Mạt thế chi phế vật

Chương 341: Tụ hội ở thủ đô (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dật Phong, Yến Phi Ly

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Lễ cưới cử hành vào ngày thứ ba, đêm trước ngày cưới Tống Nghiễn nói với Lý Mộ Nhiên sáng sớm ngày mai sẽ đến đón cô, lúc đó Lý Mộ Nhiên cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cho là hắn muốn đi đâu đó. Chờ Tống Nghiễn đi rồi, cô mới dặn dò Ninh Vũ hai câu rồi chuẩn bị ngủ. Sau đó đám Trương Dịch đến.

Anh mang theo một đám trẻ con, còn có đồ ăn vặt, bia, nến, cùng với một bộ mạt chược.

“Mộ Nhiên, tụi anh ở đây chơi mạt chược cả đêm. Em đừng bận tâm, muốn làm gì thì cứ làm đi.” Trương Dịch cười híp mắt nói.

Lý Mộ Nhiên há hốc mồm, dù như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao bọn họ đột nhiên chạy đến nhà mình để chơi mạt chược, có điều cô vẫn mời mọi người vào, dự định lát nữa sẽ hỏi thử.

“Em gái à, anh đã nói với em rồi, đàn ông ấy mà, không chiều chuộng quen được. Tụi anh tới từ Nội Châu nên tính là nhà mẹ đẻ của em, nếu mai này Tống Nghiễn dám bắt nạt em thì cứ về bảo anh, tụi anh sẽ giúp em hả giận.” Cục thịt Trần vừa đi theo mọi người bày bàn ghế, vừa lớn giọng nói với Lý Mộ Nhiên.

Cái gì cơ? Lý Mộ Nhiên khó hiểu.

“Tụi em tới từ Đông Châu cũng vậy!” Phó Đam, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên cũng nhanh chóng nhấc tay biểu thị, chỉ là vẻ mặt đó thấy thế nào cũng không tự tin.

“Chú chủ nhiệm mới không bắt nạt dì Mộ Nhiên đâu.” Trương Duệ Dương tròn mắt nhìn mọi người đang thể hiện tình cảm dạt dào, không nhịn được nói. “Hơn nữa chú Tống Nghiễn hung dữ lắm, còn có rất nhiều rất nhiều người theo chú ấy nữa, mọi người đều đánh không lại đâu.”

“Vậy em đi xin chú Quỷ Bệnh giúp đỡ đi.” Ngô Tử Nhiên không chút nghĩ ngợi đáp lại.

“…” Xuất phát từ một loại trực giác nào đó, Trương Duệ Dương cảm thấy chú Quỷ Bệnh ước chừng sẽ không quan tâm chuyện như vậy đâu.

Nghe lời của họ, Lý Mộ Nhiên mơ hồ hiểu ra chút gì đó, nghiền ngẫm nhiều lần câu trước đó của Tống Nghiễn cùng với sắc mặt hắn khi nói cũng cảm giác được không giống mọi khi. Nhất thời cô không khỏi bắt đầu hồi hộp.

Ngày mai kết hôn, cô nên làm những gì đây?

“Em không cần làm gì hết, ngủ một giấc thật say là được, ngày mai chờ Tống Nghiễn tới đón em là xong.” Nhìn ra cô đang lo lắng, Trương Dịch không nhịn được mỉm cười.

Những người khác có lẽ cũng có ý này, sau đó ai chơi mạt chược thì chơi mạt chược, gặm đồ ăn vặt thì vui vẻ mà gặm, đám trẻ con nô đùa chạy hết phòng này qua phòng khác, khiến cho gian nhà luôn luôn hiu quạnh náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lý Mộ Nhiên quẩn quanh vài vòng trong nhà, phát hiện quả thực mình không có gì để làm thì cũng bình tĩnh lại tâm tình. Đầu tiên cô đun chút nước sôi cho mọi người uống, sau đó ngồi xuống xem một lúc, lại lấy chăn đắp cho đám nhỏ liền bị đuổi đi ngủ.

Bây giờ là tận thế, dù có kết hôn thì ước chừng cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần tổ chức đơn giản thôi. Lý Mộ Nhiên tự nhủ như vậy nhưng vẫn lăn qua lộn lại một hồi lâu mới ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, nghe tiếng nói chuyện và thanh âm xoa mạt chược bên ngoài hơi giảm xuống, đột nhiên cô cảm thấy rất ấm áp. Lòng yên ổn nên cô ngủ rất sâu, mãi đến tận khi bị Từ Tịnh đánh thức.

