Mạt thế tiến hóa

Chương 99: Khả năng đặc biệt của Thương.


Liếc mắt tới chỗ bàn ăn, nơi con Lu và Thương đang dùng bữa sáng, Tân thấy An Nhiên đã đứng cạnh đó không biết từ bao giờ. Con bé lúc này đáng trố mắt nhìn Thương, với vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Không biết con bé phát hiện ra điều gì mà có biểu hiện khoa trương đến vậy, hắn nhanh chóng lại gần tìm hiểu.

Đến nơi, Tân còn chưa kịp quan sát thì An Nhiên quay ra vẫy tay gọi hắn:

- Chú Tân... Lại đây mà xem... Một mình chị ấy vừa ăn hết sạch chỗ thức ăn trong nồi ấy... – Giọng của con bé thốt lên, háo hức như vừa phát hiện một bí mật động trời.

Nghe An Nhiên nói, Tân lập tức nhìn vào cái nồi lớn, phát hiện thức ăn bên trong đã hết sạch, hắn kinh ngạc thốt lên:

- Thật à!

- Thật đấy... Con đứng đây xem từ nãy... Chị ấy cứ ăn hết bát này là lại múc thêm bát nữa, ăn mãi không no vậy... – Thấy Tân chưa tin mình, An Nhiên vội khẳng định.

Gật đầu với An Nhiên, hắn ngồi xuống bên cạnh Thương. Đợi em ăn nốt chỗ thức ăn trong bát xong, hắn rót một cốc nước đưa tới rồi hỏi:

- Em ăn no chưa?

Nhận cốc nước từ trong tay Tân, Thương uống một hơi hết sạch rồi đáp:

- Em no rồi... Nhưng nếu còn đồ ăn thì em vẫn ăn được nữa...

Đã no bụng thì làm sao ăn có thể ăn được tiếp nữa, không hiểu câu trả lời của Thương hắn hỏi ngay:

- Sao có thể như vậy được... Em không bị tức bụng à... – Vừa nói, hắn vừa nhìn xuống bụng của Thương. Nhận thấy nó vẫn xẹp lép, giống như chưa được ăn gì, hắn hết sức khó hiểu.

- Không... – Lắc đầu trả lời, Thương cau mày ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Em cảm giác thức ăn cứ vừa đi xuống bụng thì rất nhanh bị tan ra, biến thành dòng nước ấm rồi chảy khắp cơ thể vậy...

Nghe câu trả lời, Tân liên tưởng đến khả năng ăn không giới hạn của con “quái vật người bọ”. Rất có thể, khi con quái cứu Thương, em đã được thừa hưởng một phần năng lực đặc biệt của con quái. Chỉ là, không biết thức ăn sau khi chuyển hóa thành năng lượng rồi thẩm thấu vào cơ thể sẽ giúp ích được gì cho em nên hắn hỏi ngay:

- Thế bây giờ em cảm thấy thế nào?

- Em cảm thấy mình rất khỏe... – Thương trầm tư vài giây rồi đáp lời hắn.

- Ngoài khỏe ra thì còn gì khác nữa không? – Câu trả lời này vẫn chưa phải là điều hắn muốn biết nên nhanh chóng hỏi tiếp.

- Em... Em cũng không rõ nữa... em chỉ biết rằng nếu mình ăn thật nhiều thì rất lâu không có đồ ăn cũng không sao... – Cau mày suy tư trong chốc lát, Thương ngập ngừng nói. Rồi bỗng nghĩ đến điều gì đó, em lo lắng hỏi hắn:

- Chuyện này không tốt à anh?

- Không đâu... Như vậy rất tốt... Em ăn được càng nhiều thì càng tốt... – Đưa tay lên xoa nhẹ đầu Thương, hắn vừa vuốt ve mái tóc màu bạch kim rối tung vừa khẽ an ủi em.

