Mạt thế chi phế vật

Chương 296: Người dị hóa (12)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yến Phi Ly

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Giấu trong lòng nghi vấn như vậy, đoàn xe cũng không bởi vì đường dễ đi rồi tăng nhanh tốc độ, mà là ôm tâm thế cẩn thận, dùng tốc độ bình thường tiến lên. Nhưng mặc dù là như vậy, đó cũng không phải là tốc độ vừa đi vừa dọn đường, vừa đi vừa nghỉ như trước kia có thể so sánh.

Bách Hiệp hoang vắng, mà trên đường vẫn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít zombie rải rác, tuy nhiên không gây ảnh hưởng tới đoàn xe, cũng nhờ thứ này mới khiến những người như đang lạc lối cảm thấy mình vẫn còn ở trong tận thế.

Ven đường họ ngang qua hai thành phố nhỏ, zombie cũng không nhiều nhưng nơi ấy tan hoang vô cùng, chưa nói tới việc không có lấy một bóng xe mà những ngôi nhà kia giống như là bị tháo dỡ đi vậy. Phần lớn cửa sổ đều bị lấy mất khiến chúng trông như những cái hố đen ngòm há to miệng, phối hợp với mấy lá cờ rách nát bị gió thổi vang lên tiếng phần phật, muốn có bao nhiêu đáng thì sẽ có bấy nhiêu đáng sợ.

“Nơi này bị thanh lý không khỏi quá mức sạch sẽ rồi đi.” Thẩm Trì cảm thán, trong lòng hắn cảm thấy quái dị không nói ra được. Dù sao ở đây ít zombie và sinh vật biến dị, lại không nhìn thấy một bóng người sống, điều này thật sự là quá hiếm thấy. “Có phải chung quanh đây có chỗ tránh nạn không?” Ngoại trừ đáp án này, hắn không nghĩ ra còn có lý do gì có thể giải thích cho tất cả những điều mà họ chứng kiến.

“Tạm thời vẫn chưa thấy.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu trả lời. Phạm vi sử dụng tinh thần lực của cô rất rộng, chưa thấy cũng đồng nghĩa với việc không có.

“Thế thì có phát hiện gì khác thường không?” Thẩm Trì lại hỏi. Thú biến dị ở Bách Hiệp tựa hồ cũng không nhiều, từ khi qua cầu cho tới bây giờ đều chưa gặp một con nào.

“Phần lớn những nơi xung quanh đều không khác mấy với những gì chúng ta nhìn thấy khi đến đây.” Kỳ thực không cần hắn nhắc nhở, Lý Mộ Nhiên sớm đã quét qua một lần toàn bộ những nơi mình có thể tra xét, “Nhưng cũng không phải tất cả các thành phố, thị trấn đều bị xử lý sạch sẽ như vậy, có một vài chỗ vẫn có rất nhiều zombie và xe cộ.”

Nghe cô nói như vậy, mọi người thoáng yên tâm hơn đôi chút, suy đoán hai thành phố nhỏ này bởi vì nằm ở gần tuyến giao thông chủ đạo, người sống sót qua lại nhiều hơn mới biến thành như vậy. Nhưng dù thế, bọn họ cũng không có ý định qua đêm ở đây. Sống lâu trong tận thế, một chút điểm khác lạ đều không thể lơ là, đây là bài học mà rất nhiều kẻ phải dùng tính mạng để đổi lấy.

Ra khỏi thành phố hơn 20km, hai bên đường quốc lộ không còn nhà cửa nữa mà bị một mảnh đất cát vàng xen lẫn hai màu đỏ trắng hoang vắng chiếm cứ, những khe đất bị xói mòn như nếp nhăn người già dọc theo triền núi. Gió lớn thổi qua, cát bụi bay đầy trời, cũng không lâu lắm trên kính chắn gió đã hiện lên lớp đất vàng dày cộm.

Khi từng ngọn núi đất hình dáng khác nhau, cao thấp đủ loại kẹp con đường vào giữa xuất hiện trong tầm mắt, mọi người xưa nay chưa từng tới Bách Hiệp không khỏi vì thế mà kinh ngạc. Dù cho Lý Mộ Nhiên trước đó đã dùng tinh thần lực để quan sát thì lúc này khi thân rơi vào cảnh tượng kỳ lạ vẫn có thể cảm nhận được chấn động, vẫn có chỗ khác biệt.