Lúc cô tỉnh dậy trời vẫn còn tối đen, có lẽ cũng mới chỉ bốn năm giờ sáng. Bếp lửa đun nước tựa hồ vẫn luôn giữ nhiệt, còn có bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, trên giường ngủ là một đám trẻ con nằm theo thứ tự lớn bé.

“Đi tắm đi, tắm xong chị trang điểm cho em.” Từ Tịnh nói, những người khác cũng thu dọn bàn mạt chược, bắt đầu bận túi bụi.

Thấy họ trịnh trọng như vậy, Lý Mộ Nhiên vốn rất bình tĩnh đột nhiên khó giải thích được mà cảm thấy hồi hộp.

Khi cô trang điểm, đám đàn ông đều bị đuổi ra bên ngoài, bắt đầu quét dọn nhà cửa sân vườn, dán chữ hỷ đỏ tươi, treo vải đỏ khắp nhà, cũng không lâu lắm đã khiến cả căn nhà nhỏ khởi sắc tươi tắn hơn nhiều. Nam Thiệu lại còn ra ngoài lấy chút hoa lá từ thực vật biến dị, cắm trong bình bày biện khắp nơi, tăng thêm mấy phần rực rỡ đẹp mắt cho ngôi nhà.

Cả đêm Ninh Vũ đều ngồi ở bên cạnh nhóm người lớn, bưng trà dâng nước, dù cho ngủ gà ngủ gật cũng không chịu lên giường đi ngủ, lúc này nó cũng bận trước bận sau giống như một ông cụ non.

“Cháu phải đưa dâu cho chị hai.” Nó nói.

Người lớn trong nhà đột nhiên chợt hiểu cậu nhóc đây là muốn làm trụ cột gia đình, muốn làm chỗ dựa cho Lý Mộ Nhiên, cho nên cũng tùy ý Ninh Vũ. Đồng thời không khỏi thương tiếc hơn mấy phần đối với đứa trẻ lúc thường hầu như chẳng hề có sự tồn tại này.

Trương Duệ Dương, Ngô Tử Nhiên và mấy đứa trẻ tới sáu giờ cũng bò dậy, ríu rít nhưng thực tế cũng không giúp được gì, hơn nữa chẳng thể so được với trước tận thế, quả thật không có quá nhiều chuyện để làm cho nên chỉ là rửa mặt ăn sáng, ấy nhưng vẫn khiến cả căn nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Từ Tịnh không biết tìm đâu ra mỹ phẩm để trang điểm, lúc thường cũng không thấy cô dùng bao giờ, nhưng tay nghề của cô vẫn rất thành thạo, không ngừng tô điểm cho gương mặt, thậm chí còn giúp Lý Mộ Nhiên sửa sang lại mái tóc, khiến cho gương mặt càng trở nên sáng sủa hài hòa.

Không có khăn che mặt, đồ cưới là áo bông váy bông màu sắc đỏ thẫm kiểu Trung Quốc cổ, rất dày. Khi Lý Mộ Nhiên nhìn thấy bất chợt cảm giác bất lực, rất không tình nguyện mặc vào.

“Ngài Tống mang về đấy.” Từ Tịnh suy nghĩ một chút, tìm không ra lý do khác để khuyên bảo, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phun ra một câu như vậy. Thành thật mà nói, cô cũng nhìn không lọt bộ váy cưới này đâu.

Lý Mộ Nhiên khuất phục. Có điều sau khi cô mặc vào, hai mắt Từ Tịnh lại sáng lên, khen ngợi liên tục: “Đẹp quá. Tuy kiểu hơi quê mùa nhưng vẫn rất xinh.”

Giá mà chị đừng nói thêm câu sau thì tốt. Lý Mộ Nhiên bất đắc dĩ nhìn Từ Tịnh, cứng rắn kiềm chế không đi đến xem gương. Có điều cô cũng từ bỏ hành động này, nhìn có đẹp hay không cũng kệ nó, ít nhất không cần chịu lạnh. Bộ váy cưới này mặc trên người đặc biệt ấm áp chân thật.