Xem ra, chính Thương cũng không biết rõ về khả năng của bản thân, hắn đoán rằng năng lực này cũng không đơn giản là nhanh chóng chuyển hóa thức ăn thành năng lượng rồi tích trữ trong cơ thể. Chỉ dựa vào đáp án mơ hồ của em thì không thể kết luận được, hắn nghĩ mình cần phải dành ra một khoảng thời gian để thí nghiệm. Việc này là hết sức cần thiết, bởi không chỉ muốn hiểu rõ Thương, mà hắn còn phải cẩn thận kiểm tra cả ba cô bé mới cứu được để chuẩn bị cho đợt di chuyển tiếp theo tới “Khu an toàn”.

Nhắm mắt lại, Thương lim dim hưởng thụ bàn tay của Tân vuốt ve tóc mình. Theo từng động tác quen thuộc trên đầu, em cảm thấy hết sức thoải mái, suýt chút nữa thì hừ ra tiếng. Nhìn vẻ mặt của Thương, hắn khẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp trong lòng bỗng dâng lên. Nhớ lại hồi ức trước kia, mỗi lần Thương đến chỗ hắn học thêm, được vuốt tóc đều có biểu hiện giống như thế này.

Vừa nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc của Thương, hắn vừa lặng lẽ ngắm kĩ em lại một lần nữa. Trải qua quá trình được con “quái vật người bọ” cứu giúp và cải tạo, cơ thể của em bây giờ không còn gầy yếu, mong manh như trước. Tuy vẫn còn khá gầy, nhưng cơ thể Thương đã bắt đầu có thịt, cải biến em từ một cô bé còm nhòm suy dinh dưỡng trở thành thiếu nữ tầm mười bốn, mười năm tuổi đẫy đà. Dáng người bắt đầu thành hình, khúc nào ra khúc đấy, trước ngực đã có hơi chút nhô lên, vòng hai và vòng ba khá chuẩn, rất có tiền vốn. Đặc biết nhất là, làn da đen nhẻm của Thương đã biến mất, thay vào đó là màu trắng nõn nà. Ăn uống đầy đủ xong, làn da em còn trở nên hồng hào bừng bừng sức sống rất dễ nhìn.

Chỉ tiếc là vết chàm nhỏ bên má phải của Thương đến giờ vẫn y nguyên như vậy, nó khiến cho khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của em mất đi vẻ hoàn mỹ. Trải qua bao nhiêu chuyện, Thương gần như lột xác hoàn toàn về vẻ bề ngoài, nhưng hắn nhận thấy tính cách của em gần như vẫn giữ nguyên. Đối với người ngoài Thương tỏ ra khá lạnh lùng, không thích giao tiếp, chỉ có người thân quen như bà và hắn thì em mới thực sự mở lòng mình. Giờ đây bà đã mất, hắn cảm thấy ánh mắt của em nhìn mình đã không còn đơn thuần giống một người bạn bình thường nữa, mà ánh lên sự quyến luyến giống như người thân duy nhất còn lại. Cảm nhận được sự lệ thuộc của Thương, hắn thấy mình phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn và chăm sóc em có cuộc sống tốt nhất.

Đang thả hồn trong những suy nghĩ lung tung, trên tay mải mê chăm chút mái tóc rồi của Thương, ở bên cạnh Tân bỗng vang lên tiếng nói:

- Chú Tân... ư ư... Con cũng muốn chải tóc.... ư ư... – An Nhiên kéo tay hắn đung đưa làm nũng.

Hồi thần trở lại, hắn hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn An Nhiên, trước kia con bé chưa từng có biểu hiện như thế này. Từ lúc thức tỉnh năng lực, con bé luôn một bộ bình tĩnh vững vàng, làm hắn tưởng tính cách của con bé đã trưởng thành cấp tốc, nhưng thực tế có vẻ không giống như vậy. Tố chất tâm lý của con bé ở một góc độ nào đó đúng là hơn người bình thường rất nhiều, nhất là khi đối mặt với tình huống nguy hiểm. Nhưng sâu trong linh hồn con bé, có lẽ vẫn là đứa bé năm tuổi, mặc cho thân thể biến đổi lớn bằng đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi.

- Được... Được... – Khẽ mĩm cười, hắn vừa dỗ dành vừa đặt tay lên mái tóc đỏ rực như lửa của An Nhiên vuốt ve.

