Mạt thế chi phế vật

Chương 89: Gặp lại



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Sau khi vào căn nhà xây bằng đá, nhóm người Nam Thiệu mới biết mười lăm người còn lại là đã tính luôn bọn họ, nhìn lướt qua chỉ có hai người là biến dị, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em không có chỗ để đi. Đội ngũ vốn có thực lực mạnh mẽ chỉ qua một ngày đã tan đàn xẻ nghé, tình hình này thật khiến người ta phải thổn thức.

Tầng một có một phòng bếp và phòng khách rất lớn, còn có một nhà kho nhỏ, tầng hai có hai phòng ngủ. Thật sự là rất nhỏ, vì thế phòng khách và kho đều được tận dụng. Trong đội có hai cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên, một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, một bé trai và một thiếu niên gầy yếu mắt ti hí đeo kính, hai người biến dị cùng với bảy người Nam Thiệu. Ba nữ được phân vào một phòng, phòng còn lại là ba người bệnh cộng thêm Nam Thiệu, ông lão và bé trai với Mắt hí ngủ trong kho, năm người còn lại ở trong phòng khách, đồ đạc thì để trong bếp. Đối với sự sắp xếp này không ai có ý kiến gì, dù sao điều kiện chỉ có vậy, muốn tranh cũng không có gì để tranh. Còn WC thì được xây ở sau nhà, là kiểu ngồi xổm tương đối nguyên thủy, khi đầy còn phải tự đào ra dọn dẹp. Cũng may vào mùa đông không dễ bốc mùi, nếu nắng nóng như trước đây thì người trong phòng sẽ không khác gì chịu tội.

Sắp xếp xong xuôi, Trần Trường Xuân liền dẫn Lô Quân và Kinh Khang ra ngoài một chuyến, lấy về không ít than, mang vào nhóm lửa bếp lò trong phòng. Khi ấm áp dần dần tỏa trong căn nhà đá lạnh như băng, đoàn người xem như tạm thời yên ổn.

“Căn cứ sẽ đúng giờ tuyên bố một vài nhiệm vụ để người sống sót tự do lựa chọn, qua đó kiếm điểm của căn cứ, điểm trong căn cứ có thể sử dụng như tinh hạch.” Trần Trường Xuân nói với mọi người về tin tức mà anh đã hỏi được, ánh mắt nhìn lướt qua người già, phụ nữ và trẻ em, trong lòng âm thầm thở dài. Tuy rằng những người này vào lúc tất yếu cũng có thể cầm vũ khí lên tự vệ, nhưng rốt cuộc vẫn quá yếu. Thế nhưng nếu muốn anh bỏ mặc bọn họ thì anh lại không đành lòng.

“Tuy vào căn cứ không cần phải nộp thứ gì cả, nhưng ở trong căn cứ, điểm hoặc tinh hạch cần phải trả để đổi lấy điện nước, than, tiền thuê nhà cũng không phải ít. Miệng ăn núi lở nhất định là không được, cho nên chúng ta cần phải đi nhận nhiệm vụ.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút, “Đương nhiên, không nhận nhiệm vụ cũng được, chúng ta có thể tự đi giết zombie, chỉ là xe không có xăng, đó là một vấn đề lớn.” Những người rời đi đều không lấy xe cũng bởi vì nguyên nhân này, muốn tìm xăng thật sự là còn khó hơn đi bộ vài trăm dặm.

“Trước khi Trương Dịch khoẻ lại tôi sẽ không nhận nhiệm vụ.” Nam Thiệu từ trên lầu đi xuống, trong tay xách theo ba lô, trong lúc nói câu này thì ném cho Trần Trường Xuân, sau đó lại xoay người lên lầu.

Những người khác nghe hắn nói xong thì sắc mặt đều hơi khó chịu, nhưng khi Trần Trường Xuân mở ba lô kia ra thì không còn ai oán giận nữa. Trong ba lô toàn là tinh hạch của chim chuột và zombie, tràn đầy một bao, cho dù không đến mười ngàn thì hẳn cũng đến mấy ngàn, dư sức trả cho Nam Thiệu và Trương Dịch ăn không uống không. Trước đây khi nhóm người Kiều Dũng rời đi vội vã chưa kịp lấy tinh hạch mà cả đội kiếm được, số lượng đương nhiên không ít, sau đó hai người lại giết một lượng chim chuột khó đếm xuể, không nói số tinh hạch chim chuột chưa kịp lấy ra đã bị đồng loại cắn nuốt, chỉ riêng số bọn họ kịp đào được đã đến vài chục ngàn. Dị năng của Nam Thiệu tuy rằng đã tiêu hao một lượng lớn tinh hạch nhưng cũng không nhằm nhò gì với số tinh hạch trong tay họ lúc này, mang ra để trả cho sinh hoạt hằng ngày, số còn lại cũng đủ cho hắn hấp thu một thời gian. Đương nhiên, Nam Thiệu làm như vậy không có lợi cho mối quan hệ của hắn và những người khác trong đội, nhưng so với Trương Dịch, những thứ khác đều không sao cả.

“Đáng tiếc!” Trần Trường Xuân đột nhiên thở dài.