Trang điểm xong xuôi, Ninh Vũ bưng bát mì tiến vào cho Lý Mộ Nhiên ăn.

“Tiểu Vũ, đêm nay em theo chị qua bên kia ở nhé, ngày mai chúng ta lại trở về thu dọn đồ đạc.” Lý Mộ Nhiên nhìn thấy em trai, đột nhiên cảm thấy cần phải căn dặn một tiếng, miễn cho đứa nhỏ không biết nên làm gì. Trong suy nghĩ của cô, cô ở đâu thì em trai nhất định cũng có thể ở đó.

Ninh Vũ không lập tức lên tiếng, mãi đến tận khi chị gái ăn xong, nó bưng bát đi ra ngoài mới mở miệng: “Chị hai, em sẽ ở nhà của chúng ta, em có thể tự chăm sóc mình.” Nhà này sẽ do nó tự trông coi, sau này lỡ chị hai tủi thân cũng không đến mức chẳng có nhà để về.

“Như vậy sao được…” Lý Mộ Nhiên không biết ý nghĩ của Ninh Vũ, dù có biết thì cô cũng không đồng ý. Dẫu sao Ninh Vũ mới mười tuổi, vẫn chưa tới thời điểm tự lập.

Ninh Vũ rõ ràng đã hạ quyết tâm, nói xong bèn rời đi, hoàn toàn không nghe Lý Mộ Nhiên. Lý Mộ Nhiên còn muốn đuổi theo khuyên răn cậu nhóc một chút, lại bị Từ Tịnh kéo lại dặm thêm son.

“Trong căn cứ không nguy hiểm, nó muốn ở riêng thì cứ tùy ý nó đi, cũng không xa xôi gì cả, bất cứ lúc nào em cũng có thể sang đây thăm nó. Với thói đời bây giờ, trẻ con có thể càng sớm độc lập càng tốt, huống hồ trước khi em tìm được nó chẳng phải nó đã sống một mình hơn nửa năm sao. Ninh Vũ hoàn toàn có thể chăm sóc chính mình mà.” Từ Tịnh nhàn nhạt nói.

“Em biết ạ, chỉ là không nỡ thôi.” Lý Mộ Nhiên thở dài. Những đạo lý này làm sao mà cô không hiểu có chứ, chỉ trước đây chưa tìm thấy cũng liền thôi, Ninh Vũ trong lòng cô vẫn là đứa trẻ không khiến người ta yêu mến, cho dù là chết rồi, cô cũng chỉ thoáng cảm thấy đau thương, rất nhanh rồi sẽ quên, sẽ không lo nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ lại không giống nữa, hiện tại Ninh Vũ đã ở bên cạnh cô, đừng nói nó đã thay đổi đến mức hiểu chuyện, dù cho nó vẫn ngang ngược như trước đây thì cô cũng sẽ không nhẫn tâm để em trai phải sống một mình.

Từ Tịnh mỉm cười, không khuyên nhủ nữa. Cô vốn không giỏi về khuyên bảo người ta, quan hệ với Lý Mộ Nhiên cũng chỉ bình thường, vấn đề riêng tư như vậy có thể xen đôi lời đã là cực hạn, nói nhiều thì mất hay.

Khi hai người đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng pháo.

“Đến rồi.” Từ Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn bị bao trùm bởi bóng tối.

Thần kinh Lý Mộ Nhiên chợt căng thẳng, tạm thời vứt chuyện của Ninh Vũ qua một bên, có chút lo lắng nói: “Gây động tĩnh lớn như vậy có thu hút thú biến dị và zombie tới không?” Thật sự là hơn một năm nay cẩn thận quen rồi, cô hơi sốt sắng và không thích ứng đối với tình cảnh náo nhiệt này.

“Đến cũng không sợ.” Từ Tịnh cười đáp.

Với địa hình như ngã năm bình địa, zombie thông thường không thể qua được, còn thú hay zombie biến dị thì số lượng thực sự là rất có hạn, trong điều kiện không có tác động từ bên ngoài, nếu muốn bị bao vây giống như căn cứ Vân Châu trên cơ bản là chuyện không thể, cho dù là nổ toàn bộ căn cứ cũng chẳng đưa tới nhiều như vậy, huống hồ là chỉ đốt vài bánh pháo. Còn chút ít thú biến dị hay là zombie, đối với thực lực hiện tại mà nói hoàn toàn là tự dâng thịt lên cửa.

Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng. Nếu như ở trong căn cứ còn phải cẩn thận từng li từng tí, thận trọng từ lời nói đến việc làm hệt như ở bên ngoài thì cũng không tránh khỏi quá mệt mỏi rồi. Náo nhiệt vừa phải như trước mắt này vẫn rất cần, có lợi cho việc giảm bớt sức ép.

Có lẽ cũng vì cân nhắc đến điểm này, Tống Nghiễn mới muốn tìm ít pháo để  đốt, làm nóng bầu không khí một chút, cũng để thổi tan sự chết lặng trong lòng mọi người từ khi tận thế đến.

Cùng đi đón dâu có Thẩm Trì, Từ Tam và Lâu Nam. Đằng Tấn cũng dẫn theo mấy thú nhân, ngoài ra còn có Vân Tắc, Tiêu Thắng, tùy tiện tụ thành một nhóm. Nếu như tối hôm qua đám Trương Dịch không tới, chỗ Lý Mộ Nhiên sẽ có vẻ quá mức vắng lặng.

Vụ chặn cửa mấy người trưởng thành không tiện làm, mấy thiếu niên lại da mặt mỏng, tuổi tác nhỏ hơn thì quá mức trầm ổn yên tĩnh, một mình Ngô Tử Nhiên một cây làm chẳng nên non, vì vậy chẳng có chút thử thách nào đã thả cho người đi vào.

Trương Dịch đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy người đến bèn bưng lên, mọi người ăn uống náo nhiệt, chỉ có Tống Nghiễn trực tiếp đi vào bên trong gặp cô dâu nhỏ của mình.

Cũng không biết là do bầu không khí hay vì nguyên nhân gì khác, rõ ràng đêm trước đã gặp mặt, lúc này nhìn thấy Tống Nghiễn, Lý Mộ Nhiên lại chợt thấy ngượng ngùng.

Còn Tống Nghiễn trông thấy Lý Mộ Nhiên mặc một thân đỏ thẫm, không nhịn được mà bật cười.

Váy cưới này là nhờ người làm thủ công. Hắn tìm vải đỏ và bông, bảo người làm nhét bông thật dày vào bên trong, nguyên nhân chủ yếu là sợ Lý Mộ Nhiên bị lạnh. Chỉ không ngờ kết quả lại như thế này. Như vậy cũng coi như cho qua, quan trọng nhất là Lý Mộ Nhiên còn chịu mặc, điều này làm cho hắn vừa thấy buồn cười lại vừa cực kì vui vẻ.

Áo cưới là do Tiêu Thắng làm, chắc chẳng ai tin nổi chuyện này. Quê Tiêu Thắng là ở một thôn nghèo khá xa xôi, cha anh làm thợ may, lúc anh mười mấy tuổi đã thừa kế tay nghề tổ truyền, vốn dự định sau khi xuất ngũ nếu không tìm được việc làm thì sẽ tiếp quản tiệm may vá. Sau đó anh mới phát hiện nghề này đã không còn nổi tiếng nữa, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là nghề này phải bắt mốt kịp thời, mà thẩm mĩ của cha anh vẫn còn dừng ở hai mươi, ba mươi năm trước, anh cũng là như thế, vấn đề này thành ra rất không tốt.

May mà Tống Nghiễn lợi dụng quan hệ lập nên công ty an ninh, chuyên tiếp nhận lính hay là bộ đội đặc chủng xuất ngũ nhưng không thể thích ứng xã hội, tìm cho bọn họ một lối ra khác. Mấy người Vân Tắc, Tiêu Thắng bèn trở thành người phụ trách, vì thế Tiêu Thắng không cần lại trở lại quê nhà để trông coi cái tiệm may vá cổ xưa kia nữa.

Tống Nghiễn biết anh có khả năng ấy, cho nên mới nghĩ đến việc để Tiêu Thắng giúp Lý Mộ Nhiên chuẩn bị váy cưới. Tống Nghiễn hi vọng lúc kết hôn Lý Mộ Nhiên mặc đồ làm riêng cho cô, cho dù quần áo thực sự không ra làm sao.