Được mẹ chăm sóc, mái tóc của An nhiên mềm mượt hơn Thương nhiều, cảm nhận từng lọn tóc luồn qua kẽ tay hắn thấy rất dễ chịu. Nhìn hai cô bé nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng hắn dâng lên cảm giác là lạ, giống như vừa có thêm hai cô con gái vậy.

Bên đối diện Thương đang lim dim bỗng mở mắt ra liếc nhìn An Nhiên, thấy cô bé bên kia có vẻ sạch sẽ xinh đẹp, em âm thầm kiểm tra lại mình. Nãy không để ý thì thôi, giờ xem lại, em phát hiện cái áo len của mình vậy mà dính bết máu đen, thịt vụn bốc mùi kinh khủng, cơ thể thì dính nhơm nhớp mồ hôi ngứa ngáy khó chịu. Việc này đối với Thương cũng không quá quan trọng, vì trong quá khứ, khoảng thời gian sống cùng với con “quái vật người bọ” mất nước, em cũng nhiều ngày không tắm. Nhưng bây giờ, nguy hiểm đã qua đi, xung quanh mọi người ai cũng sạch sẽ, chỉ có mỗi bản thân bốc mùi em cảm thấy trong lòng hơi xấu hổ. Cho nên, nếu có thể tắm rửa qua cho sạch sẽ thì vẫn hơn. Nghĩ vậy, em ngẩng đầu lên nhìn Tân rồi khẽ nói:

- Anh Tân... Em muốn đi tắm...

- Được... Phòng tắm ở đằng kia... – Gật đầu đồng ý với Thương, hắn chỉ tay xuống cuối phòng ăn, nơi có lối đi tới phòng tắm bệnh viện. Rồi sực nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi thêm:

- Em có quần áo chưa?

Thương nhìn hắn lắc lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Thế em mặc tạm quần áo của An Nhiên vậy... – Nhìn hai cô bé có thân hình sàn sàn như nhau, hắn lên tiếng đề nghị. Nói hết câu với Thương xong, hắn quay ra hỏi An Nhiên:

- Con lấy cho chị ấy mượn quần áo được chứ?

- Vâng! – Liếc mắt nhìn Thương một chút, An Nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Con bé đứng dậy chăm chú nhìn Tân với Thương một chút, nở nụ cười kì quái, rồi cất bước đi tới chỗ để ba lô của mình.

Không hiểu ra sao, Tân lắc lắc đầu cho qua chuyện. Từ lúc An Nhiên biến đổi, con bé thỉnh thoảng lại có hành động lạ thường như vậy nên hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Cảm nhận nhiệt độ ngoài trời khá lạnh, hắn quan tâm hỏi Thương:

- Em cần nước nóng không?

- Không... Em tắm nước lạnh quen rồi... – Lắc lắc đầu từ chối, Thương nhanh chóng đứng lên đi theo An Nhiên.

Nhìn hai cô bé nối đuôi nhau đi, Tân cũng không ngồi tại bàn ăn lâu hơn nữa mà quay lại bếp kiểm tra.

Đến nơi, Huyền Linh cho hắn biết nồi khoai tây luộc đã chín từ lúc nãy, cô ấy đã gạn nước, đun thêm một chút cho ráo và giờ đang chờ nguội đi. Gật đầu, hắn kêu Huyền Linh và ba cô bé đi tìm giấy báo, chuẩn bị gói lại, còn bản thân thì mở vung xem nồi thịt luộc. Từ lúc được Huyền Linh an ủi, hắn nhận thấy ba cô bé có vẻ như đã ỷ lại hẳn vào cô ấy, nhờ thế mà sắc mặt cả ba có vẻ tốt hơn trước rất nhiều. An tâm thở nhẹ một hơi, trong lòng hắn được buông lỏng một chút. Sắp sửa di chuyển, hắn lo lắng nhất chính là ba cô bé này, nếu tâm lý của cả ba không vững vàng trở lại thì hành trình sẽ cực kỳ nguy hiểm. May mắn, dù bản thân ba cô bé trải qua rất nhiều việc kinh khủng, nhưng cả ba đã không làm hắn thất vọng.

