Mạt thế chi phế vật

Chương 299: Người dị hóa (15)



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Trời tối.

Nguy hiểm đã qua, tường phòng ngự xây dựng trước đó cũng chưa bị hủy hoại, người dị năng hệ thổ tiếp tục đào hang trên vách núi đất, những người khác thì thu nhặt lốp xe lăn khắp nơi, ghế da, nệm cùng với hành lý, vật tư để dùng qua đêm.

May mắn là lần này vật tư tổn thất không lớn, cho nên không cần lo lắng đói bụng, nhưng không ai có thể vui vẻ được.

Năm người mất tích, sống chết không rõ, dù đã để người dị năng hệ phong trong đội thừa dịp trước khi trời hoàn toàn tối om đi xung quanh tìm một hồi, lại chẳng thể phát hiện bất cứ dấu vết gì. Hiện nay chỉ có thể hi vọng độc trong người Lý Mộ Nhiên nhanh tan, có thể cung cấp một ít manh mối.

Bữa tối ăn mà vô vị, nhưng lại không thể không ăn, dù sao ai cũng không biết có còn nguy hiểm nào ập tới nữa hay không. Thời gian chờ đợi bao giờ cũng cực kỳ giày vò, nhưng đối với họ thì trước mắt việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là chờ đợi, chứ không phải chia nhỏ đội ngũ đâm đầu đâm vào trong bóng tối tản mạn không mục đích mà tìm kiếm.

Việc này vừa nghĩ tới cũng làm người ta không rét mà run, có thể suy đoán, thời gian mấy người mất tích là trong lúc toàn bộ đoàn xe bị chim biến dị tấn công. Mà có thể làm được gọn gẽ như vậy, sau đó không để lại chút manh mối nào, còn có thể né tránh tấn công của chim biến dị thì đây cũng không phải chuyện mà thú biến dị hoặc là zombie thông thường có thể làm được.

Mọi người không khỏi nhớ tới dấu vết mà Tống Nghiễn từng bảo Lý Mộ Nhiên cảnh báo cho bọn họ, một cách tự nhiên mà liên hệ hai chuyện lại với nhau. Nếu như là thứ mà ngay cả Lý Mộ Nhiên đều thăm dò không được và Tống Nghiễn cũng đuổi không kịp, vậy thì mọi chuyện bèn dễ hiểu, nhưng chuyện này cũng không phải là tin tức tốt, bởi vì điều đó có nghĩa là muốn tìm được người mất tích chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

Đến gần tám giờ, khi đã có một phần người không trực đêm tiến vào trong hang đất chuẩn bị ngủ, rốt cục có người ra khỏi khe nứt.

Đó là Nam Thiệu.

Thấy là hắn, mọi người không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là trong lòng căng thẳng, da đầu cũng bắt đầu ngứa ngáy. Ngay cả Ú Ú trước đó vô cùng oai phong lẫm liệt đều rụt cổ lại, cúi đầu chui vào trong hang đất, nhanh chóng giấu bản thân thật kỹ.

Nam Thiệu vừa hoạt động thân thể hơi cứng ngắc, vừa tùy ý quét mắt qua đám người. Không tìm được người mà mình muốn, động tác của hắn thoáng dừng, sau đó lại tỉ mỉ quét một lần nữa.

Xác thực không có. Khóe môi Nam Thiệu hơi mím chặt, mà còn thiếu một vài người cho nên hắn cũng chưa nghĩ tới hướng quá xấu. Hắn chú ý tới hang trên vách đất, cũng không định đi hỏi người khác mà là dự định vào trong xem thử.

“Nam Thiệu.” Chu Huy rốt cục không nhịn được, gọi hắn lại. “Trương Dịch mất tích rồi. Không chỉ anh ấy mà còn…”

Nam Thiệu chỉ nghe được câu đầu tiên, còn phía sau đều biến thành thanh âm không có ý nghĩa. Trên mặt hắn hiện lên vẻ mờ mịt, như là nghe được một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường.

“Cậu nói gì cơ?” Hắn nhẹ giọng hỏi, trong mắt là vẻ nghi hoặc thực sự, cũng không có tâm tình gì khác.

Hắn càng như vậy, mọi người càng cảm thấy căng thẳng, Chu Huy kiên trì kể lại chuyện mới xảy ra trước đó một lần, tựa hồ sợ Nam Thiệu nghe không rõ, tựa hồ sợ hắn quá kích động, cho nên tận lực chậm lại tốc độ nói, từng chữ từng chữ thốt ra rất rõ ràng.

“Đừng nói nữa, nhìn kìa…” Chu Huy còn chưa nói hết, một người bên cạnh lén lút giật giật tay áo anh ta, hạ thấp giọng nói.