Những người khác hoặc nhanh hoặc chậm đều kịp hiểu ra anh là vì Trương Dịch mà cảm thấy tiếc hận. Phải biết rằng trước đây khi Nam Thiệu và Trương Dịch đến trợ giúp cho đoàn xe bọn họ, thân thủ và sự ăn ý của hai người từng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi không thôi. Có lẽ là do kí ức này bị gợi lên, mọi người vốn có chút bất mãn với hành vi của Nam Thiệu đều bình thường trở lại. Thế sự vô thường, không ai biết liệu ngày nào đó mình có rơi vào tình cảnh giống Trương Dịch như thế không, nhưng bọn họ biết rõ một điều, họ cũng hy vọng có một người sẽ giống như Nam Thiệu chăm sóc cho Trương Dịch mà không vứt bỏ, ở bên bảo vệ mình không rời. Suy bụng ta ra bụng người, thái độ của Nam Thiệu không những được tha thứ, thậm chí còn nhận được không ít thiện cảm và kính trọng.

Nam Thiệu cũng không biết người khác chỉ bằng một tiếng thở dài của Trần Trường Xuân mà thay đổi long trời lỡ đất, sau khi hắn ngủ cùng Trương Dịch thức dậy thì liền rời đi, chuẩn bị ra ngoài hỏi thăm tin tức của Kiều Dũng.

Trần Trường Xuân sau khi cẩn thận suy tính thì cũng sắp xếp người giúp đỡ tìm kiếm. Anh không phải không nghĩ tới khả năng sau khi tìm được người, Nam Thiệu có thể sẽ mang Trương Dịch rời đi, nhưng anh cũng nhìn thấy một cơ hội khác có lợi cho bọn họ, không chừng nhóm người kia sẽ đồng ý thu nhận tất cả bọn họ. Đoàn đội có thể khiến Nam Thiệu nhớ mãi không quên như vậy, chắc chắn không đơn giản.

Có người trong đoàn hỗ trợ, Nam Thiệu không cần phải ở bên ngoài lâu lắm, hắn không muốn mượn tay người khác chăm sóc Trương Dịch, mà Trương Dịch cũng không muốn phiền đến ai cả, cho dù là đại tiểu tiện cũng thà rằng nhẫn nại đợi đến khi Nam Thiệu trở về. May mắn là Bác Vệ không lớn, cho dù đi hết toàn bộ cũng không đến một ngày, vì thế lúc chạng vạng Trần Trường Xuân đã dẫn theo hai người lên lầu.

Nhìn thấy hai người kia, ánh mắt Nam Thiệu xẹt qua một tia sáng, từ trên giường đứng dậy, kéo chăn lại cho Trương Dịch trước sau đó mới chào hỏi “Đội trưởng Kiều, anh Thạch Tam.” Hắn nhìn về phía sau hai người nhưng không thấy được thân hình mập mạp quen thuộc, không khỏi có hơi thất vọng.

Thạch Bằng Tam hơi gật đầu xem như đáp lại, Kiều Dũng thì bước qua, vươn tay ôm chầm lấy Nam Thiệu, trầm giọng nói “Hoan nghênh về đội.” Sau đó buông người ra, cúi đầu nhìn Trương Dịch đang ở trên giường, im lặng một lát rồi đột nhiên cười lớn “Không phải lại vì thằng nhãi Nam Thiệu này mà bị thương thành như vậy chứ?”

Trong mắt Trương Dịch lộ ra ý cười, mở miệng cố gắng nói hai chữ “Đúng vậy.”

“Hình như còn nghiêm trọng hơn lần trước.” Kiều Dũng vuốt râu lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, sau đó lắc đầu bĩu môi thẳng thắn nói “Nếu thử thêm vài lần như vậy nữa, thân thể này của cậu chỉ sợ sẽ cần đổi mới đấy.”

Trương Dịch bất đắc dĩ, há miệng tựa hồ muốn nói gì đó lại bị Nam Thiệu vươn tay che lại, “Được rồi, anh đừng vô nghĩa với anh ta nữa.” Sau đó quay đầu nhìn Kiều Dũng, thần sắc không tốt khẽ trách “Anh nhìn mà không đoán ra được bây giờ dù anh ấy chỉ nói một chữ cũng rất khó chịu sao?”

“Tôi thấy cậu mới khó chịu ấy.” Kiều Dũng cười ha ha, bộ râu vểnh lên, chứa đầy khiêu khích, rõ ràng là đang cố ý.

Nam Thiệu cảm thấy ngứa răng, hận không thể cho hắn một quyền, cũng may vẫn còn lý trí nên không nói tiếp vấn đề này nữa, mà chỉ hỏi “Sao Mập mạp không tới?” Tuy hắn rất không thích nhìn thấy cục thịt Trần, nhưng không thể phủ nhận vì liên quan tới Trương Dịch và Trương Duệ Dương mà hắn đã xem tên mập kia trở thành bạn của mình.

Nghe Nam Thiệu hỏi, trêu tức trên mặt Kiều Dũng bất giác thu lại, ánh mắt trở nên ảm đạm, không trả lời ngay.

“Mập mạp làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng Nam Thiệu thoáng hẫng nhịp, dâng lên dự cảm không tốt, hỏi lại một câu. Trương Dịch cũng nhìn chằm chằm Kiều Dũng như không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình nào của hắn, đáy mắt bất giác lộ ra lo lắng.

“Cục thịt Trần, Bùi Viễn và Giới Sân trên đường từ huyện Tử Vân tới Bác Vệ, bởi vì gặp phải chim chuột và cây biến dị đồng thời công kích nên đã lạc khỏi chúng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status