Mạt thế tiến hóa

Chương 87: Nghiêm khắc huấn luyện


10h 30’ sáng.

Sau một hồi cẩn thận di chuyển, cuối cùng Tân cũng đã về được đến xóm trọ an toàn. Đứng trước cổng ngó vào trong sân, hắn thấy Huyền Linh và con Lu đã chờ mình không biết từ lúc nào. Chuyển cái hòm tôn qua thành tường bao để Huyền Linh đỡ xuống hộ, hắn ngoái đầu lại đằng sau nhìn ngắm một lúc.

Khoảng một phút sau, chắc chắn xung quanh đây không có con gì bám theo mình, hắn mới bật tường leo vào sân.

Vừa đặt chân tiếp đất, ngay lập tức, con Lu lao tới chồm lên người hắn, vẫy đuôi tíu tít, mừng rơn. Đến lúc này, nguy hiểm đã hoàn toàn qua đi, có thể buông lỏng tinh thần, hắn khẽ cười rồi vuốt ve đầu con Lu. Về đến nhà, có người chờ đợi mang cho hắn cảm giác thật ấm áp, bao mệt nhọc, đau đớn bỗng chốc như tan biến hẳn đi. Cảm thấy có chút khát, hắn buông con Lu ra, mở ba lô lấy chai nước rồi ngửa cổ tu ừng ực.

Ôm cái hòm tôn đứng bên cạnh, Huyền Linh nhìn bộ dạng nhếch nhác, phờ phạc của hắn, cô lo lắng lên tiếng hỏi:

- Anh ổn chứ?

- Không có việc gì đâu em... Lúc nãy gặp chút chuyện thôi... – Khẽ cười, hắn lắc lắc đầu ra vẻ mình không có việc gì để cô bớt lo.

- Chuyện gì? Quái vật “Nấm đầu người” tấn công anh à? – Nghe hắn trả lời, Huyền Linh cảm thấy không đơn giản như vậy nên quan tâm hỏi tiếp.

- Ừ! Không chỉ có quái vật “Nấm đầu người” mà còn thêm con quái đáng sợ khác... Đi vào phòng rồi từ từ anh kể cho... – Gật đầu, hắn tiếp cái hòm tôn trong tay Huyền Linh rồi bước tới phòng trọ của mình.

- Mà An Nhiên có tiến triển gì không em? – Vừa đi, hắn vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh hỏi thăm Huyền Linh về tình hình của An Nhiên.

- Con bé vẫn hôn mê, nhưng người đã bớt nóng hơn trước một chút... – Nhẹ nhàng đáp lời hắn, sực nhớ ra có việc quan trọng, cô vội nói tiếp luôn.

- À, mấy tiếng trước, đang yên lành, con Lu tự nhiên dáo dác, chạy đi chạy lại muốn ra ngoài... Nó có vẻ lo lắng lắm... Rồi chỉ một lát sau thì tiếng gào rú của quái vật và con người la hét vang lên, em cùng với con Lu vội chạy sang tòa nhà bảy tầng leo lên nóc nhìn tới nơi phát ra âm thanh... Nhưng sương mù dày quá, chả nhìn thấy gì cả... Lúc đấy anh có ở gần chỗ này không?

- Chuyện anh sắp kể chính là chuyện này đó... – Đặt cái hòm tôn xuống nền nhà, hắn ngồi lên nó rồi bắt đầu kể lại cho Huyền Linh biết khoảng thời gian lúc trước.

.......................

Khoảng hơn hai chục phút trôi qua, Huyền Linh mới nghe xong Tân kể toàn bộ sự việc hắn vừa trải qua lúc nãy. Đoạn hắn nói mình cùng với nhóm sinh viên bị đàn quái vật “Nấm đầu người” bao vây, xuất hiện cả con quái biến dị đáng sợ, cô nắm chặt tay, cả người căng thẳng cứng lại. Tưởng tượng đến cảnh, chẳng may con “Quái vật người bọ” không xuất hiện, hắn bị cuốn lấy không thoát ra được, cô cảm thấy lo lắng muốn rụng tim. Còn tốt là hắn đã trở lại, mọi chuyện vẫn ổn, cô thở nhẹ một hơi, áp lực nặng trĩu cũng được buông lỏng.

Đang vỗ ngực cho nhịp tim của mình bình ổn trở lại, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi cô:

- Em thấy quyết định của anh từ chối nhóm sinh viên có đúng không?

