Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích

Chương 138: Động tâm? Tiêu Tử Lăng trang phục nữ

Sở Chích Thiên trực tiếp thuấn di vào kho hàng, liền thấy trong kho hàng chất đầy vật tư, đương nhiên cũng có vài con tang thi du đãng ở bên trong, phỏng đoán là nhân viên công tác trước mạt thế. Sở Chích Thiên vì dễ dàng cho tra tìm con tang thi cấp bốn kia, cũng vì tranh thủ thời gian, anh trực tiếp vứt vật tư đầy kho vào không gian, toàn bộ kho hàng thoáng cái trống trải hơn.

Hết thảy tang thi đều tinh tường hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên, không còn có một góc chết nào. Sở Chích Thiên vứt ra vài đạo Liệt Điện, rất nhanh đã thanh lý sạch sẽ tang thi có thể thấy được trong kho hàng. Thế nhưng, con tang thi cấp bốn theo như lời Tiêu Tử Lăng lại thế nào cũng tìm không thấy. Sở Chích Thiên nhìn kho hàng trống trải này, gần như tìm không được nơi có thể giấu người. Anh khẽ cau mày, chẳng lẽ lần này Tiêu Tử Lăng sai lầm?

Sở Chích Thiên trực tiếp phủ nhận khả năng này, tuy rằng thường thường Tiêu Tử Lăng xảy ra một số chỗ sơ suất nhỏ, làm một số chuyện rất ngu ngốc, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại chưa từng xảy ra bất kỳ sai lầm nào, là một đàn em đáng giá anh tin cậy, đây cũng là nguyên nhân anh vẫn luôn bỏ mặc Tiêu Tử Lăng.

Vì vậy khẳng định con tang thi cấp bốn kia trốn ở chỗ này, ở chỗ góc chết nào đó anh phát hiện không được, chờ đợi anh lộ ra kẽ hở, sau đó dành cho anh một kích tất sát. Lúc này, Sở Chích Thiên ngược lại có chút hối hận để Tiêu Tử Lăng ở lại trên chiến trường, nếu như mang theo bên người, có thể lợi dụng Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng túm con tang thi kia ra.

Chính vào lúc này, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng meo ô, thanh âm bất ngờ này khiến cho anh sửng sốt, không đợi anh phản ứng lại, trận cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi.

Lúc này, anh thân ở một địa phương trong ký ức xa xôi, anh đứng trên một con đường nhỏ hẹp quanh co dùng đá cuội trải thành, hai bên bóng xanh dạt dào. Trong đó còn có các loài hoa đủ mọi màu sắc mặc sức nở rộ trong gió, một tòa biệt thự quen thuộc lại có chút xa lạ đứng sừng sững xa xa tại đầu cùng con đường nhỏ này.

Không tốt, trúng ảo thuật rồi! Lúc này Sở Chích Thiên còn chưa biết kỳ thực anh trúng chính là thuật mê hoặc. Anh nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị trở lại tận tình giáo huấn Tiêu Tử Lăng một chút. Bởi vì khi anh tới đã hỏi qua Tiêu Tử Lăng, xác định không phải tang thi hệ tinh thần. Không ngờ tới lần này Tiêu Tử Lăng thế mà xảy ra sai lầm.

Ảo thuật đối với Sở Chích Thiên vẫn rất hữu dụng, anh nhất thời còn chưa thể nghĩ được phương pháp phá giải, mà trong hết thảy kỹ năng của anh chỉ có Hư Không còn có chút hiệu quả. Sở Chích Thiên phản ứng đầu tiên chính là thi triển Hư Không, trước tiên bảo hộ sự an toàn của bản thân, lại phát hiện dị năng của anh thế mà biến mất. . .