Chu Huy thuận theo ánh mắt của người nọ mà nhìn về phía tay Nam Thiệu, phát hiện không biết vào lúc nào nơi đó đã biến thành hai cái chân kiến ngăm đen có răng cưa, lời anh ta định nói không khỏi im bặt đi.

Những người khác cũng đều chú ý tới, không khí lập tức yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có tiếng gió thổi qua quần thể nhã đơn tạo nên thanh âm như quỷ khóc thần gào.

Vải vóc bị xé rách, một đôi chân kiến lộ ra sau quần áo, sau đó là râu, giáp kiến, thân thể màu đen hiện ra cảm xúc kim loại…

Mọi người đã sớm biết Nam Thiệu là người dị thú hóa, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy được hắn biến thân, nhất thời vừa thấy mới mẻ vừa cảm giác sợ hãi, cũng không khỏi đứng lên làm ra tư thế đề phòng.

Roạt, trên lưng Nam Thiệu lộ ra đôi cánh xé toạc quần áo, cánh dang rộng ra. Ánh mắt hoàn toàn hóa kiến của hắn khi đảo qua mọi người đã từ mờ mịt chuyển thành lạnh lẽo, trong lạnh lẽo lộ ra ý khát máu nồng nặc.

Tất cả mọi người bị nhìn mà thần kinh căng như dây đàn, tựa hồ chỉ cần một động tác nhỏ bé sẽ có thể bị đập vỡ nát.

“Nam Thiệu…” Chu Huy nuốt nước bọt, khàn khàn mở miệng, nhưng mà chỉ hô hai chữ này lại không biết nên nói gì được, vì vậy bầu không khí lại một lần nữa trở nên ngưng trệ.

Nhưng mà Nam Thiệu không để ý gì tới anh ta, cũng không để tâm tới những người khác, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt tràn ngập dục vọng giết chóc, vỗ cánh một cái bay lên giữa không trung, đi vào trong bóng tối, tựa hồ đã quên mất luôn Trương Duệ Dương còn nằm bên trong khe đất.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng dâng lên kỳ vọng, nói không chừng sau khi Nam Thiệu hóa kiến có thể tìm được người mất tích. Chỉ là bị vướng bởi cảm giác nguy hiểm cực địa tỏa ra từ trên người hắn, bọn họ không dám để cho người dị năng hệ phong theo sau.

Ở lối ra khe nứt, Quỷ Bệnh bình tĩnh mà nhìn tình cảnh này, không có bất kỳ phản ứng nào.

Mà Tống Nghiễn đang ở nơi cách chỗ đoàn xe đóng trại khoảng 2-3km đang tỉ mỉ tìm kiếm cái gì đó tựa hồ cũng có cảm giác, nhìn về bên này liếc mắt một cái, sau đó hắn bỗng nhiên đuổi theo hướng của Nam Thiệu.

Cách đó khoảng 35km là một thành phố nhỏ nằm trong khu than đá rộng lớn. Trong nội thành tối tăm, thỉnh thoảng vang lên tiếng zombie ủ rũ gầm nhẹ, cũng giống như những nơi từng đi qua, nơi này có rất ít thực vật biến dị. Đồng thời, xe cộ cũng gần như là không có.

“Hì hì… Ha ha…” Tiếng cười quái dị như quỷ khóc liên tiếp vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh, khiến người nghe không khỏi cảm thấy khiếp sợ hoảng loạn.

Trương Dịch giật giật khẽ, nhưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới kể cả mặt mũi anh đều bị cuốn lấy chặt chẽ, đừng nói là tránh thoát, cho dù muốn nhìn tình huống thế nào cũng không làm được, cũng may lỗ tai vẫn có thể nghe thấy.

Trên thực tế đến bây giờ anh vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là đang chiến đấu, lại đột nhiên bị một thứ như là sợi tơ dùng tốc độ cực nhanh cuốn chặt chẽ cả người lên. Anh định lên tiếng cảnh báo cũng không kịp thì đã bị kéo khỏi chiến trường, giống như cưỡi mây đạp gió bay khoảng chừng nửa giờ, sau đó rơi xuống đất, tha túm rồi lại bị treo lên.

Anh có thể cảm giác được mình bị treo ở giữa không trung, bởi vì dưới chân là khoảng không, co người là cảm thấy cả người sẽ lung lay.

Tiếng cười vẫn đang tiếp tục như là vô cùng vui vẻ, khiến người ta không xác định được thứ phát ra âm thanh rốt cuộc là người hay là quái vật gì. Anh bình tĩnh lại, suy tư về những chuyện có thể xảy ra cùng với kế thoát thân.

Đao đã bị chim biến dị làm hỏng, lúc này chỉ có tay không, anh bị cuốn lấy không thể động đậy, muốn phá vỡ trói buộc vô cùng gian nan. Nhưng bó tay chờ chết cũng không phải là tính cách của anh.