Cau mày ngẫm nghĩ một lát rồi cô nhìn vào mắt hắn đáp:

- Em không biết nữa... Nhưng em tin tưởng anh dù mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa...

Nghe câu trả lời của Huyền Linh, hắn cảm thấy những khúc mắc trong lòng được tan biến. Dù sao, vừa nãy hắn cũng bỏ qua một cơ hội tốt để đưa hai mẹ con Huyền Linh đến “Khu an toàn”. Khả năng của Trâm hắn đã được chứng kiến rồi, quãng đường có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng khả năng thành công sẽ rất lớn.

- Nước... Nước... – Cả hai đang trò chuyện say sưa, bỗng An Nhiên vẫn luôn hôn mê đột nhiên cất tiếng nói.

Nghe tiếng con, Huyền Linh vội quay lại. Một tay cầm cốc nước, một tay cô nâng đầu con bé lên rồi gấp gáp gọi:

- An Nhiên... Tỉnh... Tỉnh con ơi... Nước đây – Cô gọi mãi vài câu mà con bé hai mắt vẫn nhắm nghiền, môi thỉnh thoảng lại mấp máy trong vô thức.

- Em giúp con bé uống nước đi... Chắc nó phải một thời gian nữa mới tỉnh lại được... – Đứng sát bên giường, hắn vừa đặt tay lên trán An Nhiên cảm nhận nhiệt độ vừa nói.

- Vâng!!! – Khẽ gật đầu, Huyền Linh nhẹ nhàng mím môi con rồi cho con bé uống nước.

Nhìn Huyền Linh chăm sóc An Nhiên vô cùng cẩn thận và không cần đến sự giúp đỡ của mình, hắn mở cái hòm tôn lấy mấy cái bình ắc-quy ra. Ở gần đấy, con Lu thấy hắn mở hòm tưởng có gì ăn ngon nên háo hức ngó vào xem. Nhưng thấy chỉ toàn mấy khối hình vuông không ăn được, nó chán nản chạy đến ổ của mình ở góc nhà, rồi cuộn tròn lại nằm ngủ.

Hắn học khoa cơ khí, nhưng trước kia cũng được nhà trường cũng dạy cả kiến thức về điện. Cho nên, để khai thác đống bình ắc-quy này một cách dễ dàng và hiệu quả nhất hắn biết mình phải làm cái gì bây giờ. Đó là, đấu nối song song các bình ắc-quy thành một hệ. Mà cách để thực hiện việc này có đến bốn phương án.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn chọn lấy một phương án tối ưu trong đầu rồi bắt tay vào làm. Lấy cái kìm trong túi dụng cụ, hắn đi cắt hết dây điện có trong phòng. Xếp các bình ắc-quy thành một hàng thẳng, song song với nhau, hắn đấu từng đoạn dây điện vào hai cực của các bình. Sau đó, hắn gom chung đầu các đoạn dây điện vừa đấu vào hai điểm riêng biệt, cực dương với cực dương, cực âm với cực âm. Cuối cùng, hắn dùng thêm hai đoạn dây tương đối dài khác đấu vào điểm kết nối chung, hai đoạn dây cuối này có nhiệm vụ là đấu thẳng vào tủ lạnh để cung cấp dòng điện.

Kiểm tra lại toàn bộ hệ thống một lượt, chắc chắn là không có vấn đề gì, hắn nhanh chóng sang phòng hai vợ chồng trẻ bê cái tủ lạnh mini mang về. Bây giờ, muốn sử dụng cái tủ lạnh này, hắn còn phải thực hiện một bước nữa. Lấy tô vít, hắn vặn ốc chỗ nguồn, tháo bảng mạch biến áp vất đi. Sau đó, hắn bê cái tủ lạnh lại gần hệ thống bình ắc-quy, thực hiện công đoạn cuối là đấu nốt hai dây nguồn vào tủ.

- Ro... Ro... Ro…

Hắn vừa đấu xong, lập tức tủ lạnh hoạt động phát ra tiếng kêu. Không nén được vui mừng, hắn vội mở cửa tủ kiểm tra thì đèn bên trong lập tức sáng lên, chiếc tủ lạnh hoạt động bình thường như lúc vẫn dùng điện lưới vậy. Ở gần đấy, Huyền Linh thấy thế liền cất tiếng trầm trồ khen ngợi. Sau khi cho An Nhiên uống nước xong thì con bé lại nằm yên nhắm mắt, không còn việc gì khác cô liền chăm chú nhìn hắn loay hoay.

