giờ.”

Trong một nhà nghỉ ba tầng bình dân, nhóm Trương Dịch mang theo sắc mặt hơi khó coi cùng với cả nghi hoặc mà đứng ở trong sảnh chính lầu một, cách một cánh cửa là bầy zombie thèm nhỏ dãi với mùi thịt tươi bên trong mà tụ tập đến. Đóng chặt cửa gỗ dày nặng cũng không ngăn được tiếng va chạm ầm ầm cùng với mùi hôi thối ngoài kia, thế nhưng mọi người sớm đã thành thói quen với tất cả những thứ này cho nên có thể hoàn toàn xem nhẹ, tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào. Sau khi Thạch Bằng Tam dứt lời, cũng không ai nói lời thừa thãi, tự giác tản ra, chia hai tới ba người một tổ bắt đầu tìm kiếm toàn bộ nhà nghỉ, thuận tiện diệt trừ tàn dư zombie.

Đèn pin đan xen giữa hành lang cùng với cầu thang, tiếng bước chân, tiếng mở cửa cực lực được thả nhẹ, còn có tiếng zombie gầm rú thỉnh thoảng đột nhiên trở nên rõ ràng truyền vào trong tai mọi người. Hết thảy đều được đảm bảo, điều này làm cho bọn họ cảm thấy hơi có chút an tâm.

Nửa giờ sau, mười ba người lần thứ hai tập hợp tập trong sảnh chính lầu một, không có ai tìm được máy phát điện dự bị, ngược lại là tìm được mấy gói nến dài hơn 20cm to như ngón tay người lớn.

Nến được thắp lên khiến không gian vốn là không hề lớn được bao phủ ở trong ánh sáng mông lung, đồng thời cũng soi sáng sắc mặt khác lạ của mọi người. Mà hết thảy những điều này hoàn toàn bắt nguồn vì chuyện họ gặp phải từ trước khi tiến vào nhà nghỉ.

Sau khi tiếp tục đi vào rừng biến dị nửa giờ, bọn họ thành công xuyên qua dải rừng bao phủ lối ra thành phố, khi đó trời còn chưa tối, zombie xung quanh cũng không coi là nhiều, chẳng qua là nhà cửa hiện đại hai bên đường đa phần đều bị đủ loại thực vật biến dị chiếm cứ. Hiện nay đa số các thành phố đều là như thế này, vốn không có gì lạ, nhưng mà khi họ muốn tìm lối ra lại làm cho cả nhóm hao tổn tâm tư.

Hóa ra bọn họ dọc theo đường lộ sáu làn xe chạy mà vào thành phố, nhưng sau khi họ rời khỏi rừng biến dị thì lại trở thành đường lộ hai làn xe hẹp hơn nhiều, nhà cửa chung quanh ngổn ngang thấp bé, đa số là nhà bốn, năm tầng. Nếu có tòa nào mười tầng trở lên cũng trông rất cũ kỹ, ít nhất cũng phải có hai mươi năm trở lên, hoàn toàn không có dáng dấp phồn hoa của cửa ngõ ra vào thành phố, ngược lại là càng giống một góc nhỏ bị lãng quên.

Chỉ là như vậy thì mọi người đều miễn cưỡng cho là thành phố này có bố cục kỳ lạ, cũng không phải là không thể chấp nhận. Song khi họ tìm kiếm chung quanh cũng không thể thấy dấu vết mà nhóm Kiều Dũng lưu lại, mắt thấy trời dần tối, đoàn người chuẩn bị trở về, chờ ngày mai sẽ trở lại thì họ lại phát hiện họ đã lạc đường, hoàn toàn không tìm được nơi mà họ đã tiến vào, càng khỏi bàn tới chuyện rời đi. Nếu như vào lúc này còn chưa phát hiện được điều quái lạ, vậy thì thực sự là lăn lộn bấy lâu cũng uổng phí rồi. Mà điều càng khiến người ta lo lắng chính là, ở đây khi Lý Mộ Nhiên dùng tinh thần lực thăm dò lại tra được hình ảnh vẫn kỳ quái lạ lùng như cũ.

Đã như thế, ai cũng hiểu e rằng họ đã gặp phải phiền phức. Phiền toán này không lớn nhưng lại không dễ phán đoán, bóng đêm đã ập xuống, không thể làm gì khác hơn là trước tiên tìm một nhà nghỉ còn nguyên vẹn gần đây để qua đêm.

Trên tường của sảnh lớn nhà nghỉ dán vào một tấm bản đồ đánh dấu vị trí nơi này, mặt trên còn biểu thị trạm xe lửa, sân bay, cùng với nhà ga, xe bus… nằm trên các tuyến đường dẫn đến nhà nghỉ. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là ở gần đây lại còn có hai danh lam thắng cảnh có thể cung cấp dịch vụ du lịch. Tìm khắp cả nhà nghỉ cũng chỉ có một thứ này có thể giúp người ta suy đoán ra vị trí trước mắt.