Phương án chạy trốn vẫn không có một chút manh mối nào, tiếng cười kia lại thay đổi biến thành tiếng khóc nỉ non, gào thét thê lương, gào thét phẫn nộ… Dù là Trương Dịch đủ trấn định, lúc này cũng không khỏi cảm thấy sởn cả tóc gáy, tim đập nhanh hơn.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng âm thanh kia biến mất, bốn phía yên tĩnh, nhưng anh lại không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trái lại còn càng thêm lo lắng đề phòng. Có lúc, yên tĩnh so với ồn ào càng khủng bố hơn, càng có thể làm người ta phát điên nhiều hơn.

Trạng thái như thế cũng không kéo dài bao lâu.

“Năm người… Chỉ năm thôi! Tức chết ông rồi, theo lâu như vậy, tốn hết sức lực mà chỉ bắt được năm người… Đều do con côn trùng chết tiệt kia…” Một giọng nói khàn khàn âm trầm vang lên, câu chữ có chút không rõ ràng, mà miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt được hắn đang nói cái gì.

Trong lòng Trương Dịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có tiếng người là tốt rồi, như vậy sẽ có thể trò chuyện trao đổi, chỉ cần cho anh cơ hội… Sau đó anh lập tức phản ứng lại, bị bắt e là không chỉ có một mình anh, còn cần phải cứu bốn người nữa. Như vậy, nếu phối hợp thoả đáng, có lẽ có thể tự cứu.

“Đáng chết! Đáng chết! Sớm biết như vậy, còn không bằng theo dõi thôn Tam Gia, cũng không biết người ở đó nuôi kiểu gì, ăn ngon hơn nơi khác, nhưng đáng tiếc không thể bắt được nhiều hơn. Người Bách Hiệp thì kém xa, không ăn được, còn khó chơi…” Người phát ra thanh âm kia tự nói nhỏ một mình, nội dung lại khiến lòng người lạnh lẽo.

Trương Dịch vốn còn ôm tâm lý may mắn nghe đến đó cũng không khỏi bồn chồn trong lòng, anh hoài nghi không thể giao lưu với người nọ, mà cũng không thể chưa thử đã từ bỏ, vì thế anh nỗ lực lay động thân thể, miệng phát ra tiếng kêu rên, ra hiệu đối phương là anh muốn nói chuyện với hắn.

Hành động của anh dường như đã khiến người kia chú ý, tiếng lẩm bẩm ngừng lại, một lát sau mới lại vang lên.

“Chắc chắn bọn mày rất tò mò tao là ai đúng không? Có phải là rất muốn biết tại sao bắt bọn mày tới đây không? Khà khà… Đừng vội, tao sẽ nói hết cho bọn mày biết…”

“Tao đi theo bọn mày rất lâu rồi, bắt đầu từ thôn Tam Gia Tần Châu. Ôi, quên chưa giới thiệu, ta là Long Thái Cốc, bọn mày có thể gọi tao là thần, nhện thần vĩ đại!” Nhắc tới thân phận của chính mình, âm thanh người kia lập tức trở nên ngạo nghễ, hiển nhiên coi đây là niềm kiêu hãnh.

Heo thần? Trương Dịch bối rối, không tưởng tượng ra hạng người gì lại tự xưng là heo thần, hay là đối phương là một người hâm mộ của tông giáo thần bí nào đó?

(*) Nhện thần-Chu thần 蛛神 phát âm là zhū, Heo thần 猪神 cũng phát âm là zhū

“Thực ra tao chẳng có hứng thú gì đối với bọn mày đâu, thôn Tam Gia rất tốt, nhân số nhiều, mùi vị ngon, nhưng đáng tiếc có thằng oắt Lưu Nhị ở đó, bắt thêm nữa sẽ bị nó nhận ra. Tuy tao không sợ nó, nhưng nói thế nào cũng từng là chiến hữu, trở mặt cũng không dễ nhìn.” Người kia không tự chủ lại bắt đầu nói đâu đâu, dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện với người khác, vừa bắt đầu nói bèn không dừng lại được. Nói mãi lại khó hiểu chạy sang chuyện khác, chuyển tới chuyện hắn và Lưu Nhị ở trong bộ đội, bởi vậy lại liên lụy đến chiến hữu của hắn, lớp trưởng, đại đội trưởng, chỉ đạo viên, mọi người vân vân…rồi lại chuyển qua phong tục mỹ thực địa phương, một vài sự kiện có ảnh hưởng ác liệt trong xã hội, khiến người ta hoàn toàn không biết hắn muốn biểu đạt cái gì.