- Ục... Ục... Ục...

Tân đang tháo nốt bóng đèn trong tủ lạnh vất đi để tiết kiệm điện được cao nhất thì phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng bụng của Huyền Linh sôi lên. Ngoái đầu nhìn lại, thấy cô ấy cúi đầu xấu hổ, hắn giơ đồng hồ lên xem vậy mà đã hơn 11h trưa. Ngay lập tức, hắn cảm thấy bụng mình cũng quặn lên rồi cơn đói dữ dội bùng phát. Không chậm trễ thêm nữa, hắn nhanh chóng xếp thịt gà vào tủ rồi đi nấu bữa trưa.

Thấy hắn đi nấu cơm, Huyền Linh liền tiến tới phụ giúp. Con Lu ngửi thấy mùi đồ ăn liền tỉnh dậy xán vào ngay để hóng hớt. Trong căn phòng nhỏ, hình ảnh đôi nam nữ trẻ trò chuyện với nhau cùng với con chó ngồi sát bên cạnh nhìn ấm áp như một gia đình.

............................

1 giờ 15 phút, chiều.

Trời hửng sáng hơn trước một chút, sương mờ đã tan đi gần hết, mưa ngừng hẳn và không khí thì ấm áp hơn rất nhiều. Trong không gian, tiếng chim chóc hót líu lo khắp mọi nơi. Trên những đống đổ nát lớn, bụi cỏ rậm bắt đầu nở hoa sắc tím. Khung cảnh tạo ra trong mắt yên bình như một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp vậy.

Đứng sau cổng dãy trọ, Tân nheo mắt quan sát kĩ một vòng trước cổng. Khi chắc chắn rằng, xung quanh đây không có thêm cái gì khả nghi khác hắn mới quay lại khoảng sân rộng ngay cạnh cổng. Khoảng hơn chục phút trước, hắn thức dậy từ giấc ngủ trưa kéo dài hơn một tiếng, bởi ăn xong là cảm giác mệt mỏi liền ập tới nên không thể không nghỉ ngơi. Sau khi rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong, tỉnh táo trở lại, hắn ngay lập tức nghĩ tới một vấn đề cực kì quan trọng. Đó là, khả năng chiến đấu, đối mặt với nguy hiểm của Huyền Linh rất kém. Sắp tới, khi di chuyển đến “Khu an toàn” mà cô ấy vẫn vậy thì phần trăm rất lớn là không đến được đích.

Cái tủ lạnh đã giải quyết xong, với lượng điện từ hệ thống mười bình ắc-quy thì có thể chạy được vài ngày liên tiếp. Không phải lo nghĩ vấn đề tìm thực phẩm và bảo quản tươi, hắn có thời gian dư dả để làm việc khác. Thế là, hắn nghĩ đến ngay việc rèn luyện cho Huyền Linh.

Nói cho cô ấy biết ý nghĩ của mình, Huyền Linh rất nhanh đồng ý với hắn. Tình hình của An Nhiên bây giờ không cần lúc nào cũng phải có người bên cạnh, cho nên hắn muốn tiến hành kế hoạch ngay với Huyền Linh vào lúc này. Trước tiên, hắn trèo lên nóc tòa nhà bảy tầng dùng ống nhòm quan sát trước một vòng. Biết được xung quanh đây vẫn an toàn, hắn xuống dưới cổng xem kĩ thêm một lần nữa. Bây giờ, khi đã hoàn toàn yên tâm, hắn bắt đầu thực hiện việc rèn luyện.

Vấn đề trước mắt của Huyền Linh là hai vấn đề chính. Một là nỗi sợ hãi khi đối mặt với quái vật “Nấm đầu người”, hai là kỹ năng chiến đấu và sử dụng sức mạnh của bản thân cực kém. Ngẫm nghĩ cẩn thận trong đầu, hắn cảm thấy việc khắc phục tâm lý sợ hãi chưa cấp thiết bằng kỹ năng chiến đấu. Cho nên, hắn sẽ huấn luyện khả năng chiến đấu cho cô trước tiên.