Chỉ là bộ đồ này thật sự là… Mặc vào người nhìn hơi tròn trịa, giống một con gấu nhỏ, còn là gấu nhỏ màu đỏ, phong cách ba mươi, bốn mươi năm trước, quê mùa một cục. Cũng may Lý Mộ Nhiên mặt mày thanh tú, làm tóc xong kết hợp với quần áo màu đỏ lại khiến cô trông càng thêm ngoan ngoãn xinh đẹp.

Chỉ là có hơi giống như cô dâu nhỏ thập niên 60, 70.

Tống Nghiễn thực sự không nhịn được niềm vui mừng, lại còn không dám để Lý Mộ Nhiên nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng, chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ mình vì cưới được vợ mà vui sướng không ngậm được mồm. Đương nhiên, vui cũng là vui thật, nhưng trong đó pha lẫn chút niềm vui khác kỳ quái mà thôi.

Cười sẽ lan truyền, Lý Mộ Nhiên thấy sau khi Tống Nghiễn đi vào liền cười không ngậm miệng lại được, tuy cảm thấy có điểm là lạ, nhưng vẫn không nhịn được mà cười theo, chút ngượng ngùng ban nãy nhất thời hóa thành hư không.

Từ Tịnh đứng bên nhìn thấy, không nhịn được có cảm giác muốn bóp trán. Cặp đôi ngốc nghếch này!

Trời đã tảng sáng, Tống Nghiễn cõng Lý Mộ Nhiên ra cửa.

Đối với chuyện cõng vợ này, kỳ thực Lý Mộ Nhiên không muốn đồng ý, cô thà tự đi còn hơn. Mà về điểm này, Tống Nghiễn lại vô cùng kiên quyết. Tống Nghiễn cõng cô ra cửa, mọi người chen chúc đứng xem, hắn cũng không trực tiếp đi về nhà mới, mà là đi theo phố lớn ngõ nhỏ trong căn cứ một vòng.

Ven đường tiếng pháo không dứt bên tai, thỉnh thoảng có pháo hoa gào thét bay lên trời, người ở nhà đều đi ra xem, khắp nơi chen chúc nhốn nháo, khói bay đầy đường, mùi lưu huỳnh cháy tràn ngập chóp mũi mọi người, không khí sinh hoạt náo nhiệt như vậy khiến mọi người đã bị bóng ma tận thế và đau đớn mất người thân bạn bè bao phủ không tự chủ nở nụ mang chút hoài niệm. Đặc biệt là khi nhìn thấy cô dâu được Tống Nghiễn cõng trên lưng tràn ngập màu đỏ sung túc, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

Ngoại trừ một người.

Tống Nghiễn cõng Lý Mộ Nhiên đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong căn cứ, mục đích dĩ nhiên không phải là hắn dư hơi thừa sức không chỗ phát tiết, mà là muốn cho tất cả thành viên trong căn cứ đều có ấn tượng với Lý Mộ Nhiên, cũng tuyên bố với mọi người về địa vị của cô trong lòng mình. Hắn biết Lý mộ nhiên rất hướng nội, dù bị bắt nạt chỉ sợ cũng sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết, sẽ không dùng thân phận để ép người, càng không nói cho hắn, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để đề phòng trước một vài chuyện không hay có thể xảy ra.

Rất hiển nhiên, hành động của hắn có hiệu quả. Mọi người đều đã nhớ rõ, mà có một người lại vì vậy mà sợ hãi không thôi.

Người kia chính là Triệu Như.

Trước kia khi theo đoàn xe của Tống Nghiễn chạy ra khỏi thành phố, tuổi tác Triệu Như và Lý Mộ Nhiên tương đương nên ở chung cũng không tệ lắm. Nhưng có một lần khi đoàn xe đang nghỉ ngơi thì bị zombie tấn công bất ngờ, lúc cô ả chạy trốn đã té ngã, khi sắp bị zombie bắt lấy, Lý Mộ Nhiên nhanh nhẹn xoay người lại kéo cô nàng, cuối cùng lại bị cô nàng thuận thế đẩy về phía sau, rơi vào trong bầy zombie, cũng nhờ vậy mà Triệu Như có thể chạy trốn.

Sau đó hai người gặp lại nhau tại căn cứ Đông Châu, cô ả lo lắng Lý Mộ Nhiên sẽ nói ra chuyện ngày đó nên mới giả vờ yếu thế, làm cho Lý Mộ Nhiên bị mọi người chỉ trích.