Vừa mới bắt đầu, Trương Dịch còn chuyên tâm lắng nghe, ý đồ từ trong đó hiểu rõ người này, biết rõ thông tin của hắn, nói ví dụ như sở trường, tính tình thói quen các loại. Mà sau đó anh phát hiện căn bản là vô dụng, này người nói chuyện lung ta lung tung, không hề có kết cấu, tràn ngập hoài niệm với kỉ niệm đã qua, nhưng lại mang đầy lệ khí, ngoại trừ biết hắn đã từng là tay súng bắn tỉa, còn lại không có thu hoạch nào khác.

Tơ bao lấy thân thể anh vô cùng chặt chẽ, không khí vốn không đủ, nghe hồi lâu liền cảm thấy buồn ngủ. Đúng lúc này, anh nghe tiếng kéo roẹt như là có vải vóc bị xé rách, liên tiếp mấy lần như vậy, còn chưa phản ứng lại được, cảm giác đau truyền đến, trên mặt bỗng nhiên được lộ ra, không khí rót vào, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn. Anh mở mắt theo phản xạ, cuối cùng cũng nhìn thấy người bắt bọn anh tới đây, đồng tử không khỏi co rụt lại, tim đập thình thịch.

Đây có thể xưng là người sao? Đó rõ ràng là một con nhện lớn. Đương nhiên lớn hơn so với nhện bình thường, nếu so với con người thì chỉ lớn hơn người bình thường một chút.

Toàn thân nó màu nâu xám như dính đầy bùn đất, trong đó xen lẫn một vài vết rạn rạn, có vết đốm giống như cành khô lá cây, nếu như nằm trên mặt đất bất động, rất khó khiến người phân biệt ra được. Nếu như chỉ là như thế, vậy đó chỉ là một con nhện lớn mà thôi, con nhện biết nói vẫn chưa đủ đáng sợ.

Nhưng khi nó nói nói tới chỗ kích động, lại đứng thẳng người lên, vì vậy Trương Dịch nhìn thấy ngực bụng nó còn đang ôm một người. Nói ôm thực ra là không chính xác, phải nói là tồn tại, hay là cộng sinh, bởi vì lưng người kia gắn với ngực con nhện. Tay chân hắn đã héo rút, nhưng chưa hoàn toàn biến mất, nhìn qua giống như đứa trẻ, đầu kẻ đó và đầu con nhện liên kết với nhau, thời điểm nói chuyện miệng nhện và miệng người đồng thời đóng mở, lại chỉ phát ra một thanh âm, cho nên khi nghe không chỉ cảm thấy kỳ quái còn có chút mơ hồ không rõ.

Người này hoàn toàn không có tóc, đầu bóng loáng như trứng gà, không có lông mày, mũi tẹt, cả khuôn mặt bằng phẳng như bánh mì loại lớn, cũng không biết là trời sinh hay là thay đổi do dị biến. Xấu đến như vậy, hắn còn có một đôi mắt nhỏ dài, khóe mắt khi thì hung ác lấp lóe, khi thì lạnh lùng tỉnh táo, khi thì điên cuồng táo bạo khiến người ra cảm thấy kinh hồn bạt vía. Đa số mọi người thà rằng gặp phải sát nhân lý trí còn hơn đụng tới kẻ điên thế này.

Dù biến thành như vậy, hình như người này vẫn còn một vài thói quen của nhân loại, ở vài vị trí quan trọng trên người lại còn treo mấy miếng vải rách, có ý tứ che giấu.

Trương Dịch không chắc rốt cuộc người này là dị thú hóa như Nam Thiệu Tống Nghiễn hay là loại biến dị khác, nhưng ít nhất đã biết thứ trói buộc bọn họ chính là tơ nhện, chẳng trách anh cứ luôn cảm thấy dính dính. Cũng đã rõ ràng, đối phương nói là nhện thần chứ không phải heo thần.

“Bọn mày chất lượng coi như tạm được, hầu như tất cả đều thức tỉnh…” Long Thái Cốc than thở, biểu tình có chút đắc ý dào dạt, cảm thấy bản thân thật tinh tường. Nhưng hắn nhanh chóng lại trừng Trương Dịch, nhổ mấy bãi nước miếng, “Xúi quẩy! Rõ ràng là có thể một lưới bắt hết, không ngờ thứ ngủ trên mui xe lại là quái vật! Vất vả lắm mới cướp được mấy người, lại xen lẫn một đứa tầm thường. Phi phi! Xúi quẩy! Xúi quẩy!” Càng nói hắn càng tức, sau đó lại bắt đầu mất khống chế rống gào kêu la.

Trương Dịch đã quen việc hắn thay đổi không ngừng, nhân cơ hội đánh giá hoàn cảnh xung quanh, xem còn có ai bị bắt đến, cùng với tình huống bọn họ hiện tại.

Lúc này hẳn đã là buổi tối, bốn phía lại không hề tối tăm, tuy không sáng sủa như ban ngày nhưng cũng đủ để mọi người thấy rõ bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status