- Anh nói trước, khi huấn luyện anh sẽ rất nghiêm túc đó. Em chú ý làm cho tốt. Bây giờ em cầm đoạn gậy ngắn này thay cho thanh mã tấu và coi anh giống như con quái vật “Nấm đầu người” rồi dùng hết sức tấn công... – Đưa cho Huyền Linh một đoạn cành cây thẳng, dài khoảng hơn ba chục phân, hắn dõng dạc nói cô biết phải làm gì.

- Có được không anh... Nhỡ... – Nhìn cây gậy trong tay rồi lại liếc mắt tới hắn, Huyền Linh ngập ngừng hỏi, chắc cô lo lắng sẽ làm hắn bị thương.

- Em không phải lo việc đấy. Cứ tấn công dứt khoát vào. Chọn những vị trí mà em cảm thấy hiểm nhất – Không đợi Huyền Linh nói hết câu, hắn lên tiếng ngắt lời rồi thúc giục.

- Được rồi! Giờ em tấn công luôn đi. Nhớ là phải dùng hết sức!

- Vâng!! – Khẽ gật đầu, Huyền linh gác những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô chăm chú quan sát tìm mục tiêu để tấn công.

Mấy giây sau, làm ra quyết định, cô hít sâu một hơi, nắm chặt cái gậy bằng hai tay, lao lên rồi dùng hết sức đập thẳng, mục tiêu là đầu hắn.

- Vút! - Hơi lách mình sang một bên, Tân dễ dàng tránh thoát đoàn tấn công trực diện đó.

- Uỵch!!! – Trượt mục điêu, vì dùng hết sức ra đòn, Huyền Linh không khống chế được cơ thể mà nhỡ đã ngã vật xuống đất.

- Đứng dậy!!! – Cau mày, hắn quát to lên một tiếng. Chờ Huyền Linh đứng lên, hắn nhìn vào mắt cô lạnh lùng nói:

- Không kiểm soát được cơ thể, hạ bàn quá yếu. Trước mắt cô đứng tấn một tiếng đồng hồ đã.

- Vâng... Nhưng... Nhưng em không biết đứng tấn... – Thấy hắn như biến thành một người khác, không có một chút gì là dịu dàng, Huyền Linh có chút ủy khuất nói với giọng như muốn khóc.

- Nhìn tôi làm mẫu đây. Nói năng dứt khoát vào. Cô chưa ăn cơm à? – Hai chân rộng bằng vai, Tân chùng gối xuống vào thế tấn, đồng thời hai tay hắn nắm thành đấm đưa thẳng lên trước. Quay ra, hắn gắt lên với Huyền Linh. Vào trạng thái huấn luyện, hắn như biến thành bố mình, người từng hết sức nghiêm khắc với hai anh em.

Bặm môi, mắt rơm rớm, Huyền Linh không dám nói câu gì mà bắt chước tư thế đứng của hắn. Cô biết, hắn chỉ muốn tốt cho mình nên mặc dù ủy khuất, nhưng trong lòng không có ý trách hắn. Chỉ là, cô vừa nghĩ như vậy xong thì hành động tiếp theo của hắn làm nước mắt của cô không giữ được nữa.

- Vút... Bốp! – Nhìn đôi chân mềm yếu như sợi bún đứng sai tư thế, Tân cầm cái gậy quất cho một nhát khá mạnh vào bắp chân rồi quát:

- Cô đang đứng tấn hay tập múa thế hả!? Đứng kiểu gì mà chân cong queo được, tài thật! – Thấy cô cắn răng chảy nước mắt, hắn khẽ thở dài rồi lại tiếp tục nói với giọng nghiêm khắc:

- Khóc cái gì mà khóc. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?

- Bốp! Hai tay thẳng lên không được hạ thấp xuống...

- ...

Nằm ở dưới mái hiên, con Lu nhìn hai người nhảy nhót như xiếc khỉ mà cảm thấy nhàm chán. Nó há mõm ngáp một cái rõ to, rồi không thể chịu được nữa mà cuộn tròn người lại, chìm vào trong giấc ngủ.

Nép sát vào bờ tường, Tân lén lút di chuyển xuống tầng hai. Rón rén bước xuống bậc cầu thang, hắn vừa đi vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh. Bên dưới, tiếng bước chân và tiếng người cười nói vang lên liên tục, có vẻ như sau một ngày dài, tất cả mọi người đã trở về khu cứ điểm. Tới góc cua, hắn vừa ló đầu nhòm xuống thì lập tức phải rụt lại, bởi có hai người cầm súng đang tiến lại gần đây.