Ngọn núi đất nhỏ nhất đường kính cũng hai mươi, ba mươi mét, lớn thì phải lên tới mấy trăm mét, có ngọn độc lập một mình, dáng dấp đơn côi tựa như đang thở than vì trời đất chẳng chiều lòng người, nước mất nhà tan; có ngọn như Đức Phật ngồi trên đài sen, hai mắt dịu dàng nhìn xuống xót thương chúng sinh; ngọn thì giống như đang đứng, nơi lại như nằm, có chỗ giống sói dữ gào thét, có nơi lại giống đại bàng sải cánh; còn có gò đất hình vuông to, dài mấy trăm mét, rộng mấy trăm mét, cao hơn trăm mét, từng tầng từng tầng, màu sắc đan quyện. Nếu có ánh mặt trời chiếu sáng, ắt hẳn sẽ hoa lệ lóa mắt.

“Đây là Quần thể địa mạo Nhã Đơn nổi danh nhất của Bách Hiệp, nơi này diện tích có chừng hơn 60km2. Tại Bách Hiệp, tùy ý đều có thể thấy được nhã đơn, quần thể nhã đơn lớn nhất thuộc thành phố Nộ Bách, diện tích có hơn 300km2, từng tòa núi đất có hình dáng tương tự, đi vào rất dễ lạc đường, thêm vào gió thổi qua có thanh âm như quỷ gào khóc, cho nên có danh hiệu là thành phố trăm quỷ.”

Lâu Nam thuận miệng giới thiệu, cuối cùng không khỏi thở dài nói: “Dù cho gặp qua không chỉ một lần, bây giờ thấy vẫn cứ muốn khen ông trời tạc nên bức tranh sắc sảo này, khí thế rợp trời kia ơi, thực sự là mẹ nó quá khiến người ta muốn hét lớn một tiếng!”

Lời anh chàng nói nghe thật thô thiển nhưng mọi người trong xe lại có lòng đồng cảm. Mà ở trên xe khách chạy phía sau, ngoại trừ Quỷ Bệnh luôn luôn không tỏ vẻ gì, vẫn nhắm hai mắt không phản ứng với bên ngoài như cũ thì ngay cả Lãnh Phong Trần đều lộ ra vẻ kinh ngạc, càng khỏi nói Trương Duệ Dương tò mò với tất cả mọi thứ. Nhóc con gần như là áp mặt lên cửa kính xe, trợn mắt lên nhìn bên ngoài, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng thốt kinh ngạc. Lâu lâu còn có thể không quay đầu lại mà duỗi bàn tay nhỏ kéo Trương Dịch, chia sẻ các loại hình dáng động vật mà tự nhóc tưởng tượng ra.

Nhưng lúc này sắc trời đã bắt đầu tối dần, tìm được một chỗ tiện cho phòng thủ cũng dễ dàng rút đi qua đêm trở thành việc cấp bách, ngoại trừ Trương Duệ Dương không cần bận tâm với chuyện gì cả thì những người khác đều cấp tốc thu hồi tâm trạng đang đi du lịch. Chỉ có điều chưa chờ họ tìm được nơi thích hợp, Lý Mộ Nhiên đã phát ra tin tức cảnh báo.

“Phía trước có một zombie biến dị đang lại gần chúng ta. Dựa theo tốc độ xe bây giờ, phỏng chừng hai phút sau sẽ đụng độ nó.” Cô khẽ nhíu mày, bởi vì không có cách nào phán đoán ra phương hướng chính xác của zombie biến dị kia.

“Đừng ngừng xe, trực tiếp xông tới.” Thẩm Trì đưa ra quyết định rất nhanh, đồng thời thò người ra cửa sổ, nhắc nhở các xe sau chú ý tình hình.

Người trong xe tuy rằng đều bắt đầu đề phòng nhưng tổng thể thì tâm tình vẫn tương đối thoải mái, dù sao họ có thực lực, nếu như chỉ một con zombie biến dị đã làm cho bọn họ hoảng loạn thất thố, thế thì đường phía sau cũng không cần đi nữa, cứ ngoan ngoãn tìm một cái hố chôn mình xuống cho rồi.

Nhưng mà khi xe mới vừa xông thẳng đến va vào zombie biến dị, Lý Mộ Nhiên lại bắt đầu phát ra ba tin cảnh báo.