Mở vung nồi thịt luộc ra kiểm tra, hắn phát hiện nước đã sôi từ lúc nãy, nhưng thịt vẫn chưa chín. Nhận ra những miếng thịt này lớn quá, để yên thì rất lâu mới chín nên hắn nhanh chóng gắp ra thớt cắt ra từng khối nhỏ một. Đúng là thịt chất lượng cao có khác, tỏa ra mùi hương thơm phức khiến con Lu dù đã ăn no, đang nằm canh gác ngoài cửa, vừa ngửi thấy mùi thịt xong liền nhổm đầu lên sủa ý muốn ăn thêm.

Vất cho con Lu một miếng thịt xong thì Huyền Linh và ba cô bé cũng tìm xong giấy báo quay lại. Chia ra từng khẩu phần một, cả bọn nhanh chóng dùng giấy báo gói cẩn thận lại. Tính toán đến lượng thịt và cơm sắp mang theo, hắn chỉ gói một lượng nhất định, còn đâu để lại lát nữa cố gắng ăn hết.

Gói xong chỗ khoai tây thì Thương với An Nhiên cũng từ phòng tắm quay lại. Nhìn hai cô bé vừa tắm xong, đầu tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước, hắn không còn gì để nói, Thương muốn tắm thì chẳng có vấn đề gì vì thân thể em lúc nãy không sạch sẽ, nhưng An Nhiên đang yên đang lành tắm làm gì cho lạnh. Mà hắn nhận thấy, cả hai sau khi tắm cùng nhau xong thì có vẻ đã trở nên thân thiết. Nói là vậy, nhưng hắn để ý thì chỉ có An Nhiên là ríu rít quấn lấy Thương, còn Thương thì vẫn ít nói, ngăn cách với người ngoài chưa thân quen như trước.

Tắm xong trở lại, Thương rất hiểu chuyện đến giúp đỡ hắn gói đồ ăn, đi theo bên cạnh An Nhiên chắc chắn là phải tham gia rồi. Gói xong khoai tây, giờ cả bọn tiến hành làm cơm nắm rồi đóng khẩu phần giống như trước. Ước lượng đến sức chứa của ba lô, hắn cũng chỉ mang đi một lượng vừa đủ, còn lại để dành cho những bữa ăn tiếp theo.

Một lát sau, gói xong phần cơm, hắn kiểm tra thì thấy thịt luộc cũng vừa chín. Vớt tất cả ra để ráo nước, cả bọn lại bận rộn vào cùng nhau chế biến. Làm ruốc tuy đơn giản, nhưng khá là mất công khi phải tách nhỏ thịt ra thành sợi rồi mới rang lên được. Hì hục suốt cả buổi sáng, đến trưa thì mới đủ lượng ruốc cần thiết để mang đi.

Trưa đến, cảm giác đói bụng cũng kéo tới, Tân kéo cả bọn ra bàn ăn đánh một bữa no nê. Thịt lợn còn rất nhiều, lại là loại thịt chất lượng cao giàu năng lượng nên mỗi người ăn được một, hai miếng lớn là no. Con Lu cũng như vậy, nó tuy khẩu phần ăn lớn, nhưng cũng không ăn được nhiều hơn bao nhiêu. Chỉ có Thương là có thể ăn liên tục không ngừng nghỉ, nhưng em thấy mọi người ngừng ăn thì cũng dừng lại, hắn khuyên thế nào cũng không ăn thêm nữa.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, cả bọn dùng xong bữa trưa, Tân kêu cả đám chui vào túi ngủ nghỉ một lát, còn hắn thì cùng với con Lu leo lên sân thượng quan sát. Mặc dù, cả buổi sáng có con Lu canh gác, cảm giác nhạy cảm của nó với nguy hiểm rất chính xác, nhưng không biết được tình hình thực tế xung quanh hắn không yên tâm.

Leo lên sân Thượng, kiếm lấy vị trí tốt có tầm nhìn rộng nhất, hắn vừa đưa ống nhòm lên quét một vòng xung quanh thì hết sức kinh ngạc phát hiện.

-------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status