Vội nhấc chân, hắn định quay trở về phòng thì hai người bên dưới kia dừng lại, đứng gác dưới chân cầu thang, rồi bắt đầu nói chuyện.

- Hắc... Hắc... Hắc... Nghe nói hôm nay anh Hùng dẫn về mấy con hàng ngon vãi l*, tao háo hức muốn ăn ngay quá... – Hé mắt nhòm xuống, hắn thấy một tên thanh niên trẻ, có vẻ ngoài khá điển trai, tri thức đột nhiên há miệng cười bỉ ổi, phát ngôn những lời lẽ thô tục và liếm mép liên tục.

- Ừ... Thời gian gần đây những người sống xót bên ngoài ngày càng ít... Mấy con hàng trong này lại nát hết cả rồi, hơi động một cái là lăn ra chết.... Mãi mới có hàng mới, nay tao phải chơi cả đêm mới được...Khặc... Khặc... Khặc... – Một tên khác chạc tuổi, đứng bên kia lối đi, nghe đồng bọn nói vậy liền gật đầu rồi nhanh chóng cười nói hưởng ứng.

- Bình tĩnh đi mày... Bao nhiêu người thế này, mỗi người một lượt thì con hàng chết cmn mất... Mà có cả một đứa hãn còn non, chưa mất trinh, tiếc là bọn mình đ* được sờ vào... – Càng nói càng hăng say, tên thanh niên trẻ đã không còn giới hạn trong lời nói của mình.

- Đúng vậy... Mẹ nó chứ, cái lão đại tá đúng là biến thái... Thích kiểu trâu già gặm cỏ non, mấy con tươi mới lão ta đều chiếm dụng một mình rồi chơi đến chết... Hiếm lắm mới nhả cho anh em mình một, hai đứa... Cơ mà toàn là tã đến mức không ra hình người nữa rồi... Chậc... Chậc... – Nhìn ngó xung quanh một tí, không thấy ai, đồng bọn của tên thanh niên chuyển sang nói xấu chỉ huy của mình.

- Mày nói phải... À, ngoài hai con hàng ngon ra thì còn có thằng chồng của bọn nó và một con chó nữa... Mày tưởng tượng thử xem, nếu bọn mình ăn thịt con chó kia, rồi chơi con vợ ngay trước mặt thằng chồng thì biểu cảm của của nó sẽ như thế nào nhỉ... Hắc... Hắc... – Đúng là nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài, tên thanh niên kia trông tri thức vậy mà trong đầu lại đen tối, bẩn thỉu đến đáng sợ.

- Há... Há... Há... Tao không ngờ một thằng trước kia là thầy giáo như mày lại có thể nói ra như vậy... Nhưng nghe thật cmn kích thích, tí bọn mình thống nhất với anh em thực hiện việc này xem... Tao rất chờ mong đấy... – Vỗ vai tên thanh niên, đồng bọn của hắn tiếp tục phóng ra uế ngữ bỉ ổi đến rợn người.

- Cạnh khóe tao làm gì, trước kia mày còn là công an giao thông đấy...

- ....

Xiết chặt cái rìu trong tay, trán nổi gân xanh, hai mắt của Tân hằn đầy tơ máu đỏ ngàu. Hắn đang cố gắng kiềm chế để bản thân không lao lên giết chết hai tên khốn nạn bên dưới. Máu trong người sôi lên sùng sục, hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận và phẫn nộ như thế này. Bọn chúng định đối xử với nhóm của mình như vậy, hắn tự hỏi đây còn là con người sao. Không cần tìm hiểu thêm nữa, đến lúc này hắn đã biết chắc chắn khu cứ điểm này là cái gì rồi. Một cái động quỷ, còn đáng sợ hơn quái vật “Nấm đầu người” ngoài kia. Và càng bi ai hơn, những con quỷ này mang hình dáng con người.

Hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, mấy giây sau, đầu óc thanh tỉnh trở lại, hắn cắn răng lặng lẽ lui về. Hắn muốn giết chết hai tên khốn nạn bên dưới, nhưng hiển nhiên việc đó là không khả thi vào lúc này. Thứ nhất, bọn chúng có súng, hắn dùng rìu vào thanh đao tấn công sẽ rất khó để đạt được hiệu quả tốt. Thứ hai, không diệt gọn được hai tên này một cách thầm lặng, động tĩnh gây ra chắc chắn sẽ thu hút đồng bọn của bọn chúng xung quanh. Khi đó, nhóm của hắn sẽ bị tóm rồi hành hạ đến chết là không phải nghi ngờ. Điều quan trọng nhất cần làm bây giờ là, hắn phải nhân lúc bọn chúng vẫn còn lơ là canh gác, lập tức dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu bỏ trốn khỏi đây mới được.