Sở Chích Thiên chau mày, tình hình lần này lại không giống với bến tàu lần trước, anh biết càng là như thế này càng phải lãnh tĩnh, bất quá anh cũng biết muốn phá ảo thuật phải tìm nhược điểm tìm cơ hội, đứng bất động là không có hiệu quả gì. Vì vậy anh đi qua dọc theo con đường đá cuội nhỏ này, đi tới cửa biệt thự. Tòa biệt thự này là nơi nghỉ phép khi còn bé của anh, anh rất thích bầu không khí ấm áp của nơi đây, từng nói đùa chờ sau khi anh kết hôn sinh con hàng năm đều sẽ dẫn bà xã con cái tới nơi này nghỉ nghỉ ngơi, giải giải sầu.

Không ngờ tới ảo thuật thế mà chế tạo ra tình cảnh này. Không biết bên trong sẽ có người nào hoặc là chuyện gì đây?

Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, mở cửa chính là người Sở Chích Thiên quen thuộc, vậy mà là Sở Tiểu Thất. Sau khi nó thấy Sở Chích Thiên thế mà nở nụ cười, còn thân mật kêu lên: “Baba, ba đã trở về, Tiểu Thất rất nhớ ba.”

Sở Chích Thiên nhíu nhíu mày, không ngờ tới ảo thuật này còn có thể chế tạo ra Sở Tiểu Thất, xem ra con tang thi cấp bốn này đã rõ như lòng bàn tay đối với người bên cạnh anh a, đáng tiếc chính là nó không biết Sở Tiểu Thất. Tiểu Thất thế nào có thể cười ngu như vậy, lại thế nào có thể gọi anh là baba, ngoại trừ lần kia phối hợp Tiêu Tử Lăng gạt người.

Sở Chích Thiên còn chưa chuẩn bị tiếp chiêu thế nào, Sở Tiểu Thất giả tạo kia liền đi tới kéo tay Sở Chích Thiên, tỏ ý Sở Chích Thiên đi vào.

Được rồi, anh ngược lại muốn xem. Con tang thi cấp bốn kia đến tột cùng muốn làm ra cái gì. Sở Chích Thiên không chống cự, mà phối hợp theo Tiểu Thất đi vào, anh tương đối hiếu kỳ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất đi vào nhà ăn, liền thấy trên bàn cơm bày đầy cơm nước mỹ vị, mà Tiêu Tử Lăng đứng ở một bên nụ cười đầy mặt hô: “Anh đã trở về, đang chờ anh ăn cơm đây.” Nói xong liền “hiền lành” đi lên cởi áo khoác cho anh, treo trên giá áo bên cạnh.

Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng như vậy, có chút không quen, phải biết rằng Tiêu Tử Lăng làm ra loại động tác nịnh nọt này, thường thường là xảy ra sai lầm để cho anh bao hoặc là muốn anh đáp ứng một số yêu cầu tương đối quá phận, chẳng lẽ con tang thi cấp bốn kia ngay cả những chuyện này cũng biết? Hơn nữa Tiêu Tử Lăng này luôn khiến cho anh cảm thấy có chút kỳ quái, dường như có điểm khác nhau với Tiêu Tử Lăng mà anh quen thuộc.

Sở Chích Thiên tuyệt không cự tuyệt sự ân cần của Tiêu Tử Lăng, anh vốn chính là muốn tìm nhược điểm phá giải ảo thuật, thế nào có thể chống cự chứ. Sở Chích Thiên cẩn cẩn thận thận ngồi xuống, hai mắt mật thiết quan tâm nhất cử nhất động của Tiêu Tử Lăng, ai biết người đối diện có phải tang thi cấp bốn biến hóa hay không, anh không thể không cẩn thận.

Một bộ đũa đưa tới từ trong tay Tiêu Tử Lăng, tình cảnh quen thuộc này khiến cho Sở Chích Thiên sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng lại về tới doanh địa, tình cảnh tất nhiên trong mỗi bữa cơm của bọn họ. Chuông cảnh báo trong lòng Sở Chích Thiên vang điên cuồng, ảo thuật này quá lợi hại, cho dù biết là giả, cũng sẽ bởi vì phần quen thuộc này mà thiếu chút nữa thả lỏng cảnh giác, anh nhất định phải thời khắc chú ý, trước khi chưa phá giải được ảo thuật, tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm sơ sẩy để cho tang thi cấp bốn có cơ hội ra tay.

Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên chỉ cầm đũa vẻ mặt trầm ngâm, có chút lo lắng hỏi: “Ông xã, anh không thoải mái sao? Vì sao không ăn cơm?”

Lời này vừa ra, khiến cho Sở Chích Thiên kinh hãi nhảy lên, vẻ mặt anh chấn kinh nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc kia, lời nói kinh hãi này cũng có thể xuất ra từ trong miệng Tiêu Tử Lăng, nhịn không được mở miệng nói: “Cậu đang nói cái gì?”

“Vì sao không ăn cơm?” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng nghi hoặc nhìn Sở Chích Thiên, không biết vì sao ông xã nhà mình nghe xong lời của mình sẽ là bộ biểu tình này.

“Câu trước đó, không phải, là xưng hô mới đầu kia.” Sở Chích Thiên nhắc nhở.

“Ông xã a, có gì không đúng?” Tiêu Tử Lăng hoang mang đầy mặt, dường như không rõ vì sao ông xã nhà mình coi trọng như thế đối với xưng hô này.

“Cậu thế nào có thể kêu như thế, cậu là đàn em của tôi a.” Sở Chích Thiên lạnh mặt lạnh lùng nói, anh rất tức giận, cho dù là ảo thuật, anh cũng không cho phép Tiêu Tử Lăng gọi sai.

Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời này của Sở Chích Thiên, trên mặt rất ủy khuất, cậu đứng ở một bên, chơi ngón tay nói: “Ông xã, em chính là bà xã của anh a, vì sao anh phải nói như vậy? Tới cùng anh làm sao vậy? Ngày hôm nay vừa ra ngoài trở về liền thay đổi?”

Sở Tiểu Thất ở một bên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, baba, momy vẫn luôn gọi ba như thế, nếu như momy biến thành đàn em, con đây từ đâu mà có chứ?”

Sở Chích Thiên nhìn hai người kiên định lập trường trước mắt, đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau, anh vô ý thức hỏi: “Chẳng lẽ cậu ta thật là 12 tuổi theo tôi bỏ trốn, 13 tuổi sinh nhóc.”

Tiểu Thất nghe xong lời này nhanh chóng gật đầu nói: “Baba, nếu ba đều đã biết, vì sao còn phải để cho momy làm đàn em chứ? Chẳng lẽ đây lại là một trò chơi mới của hai người? Để gia tăng cảm tình của hai người?” Trong ánh mắt của Tiểu Thất tràn đầy hiếu kỳ, dường như Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng trong ảo thuật bình thường luôn làm một số thứ đa dạng để tăng tiến cảm tình.

Sở Chích Thiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng dường như rất bất mãn đối với lời nói của Sở Chích Thiên, cậu bĩu môi hung hăng chuyển đầu đi, bộ dáng em tức giận có vẻ thập phần đáng yêu, nếu như Tiêu Tử Lăng thực là bà xã của anh, Sở Chích Thiên ngược lại cũng nguyện ý dỗ dành một chút, thế nhưng, này nha rõ ràng là nam, Sở Chích Thiên cũng không có hứng thú đó.

Vì vậy anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Tử Lăng, đừng làm ra bộ dạng quỷ này, cậu rõ ràng là nam, như vậy quá buồn nôn, còn có cậu lại thế nào sinh đứa trẻ cho tôi, cậu có năng lực đó?”

Có lẽ lời nói của Sở Chích Thiên quá đả thương người, hai mắt Tiêu Tử Lăng đột nhiên đẫm lệ mông lung nói: “Ông xã, anh không những không tiếp nhận em, còn muốn em biến tính, em rõ ràng là một nữ nhân. . .”