Loại ân oán này, nếu là người khác có lẽ sẽ vắt hết óc để nghĩ biện pháp giết chết cô ta. Ban đầu Lý Mộ Nhiên cũng có ý nghĩ đó, nhưng sau này bận hết việc này đến việc khác, không phải là nuôi một đám trẻ thì là theo chân Tống Nghiễn bôn ba khắp nơi, sau nữa là cứu người trong kiếp nạn ở Vân Châu, rồi đi Bắc Hiệp, dần dần không còn so đo với chuyện kia nữa. Hơn nữa tính cách Lý Mộ Nhiên nhìn có vẻ quái gở nhưng thực ra rất mềm lòng, nếu như không phải bị ép đến đường cùng, dù cô cực kì tức giận thì thời gian trôi qua cũng khó mà ôm suy nghĩ trả thù nữa.

Thành thật mà nói, nếu Triệu Như không xuất hiện trước mặt Lý Mộ Nhiên, có lẽ cô sẽ dần quên lãng cô ta, có khi tình cờ hồi ức thì sẽ nhớ tới lúc trước mình đã chịu thiệt thòi bởi người này, cũng bởi vậy mà thức tỉnh dị năng, chạy đến nơi xa ngàn dặm, sau đó gặp được Trương Dịch, Nam Thiệu, Cục thịt trần, những người anh thân thiết như người nhà.

Đối mặt với người từng hãm hại mình, trả thù hay là tránh đi, có lẽ cô sẽ chọn vế sau, sau đó ở điểm bị ép phải bất đắc dĩ phản kích. Cũng bởi vì loại tâm thái này, cho tới bây giờ Tống Nghiễn cũng chưa từng biết chuyện Triệu Như từng hại Lý Mộ Nhiên, nếu không chỉ sợ là đã sớm giải quyết từ lâu.

Giống như việc Trương Dịch đến nay vẫn không biết chuyện tay Phó Đam tàn tật khó tránh khỏi có liên quan đến Trương Duệ Dương. Lý Mộ Nhiên không cho đó là lỗi của Trương Duệ Dương, đám nhóc Phó Đam cũng không cho là như vậy, đương nhiên sẽ không nhắc đến. Người duy nhất tự trách là Trương Duệ Dương cũng vì tuổi nhỏ mà không nhớ lâu, bởi vì Phó Đam luyện tập công pháp của Quỷ Bệnh nên lợi hại hơn cả trước khi bị thương, thành ra không ai để ý đến tay cậu dị dạng nữa. Sau đó Lý Mộ Nhiên nhờ Nam Thiệu chữa trị cho cánh tay của Phó Đam, vì vậy cũng dần dần quên mất chuyện kia. Bởi vậy, xưa nay Trương Dịch chỉ coi Phó Đam là một thiếu niên kiên cường mất cha mẹ được Lý Mộ Nhiên mang về mà thương tiếc, chứ không có bất cứ tâm tư thiếu nợ nào.

Cho nên có một vài chuyện quá khứ sẽ bị bỏ qua, cho dù là xảy ra với người thân cận nhất, dù cho những chuyện đó không hề là chuyện nhỏ. Nhưng cũng không sao cả, Lý Mộ Nhiên đã trưởng thành đến độ cao mà Triệu Như không cách nào với tới, cô cũng không cần Tống Nghiễn che chở, mà từ lâu Trương Dịch đã coi ba đứa trẻ Phó Đam như con cái nhà mình để đối xử. Tất cả những chuyện đã qua dù biết hay không biết thì cũng không còn quan trọng nữa.

Có điều Triệu Như không biết tâm tư của Lý Mộ Nhiên, tuy trước đây cô ả biết Lý Mộ Nhiên khá thân thiết với thủ lĩnh đoàn xe, bản thân cô nàng vẫn luôn nghĩ tất cả biện pháp để bám lấy những người có thực lực, thêm vào đó chuyện lúc trước không có người khác nhìn thấy, cho nên cô ả không sợ hãi. Nhưng bây giờ cô nàng lại phát hiện Lý Mộ Nhiên trở thành vợ của thủ lĩnh căn cứ, sao cô ả có thể không sợ cho được.