Vài giây sau, gấp gáp chạy về tới phòng, vừa nhìn thấy hai mẹ con Huyền Linh, hắn liền vội vã cất tiếng:

- Em với cháu trở lại phòng của mình, đeo đô lại đâu mau... Chúng ta phải trốn khỏi chỗ này khẩn cấp... Nhanh... – Vừa nói, hắn vừa tức tốc thu đống đồ hộp, nước uống vào trong ba lô.

Thấy hành động của hắn, Huyền Linh biết được có chuyện chẳng lành xảy ra. Cô không hỏi hắn nguyên nhân tại sao mà vội vã kéo tay An Nhiên tức tốc chạy về phòng của mình. Xách ba lô đeo lên, hai mẹ con cô cuống cuồng quay lại phòng hắn.

Lúc này, Tân cũng vừa thu thập xong xuôi đồ đạc và chạy vội ra cửa. Ra hiệu cho hai mẹ con bình tĩnh, hắn khom người nấp dưới lan can hành lang rồi nhổm đầu hé mắt quét một vòng dưới sân tìm lối thoát. Trong tầm mắt, hắn thấy sân bãi của bệnh viện bây giờ loáng thoáng có khá nhiều người đi lại, tất cả đều mang theo súng, cả bọn muốn đột phá chính diện là không thể nào. Nhìn sang hai bên hành lang, lối dẫn đến hai tòa nhà gắn liền hình chữ U với dãy nhà chính giữa, hắn thấy lối đi đã bị chặn bằng cánh cửa sắt đóng kín. Tòa nhà hai bên tối om, đúng như tên Hùng khốn nạn dẫn nhóm của hắn vào đây nói, là không có người ở bên trong. Như vậy, phương án chạy trốn khả thi nhất bây giờ, là cả bọn chỉ có thể đi sang một trong hai dãy nhà tối đó rồi tìm đường chạy.

Biết được mình phải làm gì, hắn khom người, nấp dưới lan can rồi nhanh chóng dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu chạy về cuối hành lang cánh phải. Đến trước cánh cổng sắt, hắn kiểm tra thấy nó đã bị khóa bằng một cái khóa rất to. Bây giờ, hắn muốn phá khóa để đi sang kia chắc chắn sẽ rất mất thời gian, và động tĩnh gây ra sẽ thu hút bọn tội phạm chú ý. Lập tức bỏ ngay ý định này trong đầu, hắn đi vòng quanh kiểm tra tìm cách đột phá khác. Cái cửa sắt này ở cuối hành lang, đoạn tiếp giáp vuông góc với tòa nhà bên cạnh, phía tường ngoài

Rất nhanh, hắn tìm được cách để vượt qua cánh cửa sắt này mà không phải phá khóa. Nhả hai đầu sợ tơ dính trong lòng bàn tay ra, hắn dính chặt bức tường của cây cột trụ lớn rồi cheo leo nhích từng chút một di chuyển sang hành lang vuông góc đối diện. Một lát sau, thành công sang bên kia hắn rút cái rìu, dính đầu sợi tơ vào đó, phóng lớn sợi tơ lên to bằng bắp tay rồi đáp sang cho Huyền Linh tiếp lấy. Kêu Huyền Linh cắt sợi tơ, cất cái rìu đi rồi buộc vào lan can xong, hắn cũng lập tức buộc nốt đầu bên này lại.

Sau đó, hắn kêu hai mẹ con bám vào sợi dây lớn rồi chậm dãi đu sang. Chờ hai mẹ con vượt qua an toàn xong, hắn gấp gáp nhả hai đầu dính của sợi tơ, bóp lại thành một quả cầu bằng nắm đấm rồi đáp lại cho con Lu đớp lấy. Ra hiệu cho con Lu phi ra khỏi hành lang, hắn cùng với Huyền Linh hợp sức kéo bay nó sang hành lang bên cạnh. Cuối cùng, hắn cắt đoạn tơ buộc nối đi để che lấp dấu vết.