Lúc này Sở Chích Thiên mới chú ý tới Tiêu Tử Lăng bên người thế mà mặc một thân trang phục nữ, cậu ta mặc một chiếc váy hai dây trễ ngực mê người, cái eo nhỏ nhắn uyển chuyển, làn váy rất ngắn, gần như chặn không được cánh mông hơi vểnh của cậu, hai chân dài trắng noãn như ngọc khiến người ta có một loại dục vọng muốn vuốt ve.

Sở Chích Thiên vừa thấy trong lòng liền dâng lên một bó lửa, đập mạnh bàn: “Cậu mặc bại lộ như thế tới cùng muốn làm gì? Còn có, cậu mặc trang phục nữ thì cho rằng bản thân thực sự là nữ?” Được rồi, Sở Chích Thiên bị Tiêu Tử Lăng như vậy triệt để chọc giận, nhất thời quên đây là huyễn cảnh.

Tiêu Tử Lăng mạnh bắt lấy tay Sở Chích Thiên, đặt lên trên ngực của mình, hỏi: “Anh sờ sờ xem, em tới cùng có phải nữ nhân hay không?”

Sở Chích Thiên cảm thấy lòng bàn tay có một luồng co dãn, nhịn không được nắn một phen, Tiêu Tử Lăng bởi vì động tác của Sở Chích Thiên mà mị nhãn như tơ, trên mặt phiếm ra một mạt đỏ ửng động nhân, trong miệng nhẹ thở dốc nói: “Ông xã. . .” Một tiếng mềm mại đáng yêu này đến tận trong nội tâm, khiến người nghe xong đều nhịn không được phát rồ.

Đôi mắt Sở Chích Thiên tối xuống, tay anh bắt đầu hoạt động xuống, trượt về phía thắt lưng Tiêu Tử Lăng, sau đó xuống chút nữa. . . Anh nhắm mắt lại, lại mạnh mở mắt ra, liền thấy trong mắt anh chợt lóe thần quang, khí thế cấp năm theo đó bùng nổ: “Phá cho ta!”

Sở Chích Thiên không hề lưu thủ, trực tiếp khai hỏa toàn bộ khí thế cấp năm, huyễn cảnh này trực tiếp bị khí thế cấp năm đập tan. Chợt nghe thấy một tiếng “meo ô”, theo thanh âm đó vang lên, tình cảnh trong tầm mắt Sở Chích Thiên rốt cục về tới tình cảnh kho hàng vốn dĩ.

Sở Chích Thiên vô ý thức nhìn về phía bàn tay của mình, dường như còn giữ lại cảm giác tràn ngập co dãn kia của Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng trang phục nữ, anh thế mà có chút động tâm, có lẽ phải tìm một nữ nhân điều tiết một chút, gần đây hình như bản thân có chút dục vọng không được thỏa mãn a.

Lúc này, đột nhiên một con mèo lủi ra, nhào tới trên ống quần của anh. Bởi vì trên người con mèo này không mang dị năng công kích, Sở Chích Thiên mới trở lại hiện thực còn có chút lưu luyến một thứ gì đó trong huyễn cảnh nhất thời không phòng bị, cứ như vậy bị bổ nhào trúng.

Sở Chích Thiên câm lặng lắc lắc chân, lại không thể quăng đi con tang thi mèo này, con tang thi mèo cấp bốn này nhỏ thì nhỏ, lực lượng víu lấy ống quần ngược lại rất lớn.

Tang thi mèo víu lấy ống quần của Sở Chích Thiên dường như biết nam nhân cường đại trước mắt thập phần không thích, vì vậy thập phần lấy lòng kêu một tiếng: “Meo ô!”

Kỳ thực con mèo này vừa nhào tới trên ống quần anh, Sở Chích Thiên đã biết tang thi cấp bốn mà anh khổ tìm không thấy chính là con tang thi mèo nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn này, hơn nữa dường như con tang thi mèo này đã nhận anh làm chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status