Vì vậy khi mọi người đều vui vẻ tham gia lễ cưới đầu tiên sau tận thế, Triệu Như lại hoảng loạn trốn trong phòng mình, muốn nhân cơ hội này trốn khỏi căn cứ Hi Vọng, đi chỗ khác. Chẳng qua là dù thế nào cô ta cũng không nghĩ ra người đáng giá tín nhiệm hơn nữa chịu đi cùng, vì vậy cuối cùng vẫn bỏ qua ý định này. Sau đó mỗi ngày Triệu Như đều sống trong lo sợ bị trả thù, như con chuột mà co rúm trong góc âm u, hoảng sợ không chịu nổi, còn không dám nói với bất luận kẻ nào, cuối cùng còn vì vậy mà sinh ra ảo giác, tự dọa chết chính mình.

Lý Mộ Nhiên tuyệt đối không ngờ được Triệu Như sẽ có kết cục như vậy, hoặc là nói cô đã quên mất người này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không ai nhắc đến và cũng không có cơ hội gặp gỡ.

Sau một tiếng, cuối cùng Lý Mộ Nhiên cũng thoát khỏi cảm giác bị xem là đồ triển lãm, ngồi trên giường ở nhà mới, cô thở ra một hơi. Tuy trong lễ cưới này cô không cần làm gì nhưng cũng không tránh khỏi mệt mỏi.

Tiệc rượu bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều, toàn bộ người trong căn cứ đều có phần, nguyên liệu nấu ăn do Tống Nghiễn dẫn người tự mình đi làm. Trong đoàn xe có đầu bếp từ trước tận thế, lại thuê thêm một nhóm người tay chân lanh lợi, đồ vật đều đủ, một ngàn bàn tiệc tuy làm rất khổ cực nhưng cũng không khó.

Trong căn cứ có khu đất trống rộng lớn bằng phẳng tạm thời chưa sử dụng, bày một ngàn bàn không thành vấn đề, hơn nữa rất có không khí. Đáng tiếc thời tiết quá lạnh, nếu ở bên ngoài, đồ ăn vừa mới bưng trên bàn chỉ sợ đã đông thành đá, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bày trong phòng, mấy nhà liền nhau một bàn, đưa rượu và thức ăn tới cửa, cũng không cần quà cưới, xem như là cùng vui. Chỉ có một đám người thân thiết tụ tập cùng nhau, trở thành nhân chứng cho lễ cưới của hai người.

Cuối cùng Lý Mộ Nhiên cũng không mặc váy soiree, Tống Nghiễn không chuẩn bị cho cô, không biết là vì thời tiết lạnh, hay là không nhìn lọt mắt bộ váy cưới hiện đại nào, hay là vẫn giận hờn vì câu trả lời của cô ngày hôm đó. Lý Mộ Nhiên cũng không có chấp niệm với nó, nếu Tống Nghiễn thật sự mang váy cưới đến, nói không chừng cô và hắn còn phải thảo luận về vấn đề mặc hay không mặc.

Nhẫn dĩ nhiên không thể thiếu, đó là một đôi nhẫn bằng xương thú màu trắng, tạo hình rất đơn giản, chỉ một vòng tròn được mài rất bóng, không nạm kim cương hay gì khác, cũng không có hoa văn, điểm đặc biệt duy nhất chính là bên trong khắc tên của hai người một cách trịnh trọng. Nhẫn lớn khắc tên Lý Mộ Nhiên, nhẫn nhỏ khắc tên của Tống Nghiễn.

Lý Mộ Nhiên chưa bao giờ đeo trang sức, ngại nó không thoải mái, thế nhưng lại rất thích chiếc nhẫn này, trong quá trình chúc rượu cô đã nhiều lần len lén nắm chặt cái tay đeo nhẫn kia. Vừa nhìn là biết thứ này do tự tay Tống Nghiễn chế tạo, bởi vì nó mang đậm phong cách của hắn, đặc biệt là trên đó còn khắc hai chữ “Tống Nghiễn”, nắm trong lòng bàn tay như vậy có cảm giác rất kỳ diệu.

Cho tới nay, khi hai người ở chung, Tống Nghiễn vẫn luôn chiếm vị trí chủ đạo, Lý Mộ Nhiên có vẻ khúm núm, bị động nhiều hơn. Cho nên, khi cô liên tưởng đến bản thân Tống Nghiễn từ chiếc nhẫn, lại liên tưởng đến việc nắm Tống Nghiễn trong lòng bàn tay, hì hì… cảm thấy một niềm vui khó giải thích được.