- Hộc... Hộc... Hộc... – Ngồi bệt xuống đất, Tân và Huyền Linh há miệng thở dốc.

Chỉ leo trèo có một đoạn thôi nhưng do tâm lý căng thẳng, hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn mở chai nước tu ừng ực mấy hơi. Dòng nước lạnh buốt chảy vào cổ họng, ngay lập tức hắn cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác đau nhức trong các bó cơ dần dần tan biến. Nhổm đầu, hắn nhòm lại lối cầu thang đi lên, trên hành lang tầng hai tòa nhà đối diện. Thấy không có người nào đi lên, hành động của cả bọn vẫn chưa bị phát hiện, hắn thở nhẹ một hơi trong lòng.

Ở sát bên cạnh, Huyền Linh uống một vài ngụm nước xong liền không nhịn được thì thầm vào tai hắn cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì mà chúng ta phải lẩn trốn thế này vậy anh?

- Cảm giác của em với An Nhiên là đúng... Khu cứ điểm này là một ổ tội phạm vô cùng đáng sợ... Bọn chúng dụ chúng ta vào đây là có ý đồ cả, may mà lúc nãy đi tìm hiểu anh sớm phát hiện ra điều này... Nếu chậm một chút, chắc chúng ta khó mà sống nổi... – Vừa khẽ trả lời Huyền Linh, hắn vừa cúi đầu nhòm xuống sân quan sát.

Trời tối sẫm, một vài bóng đèn từ hành lang tầng một hắt ra ánh sáng không được bao nhiêu. Dưới sân là một màu đen kịt, nhưng với đôi mắt có thể nhìn đêm của hắn thì đây không phải là vấn đề. Nhìn thấy lượng người đi lại ngày một thưa thớt, trong đầu hắn nảy ra ý tưởng mượn bóng tối làm chỗ ẩn thân rồi tìm cách chạy trốn ra ngoài. Càng nghĩ càng thấy khả thi, hắn vừa ra hiệu cho mọi người di chuyển thì tính cờ liếc mắt thấy camera lắp trên trần hành lang.

Cái camera này không hoạt động, nhưng hắn nghĩ tới một vấn đề mà cảm thấy rợn người. Đó là, tầng hai, hành lang hắn ở lúc đầu, rất có thể cũng có camera, và những cái camera kia vẫn hoạt động bình thường. Như vậy, tung tích chạy trốn của cả bọn sẽ bị phát hiện rất nhanh. Tầng này không có điện, hắn không lo bị thu hình lúc chạy trốn. Nhưng bên dưới sân kia, và đằng sau dãy nhà, hắn không chắc có camera hay không. Bây giờ đi thẳng xuống dưới rất không ổn, mà trốn ở trong này thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

“Chết tiệt... Phải thoát khỏi đây ngay... Nhưng trốn ở chỗ nào mới không bị camera thu hình lại... À đúng rồi... Nóc nhà”

Cau mày hắn dáo dác nhìn xung quanh, hắn cấp tốc suy nghĩ. Tình cờ liếc mắt lên nóc nhà, trong đầu hắn lóe lên phương án ẩn nấp tạm thời. Không có nhiều thời gian, từng giây từng phút trôi qua thì cả bọn sẽ đối mặt với nguy hiểm ngày một tăng cao. Vội nhả sợi tơ ra, hắn buộc vào bụng hai mẹ con Huyền Linh, từng đoạn một cách nhau vài mét. Nhả một cục tơ lớn rồi kêu con Lu ngậm chặt vào, hắn tiến tới vị trí có ống nước dẫn từ trên trần xuống bên ngoài cột trụ. Trèo lên lan can, hắn nhoài người dùng sự kết dính ở đầu sợ tơ bàm vào ống nước rồi bắt đầu leo lên. Tiếp theo ngay sau hắn là hai mẹ con An Nhiên, còn con Lu thì đứng ở dưới hành lang chờ đợi được kéo.

.............................