“Bên trái cách chúng ta 3km có một con trâu biến dị đang chạy qua, 5km về phía sau có mười mấy con sói biến dị đuổi theo, phía bên phải có báo biến dị trông rất kỳ quái…” Dường như họ đã bị bao vây. Trong mắt Lý Mộ Nhiên hiện lên vẻ nghi hoặc, không phải là trước đó cô không phát hiện đám thú biến dị này, mà là những con thú biến dị đó vốn đều đang đi kiếm ăn không mục đích. Bởi vì cách khá xa nên không sinh ra uy hiếp cho đoàn xe, thế nên cô cũng không thông báo những người khác. Ai biết mới vừa rồi, chúng nó lại cùng một lúc đột nhiên ý thức được sự tồn tại của đoàn xe, bắt đầu đuổi tới hướng bên này, tình cảnh ấy thấy thế nào cũng cực kỳ quái lạ.

Oành! Một tiếng vang trầm thấp, zombie biến dị cũng không bị đánh bay như mong muốn, trái lại nó như một con nhện nằm úp sấp kề sát ở trên mui xe, đồng thời vang lên theo đó là tiếng một chuỗi bong bóng vỡ tan. Lý Mộ Nhiên đang nói đột nhiên ngừng lại.

“Đệt! Từ Tam đi theo tôi, tốc chiến tốc thắng!” Thẩm Trì mắng một câu, quát, sau đó trước tiên mở ra cửa sổ xe, chuẩn bị nhảy lên nóc xe. Lúc này trời cũng sắp tối, ai cũng biết nếu như bị quấn lấy ở đây sẽ có rất nhiều phiền phức.

“Chi bằng em đưa mọi người đi.” Lý Mộ Nhiên đề nghị. Mơ hồ, cô luôn có một loại cảm giác không quá tốt.

“Tạm thời chưa cần dùng. Em xem thử nơi nào thích hợp để phòng thủ và qua đêm, sau đó quan sát tình hình chung quanh là được.” Thẩm Trì gấp rút trả lời. Dị năng của Lý Mộ Nhiên là có thể cứu mạng, hơn nữa có hạn chế số lần, nếu như chưa tới mức bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn dễ dàng dùng đến, để tránh khỏi khi thực sự cần thiết lại không có mà dùng.

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, chợt thấy có chất lỏng vẩn đục như máu mủ chảy xuống từ nóc xe, một mùi tanh tưởi vọt vào trong mũi, đầu óc không khỏi hoảng hốt.

Két!!! Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, người bên trong xe bị bất ngờ, ai cũng bị ngã nhào về phía phía trước, không phải đập vào kính chắn gió thì chính là bị va vào lưng ghế trước mặt, cả đám ngã thành một chuỗi.

“Má…” Bởi vì Thẩm Trì đã đứng lên nên hắn là người bị va nặng nhất, trên mặt đều đổ máu. Hắn muốn mắng tài xế lái xe không ra gì, nhưng sau khi phun ra một chữ mới phát hiện cổ họng và bắp thịt tựa hồ bị khống chế không nghe sai khiến. Hắn hơi thay đổi sắc mặt, chuẩn bị đứng lên trước tiên nhưng sau một giây bèn bức bách bản thân bỏ qua ý định này. Bắp thịt toàn thân hắn lỏng lẻo, suy yếu vô lực, đừng nói đứng mà ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng khó khăn, thậm chí là bị trúng chiêu khi nào hay làm sao lại trúng chiêu hắn cũng không biết, lần này có thể coi là thua mà chẳng hiểu ra sao.

Trên thực tế không chỉ riêng Thẩm Trì mà người khác trong xe như Từ Tam, Lâu Nam, Lý Mộ Nhiên cùng với lái xe đều xuất hiện vấn đề giống như vậy. Mà điều càng khiến người ta tuyệt vọng chính là ngay khi Lý Mộ Nhiên tính toán mặc kệ mọi chuyện, trước tiên cứ mang người rời đi thì cô lại phát hiện dị năng của cô không ngưng tụ được, hoàn toàn không thể dùng đến. Toàn bộ người dị năng trên xe đều không thể thi triển dị năng của mình.

Hỏng rồi! Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều không khỏi bốc lên suy nghĩ này.

Ý nghĩ ấy mới vừa xuất hiện, một cái đầu có thể nhìn thấy xương trắng hõm xuống bên má cúi xuống, xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe đang mở ra, Thẩm Trì gần đó nhất chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, nửa người trên của hắn bị lôi ra ngoài, một cái miệng rộng chảy mủ tanh tưởi há to định cắn tới phía hắn. Người bên trong xe muốn rách cả mí mắt lại chẳng thể làm được gì.