Không thể không nói Lý Mộ Nhiên vẫn rất có tinh thần AQ, còn việc chiếc nhẫn khắc tên cô cũng sẽ bị Tống Nghiễn nắm trong lòng bàn tay, vậy thì có làm sao, không phải cho tới nay vẫn là như thế ư?

Tống Nghiễn không biết trong lòng cô có suy nghĩ như vậy, nhưng hắn lại có thể cảm giác được cô rất thích nhẫn cưới, như vậy đương nhiên hắn cũng vui mừng.

Khi màn đêm buông xuống, tất cả náo nhiệt đều đến hồi kết, Tống Nghiễn kiên quyết ngăn vụ phá động phòng, không khách sáo chút nào đuổi tất cả mọi người ra khỏi cửa.

“Chị, anh rể, em về nhà đây.” Ninh Vũ là người cuối cùng rời đi, đi tới cửa nó mới quay đầu lại nói với hai người, nói xong, không chờ họ trả lời đã kéo cửa chạy mất.

“Anh đi lôi nó về.” Tống Nghiễn liếc nhìn Lý Mộ Nhiên rồi nói.

“Thôi…” Lý Mộ Nhiên vội vàng nắm lấy tay áo hắn, không cho đi. Trong căn cứ rất an toàn, Ninh Vũ quen thuộc nơi đây hơn bất cứ ai, cô không lo lắng. Tống Nghiễn làm cái gì cũng vì cô, cô cũng không thể để hắn trong đêm tân hôn lại phải giúp cô tóm em trai lại để giáo dục được.

“Ngày mai em sẽ nói với em ấy.” Đứa nhỏ có chính kiến của riêng mình, cô cũng phải cân nhắc.

Tống Nghiễn thấy cô thực sự không miễn cưỡng, đương nhiên mừng rỡ trải qua thế giới hai người, vì vậy cài chốt của cổng, hai người đồng thời trở về nhà.

Trong phòng nến đỏ chiếu sáng trưng, rất có cảm giác động phòng hoa chúc. Tiếng huyên náo ồn ào dần dần đi xa, Lý Mộ Nhiên đột nhiên cảm thấy không khí chợt nóng lên, cúi đầu không dám nhìn Tống Nghiễn.

“Anh đói không, em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh.” Cô nói, sau đó quay người muốn đi về phía nhà bếp.

Một ngày qua, Tống Nghiễn bị chuốc không ít rượu mà lại chưa ăn gì. Cô biết, chỉ có thể lén lút nhờ Ninh Vũ đi lấy chút đồ ăn, lợi dụng thời gian rảnh rỗi cho hắn lót bụng, mà thường là còn chưa ăn được hai miếng đã phải đi xã giao.

Cùng dùng bữa phần lớn là đàn ông trong quân đội, ai cũng uống rất giỏi, bởi vì vui vẻ, ai mời Tống Nghiễn đều không từ chối, may mà hiện tại thể chất hắn đã thay đổi, nếu là trước đây thì đã sớm gục rồi.

Không biết làm sao để trốn tránh bầu không khí ái muội khiến tim cô đập nhanh này là thật, đau lòng hắn cũng là thật, nhưng Lý Mộ Nhiên chưa đi được hai bước đã bị ôm lấy từ phía sau, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, khiến cô có cảm giác sắp nghẹn thở.

“Mặc nhiều quá…” Tay Tống Nghiễn sờ soạng trên người cô, lại chỉ sờ được lớp áo bông dày, không nhịn được mà oán giận, sau đó bắt đầu kéo ra.

Lý Mộ Nhiên không nói gì, rõ ràng áo cưới này là hắn chuẩn bị cho cô, hiện giờ lại ghét bỏ. Mà cô cũng không phản kháng, chưa đến hai lần đã bị cởi chỉ còn lại một lớp áo lót giữ ấm mỏng manh bên trong, cô bị ôm đến giường sưởi đã được đốt nóng.

Ánh nến đỏ lay động, sau một loạt tiếng vang sột xoạt, chính là tiếng hít thở gấp gáp và tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn nhẫn…

Trong buổi tối hôm ấy, không biết có phải vì bị xúc động hay không, có vài cặp đôi đều thương lượng lúc nào cũng làm một lễ cưới, sau đó bất tri bất giác động tình, không nhịn được mà sớm động phòng hoa chúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status