Khoảng năm phút trôi qua, sau khi nhóm của Tân tìm đường chạy trốn, anh Hùng, một con quỷ đội lốt người, cười đểu giả bước dần đến vị trí chân cầu thang lên tầng ba. Gặp hai tên đồng bọn đứng canh gác, bọn chúng cười đùa tí tửng, trao đổi với nhau vài câu tục tĩu rồi Hùng nhanh chóng bước lên tầng ba. Lên tới hành lang, hắn lập tức chuyển đổi vẻ mặt thành chân thật, đáng tin rồi đi tới phòng nhóm của Tân. Trước khi đại tiệc diễn ra, hắn vẫn phải đóng vai một người tốt, một đồng chí dễ mến để dẫn con mồi vào tròng. Lâu lắm rồi mới gặp hàng cực phẩm thế này, đại tá đã ra lệnh, không để một sai xót nhỏ xảy ra được. Không ra tay ngay từ đầu, là để hưởng thụ giây phút niềm tin của con mồi sụp đổ, còn gì đẹp hơn thế nữa.

Tới nơi, bất ngờ phát hiện ra bên trong không có ai, đồ đạc cũng biến mất, hắn biết có chuyện không hay xảy ra nên vội vàng chạy khắp hành lang tìm kiếm. Không thấy bóng dáng của con mồi hay dấu vết gì, hắn vội rút bộ đàm lên rồi gào lớn:

- Con mồi chạy trốn... Phòng quan sát có người không... Lập tức xem lại camera xem bọn chúng ở đâu...

Nói hết câu xong, mặt của hắn vặn vẹo tỏ ra đáng sợ vô cùng rồi khà khà cười. Hắn thật không ngờ có thể phát hiện ra sớm như vậy rồi chạy trốn. Như vậy mới kích thích chứ, nhóm con mồi này mang đến cho hắn cảm giác thật tuyệt. Liếm mép mấy cái, hắn chạy vội chạy xuống dưới tới phòng điều khiển.

......................

Trong căn phòng của viện trưởng, dưới ánh nến nhấp nháy mờ đục, đại tá Luân tà tà cười tiến lại gần chiếc giường sắt. Ở trên đó, có một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi đang nằm ở trên. Tay chân của cô bé bị trói gô vào bốn góc giường, còn miệng thì bị đút một miếng giẻ. Nhìn thấy tên đại tá, cầm ngọn nến lại gần, mặt cô bé tái mét đi, đôi mắt ánh nên nỗi sợ hãi vô bờ rồi ra sức vùng vẫy.

Tới nơi, đại tá nhìn thấy con mồi của mình phản ứng như vậy, hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng. Làn da đỏ dực lên, hắn phì phì thở dốc, bên dưới, quần đã nhô cao một cái lều vải. Liếm liếm môi, mặt vặn vẹo như dã thú, hắn ha ha cười lớn rồi nói:

- Bé ngoan... Bé cũng không chờ đợi được đúng không... Vốn định sau bữa ăn sẽ chơi trò chơi với bé, nhưng xem ra chúng ta đều không kiềm chế được nữa rồi... Hả... Hả... Hả... – Vừa nói, tay hắn vừa run rẩy đinh đưa ngọn nến tới nhỏ vào ngực của cô bé đáng thương.

Túm tụm ở một góc nhà cách chỗ này không xa, có ba cô bé khác nữa bị xích cổ vào cây cột, run lên cầm cập khi chứng kiến hành động ghê tởm của tên đại tá. Cả ba cô bé chỉ mặc mỗi áo mỏng tang, cơ thể gầy như que củi, còn làn da hằn lên nhiều vết bầm tím vì bị bạo hành. Nhìn thấy sắp có một người nữa giống như mình, ánh mắt của ba người ánh lên nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn mà không dám hét lên. Vì mỗi lần hét lên, con quỷ kia sẽ chỉ càng hưng phấn hơn và hành hạ thêm bọn họ.

Đang lúc tên đại tá lột bỏ cái áo để lộ ra lớp bụng mỡ rồi chuẩn bị hành sự thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Cộc... Cộc... Cộc...

Không thể không dừng lại, tên đại tá mất hứng gằn giọng hỏi:

- Có chuyện gì... Nói nhanh...

- Thưa đại tá... Nhóm con mồi mới dẫn về đã bỏ trốn... Mời đái tá chỉ huy lùng bắt...

- Một đám phế vật... Bao nhiêu người mà để bọn chúng chạy... Việc gì cũng đến tay tao, cút ra ngoài kia đợi tí... – Nghe thấy nhóm con mồi, có một cô bé là đối tượng hắn định sẵn trong bữa tối chạy mất, tên đại tá gầm lên chửi bới.

Mấy giây sau, hắn mặc áo lại, thở hồng hộc rồi đi ra ngoài.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status