Thẩm Trì bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hắn cũng không quá sợ sệt mà chỉ thấy hơi tiếc nuối. Tiếc nuối bởi vì trước khi chết không thể được nhìn ngắm bầu trời xanh thăm thẳm cao vời vợi một lần nữa.

Nhưng mà chờ giây lát, đau đớn theo dự liệu cũng không đến, chỉ có chất lỏng vừa dính vừa nồng đọng ở trên mặt, nó giống như axit sunfuric mang tới cảm giác ăn mòn thiêu đốt. Thẩm Trì mở mắt ra, cái đầu zombie đáng ghét khủng bố kia đã biến mất, chỉ còn lại một đoạn cổ mắc lại đang chảy xuống chất lỏng màu nâu đen hôi tanh.

Thẩm Trì không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp buồn nôn đã cảm giác trên lưng bị một lực không nhẹ không nặng đụng vào, thân thể hắn bay lên, nhào vào bên trong xe. Không biết làm sao mà góc độ không đúng lắm, ngay cả quay đầu hắn cũng khó mà làm được, cho nên không biết là ai làm, mãi đến tận khi một tiếng chửi nhỏ truyền vào trong tai.

Viên Tấn Thư giải quyết xong con zombie biến dị, lại đạp Thẩm Trì vào trong xe, gã đang định quay người rời đi thì cảm giác dưới chân mềm nhũn, biết mình cũng trúng chiêu.

Trên thực tế, ngay khi chiếc xe của Thẩm Trì bị zombie biến dị tập kích rồi lao ra khỏi đường cái, người của chiếc xe bọc thép phía sau vội vã nhảy xuống đuổi lại đây định cứu viện. Nào ngờ còn chưa tới gần, mọi người đã bất ngờ ngã xuống không giải thích được. Vẫn là do Quỷ Bệnh ngồi ở xe buýt liếc mắt ra hiệu cho Viên Tấn Thư nên Viên Tấn Thư không ra tay không được, vì thế gã mới đúng lúc cứu được Thẩm Trì.

Viên Tấn Thư không phải kẻ ngốc, khi gã nhìn thấy người trước mặt tự dưng có chuyện thì đã biết con zombie kia có thể có dị năng đặc biệt gì đó. Nếu theo ý gã thì khẳng định không muốn vì những kẻ chẳng liên quan này mà mạo hiểm, nhưng đáng tiếc gã chẳng thể tự quyết định. Cho nên lúc chạy qua, gã không chỉ sử dụng thân pháp nhanh nhất của bản thân, gắng đạt tới trong thời gian ngắn nhất giết chết con zombie biến dị kia để cứu người, mặt khác còn đóng chặt hô hấp, để ngừa trong không khí có thể tồn tại thứ độc tính gì đó.

Khiến gã bất ngờ là con zombie biến dị kia chẳng hề vướng tay chân, lực tấn công của nó rất yếu, tương đối dễ giết. Nhưng cũng ngoài dự liệu của gã là dù cho gã đã cẩn thân đề phòng thì vẫn không thoát khỏi. Phải biết rằng khi giết zombie, ngoại trừ thanh kiếm tiếp xúc thì gã không để cho mình chạm vào con zombie kia, bao gồm cả chất lỏng bị phun ra tung toé. Gã cũng không cảm giác được vấn đề tinh thần chịu bất kì ảnh hưởng gì.

Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Trước khi ngã xuống Viên Tấn Thư vẫn còn đang suy tư vấn đề này.

Những người muốn tới gần xe của Thẩm Trì dĩ nhiên đều đã ngã xuống, ngay cả Viên Tấn Thư đã từng đuổi giết nhóm Tống Nghiễn chạy trối chết cũng không thể thoát khỏi, những người ở chiếc xe khác định đuổi tới không khỏi dừng bước, không dám ở dưới tình huống chưa rõ mà mạo hiểm tới gần. Bọn họ có tất cả hơn năm mươi người, trước mắt người ngã xuống đã gây ra tổn thất quá lớn, huống hồ còn có nguy hiểm lớn hơn nữa đang đến gần.

“Mọi người ở lại chỗ này, tôi qua xem thử.” Lúc này, Nam Thiệu chủ động đứng ra.

Cũng không có ai phản đối, tất cả mọi người đều biết với tình trạng quái lạ trước mắt, nếu như người ở đây có ai đủ sức vượt qua, ngoại trừ Quỷ Bệnh khiến người ta nhìn không thấu thì chỉ sợ cũng chỉ có Nam Thiệu. Nếu ngay cả Nam Thiệu đều không đối phó được, như vậy những người khác đi qua phỏng chừng cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status