“Từ bản đồ này thì chỗ chúng ta hẳn là ở khu phía đông thành phố, mà nơi chúng ta tiến vào…” Một đám người vây ở trước bản đồ, Thạch Bằng Tam giơ một cây nến lên, tay còn lại thì chỉ trỏ ở phía trên, sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

Thông qua phương hướng và vị trí để phán đoán, bọn họ hẳn đã tiến vào từ hướng tây bắc, nơi ấy cách khu phía đông không gần, cho nên đối với người hoàn toàn chưa từng tới thành phố Trát Phong mà nói, tạo thành tình huống trước mắt rất có thể là do họ nhận định sai các hướng đông tây nam bắc, dù là ai cũng sẽ không cho là bọn họ bất giác đã xuyên qua một khu vực lớn như vậy.

Nghiên cứu đã lâu mà không có kết quả, mọi người không thể không tản ra, bắt đầu dùng đồ lục ra được từ nhà nghỉ để làm cơm tối, chờ ngày mai sáng rõ sẽ điều tra kĩ xung quanh nơi này một phen. Còn chuyện không có cách nào thông báo cho những người ở bên ngoài thì đây đã là điều không có cách giải quyết, dẫu sao mọi người đều biết họ tiến vào nội thành, chung quy cũng sẽ không đến nỗi quá lo lắng.

Chỉ có Lý Mộ Nhiên vẫn cứ đứng tại chỗ, giữa chân mày khó nén nổi lo lắng, đôi mắt cô nhìn chằm chặp bản đồ, hận không thể cắt rời từng con đường một, sau đó trực tiếp vẽ ra ra tuyến đường rời khỏi đây.

Mọi người dẫn cô đến hiển nhiên không phải là bởi vì coi trọng sức chiến đấu của cô, mà là bởi vì dị năng của cô không chỉ có thể giúp tìm kiếm người mà còn có thể dẫn người chạy thoát lúc nguy cấp hay khi bị nhốt. Ai ngờ được thành phố này quá quái lạ, có thể làm cho dị năng của cô mất đi tác dụng, như vậy sự tồn tại của cô cũng sẽ không còn mấy ý nghĩa. Nếu như chỉ là như vậy, người cũng đã đến rồi tự nhiên không có gì để nói nhiều, dù sao ở trong tận thế tình huống bất ngờ thường xuyên sẽ phát sinh.

Điều khiến lòng cô nôn nóng không yên chính là Tống Nghiễn chưa biết cô đến nơi này.

Bởi vì thân thể Tống Nghiễn hoàn toàn thú hóa, trước khi hắn hoàn toàn khống chế được dục vọng khát máu cùng với thô bạo tàn ác trong cơ thể, cũng không dám quá tiếp cận đoàn người, cho nên hắn không có cách nào trở về thung lũng Hồ Lô, do đó hắn trực tiếp theo Lý Mộ Nhiên đi tây bắc. Chỉ có điều hắn cũng không đồng hành với đoàn xe mà là theo xa xa phía sau. Mỗi ngày sau khi đoàn xe cắm trại, Lý Mộ Nhiên đều sẽ tới tìm hắn, trò chuyện linh tinh với hắn. Dù không thể nói được gì, hai người chỉ lẳng lặng mà tựa vào một đêm, Tống Nghiễn cũng sẽ đặc biệt thỏa mãn, tính khí sẽ ôn hòa rất nhiều. Nhưng mà cũng chính bởi vì vậy, ngày hôm nay cô không thể đi tìm Tống Nghiễn, cũng không biết hắn có thể khắc chế nổi tính tình hay không, sợ là hắn lại gây ra chuyện gì đó.

“Đừng lo lắng, với năng lực của Tống Nghiễn, sẽ không gì có thể uy hiếp được cậu ấy đâu.” Nhìn thấu tâm tư của cô, Trương Dịch vốn định lên lầu tìm xem có thể phát hiện đầu mối gì hay không lại quay trở về, nhẹ giọng an ủi.

Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên cười khổ. Điều cô lo lắng thực ra là ngược lại, cô lo chính là Tống Nghiễn sẽ uy hiếp tới người khác.

“E là họ Tống kia không thấy được Mộ Nhiên sẽ đi tìm những người khác gây phiền phức.” Nam Thiệu đột nhiên ở bên cạnh nhẹ nhàng chen vào một câu, mà câu này lại chọc trúng chỗ đau.

Trương Dịch sửng sốt, Lý Mộ Nhiên lúng túng, còn chưa nói gì đã nghe Nam Thiệu hừ một tiếng, tiếp tục: “Có điều Quỷ Bệnh ở đó, tin chắc hắn cũng không lật được trời.”

“…” Trương Dịch không biết nên nói gì. Làm sao anh lại nghe ra ý cười trên sự đau khổ của người khác nhỉ?

Lý Mộ Nhiên lại lập tức được nhắc tỉnh. Đúng vậy, chẳng phải là còn có Quỷ Bệnh hay sao. Quỷ Bệnh nhất định có thể xử lý việc này. Nhớ đến đây, thần kinh một mực căng thẳng của cô rốt cục được thả lỏng.

Ăn xong cơm tối, chia ca để gác đêm ổn thỏa, mọi người bèn đi nghỉ ngơi rất sớm. Vì để đề phòng bất ngờ, không ai lên các phòng trên lầu, mà là từng người ôm chăn tùy tiện tìm chỗ ngủ trong sảnh chính.

Có lẽ bởi vì thực lực mạnh mẽ, cho dù là bị nhốt rồi, cả nhóm cũng không có tỏ ra quá căng thẳng, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi hừng đông mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status