Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích

Chương 152: Lời đồn? Không phải dễ nghe như thế (hạ)

Bùi Nhã Thư thấy lực chú ý của mọi người đều đã tập trung, lúc này mới nói: “Lần này lời đồn mới nhất là Sở lão đại của chúng ta là một BL.”

BL? Từ này đại biểu ý gì? Tiêu Tử Lăng nghi hoặc.

Tô Phỉ thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hoang mang liền giải thích: “Chính là nam nam luyến.”

Tiêu Tử Lăng bị kinh hách mạnh ho khan lên, cảm thấy hỏng việc rồi.

Bùi Nhã Thư mới mặc kệ tiếng ho khan của Tiêu Tử Lăng, cô nói tiếp: “Tổ công kiên có một thiếu niên khuôn mặt đáng yêu, chính là người trong lòng của Sở lão đại chúng ta, cậu ta thời khắc không rời bên người Sở lão đại, nghe nói Sở lão đại rời cậu ta không được.”

Tô Phỉ nghi hoặc: “Vậy tới cùng đồn đãi nào có thể tin hơn a?”

Bùi Nhã Thư nói: “Mình đã đi tìm hiểu qua, tổ công kiên đích xác có thiếu niên như vậy, nghe nói bộ dáng chỉ có 14, 15, chẳng lẽ lão đại nhà chúng ta thực sự thích trẻ em?”

Tô Phỉ vừa nghe cảm thấy rất quen, thiếu niên tình cờ gặp được vào lần bị đánh cướp trước kia hiện lên trong lòng, cô nhất thời kêu lên: “Có lẽ mình biết thiếu niên đó là ai?”

Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người kích động lên, Tiêu Tử Lăng cảm thấy trời sắp sụp rồi, vì sao lúc này sẽ xuất hiện lời đồn như vậy? Phải biết rằng có sự hiểu lầm này chỉ có Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ là Giang Khinh Ngữ xuất chiêu? Cô ta muốn dùng lời đồn để ly gián quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên? Để cho Sở Chích Thiên lo ngại mà xa lánh mình?

Lúc này Tô Phỉ nói: “Nhã Thư, bạn chắc hẳn biết mình tới nơi này thế nào chứ.”

Bùi Nhã Thư gật đầu nói: “Ừ, Tô Phỉ rất may mắn, vậy mà chạm mặt được Sở lão đại cải trang vi hành.”

A? Lời này vừa ra, mấy người khác kích động. Phải biết rằng bọn họ chưa từng thấy qua chân dung thật của Sở Chích Thiên, tuy rằng Sở Chích Thiên ở trong đoàn xe, thế nhưng anh ta cơ bản luôn ở trong xe của mình, sẽ không đi ra. Hai vị phó đội có việc cũng là chủ động đến trên xe anh ta thương lượng, khiến cho những fan khát vọng được nhìn thấy một lần thôi như bọn họ vô cùng thất vọng.

“Chẳng lẽ, thiếu niên đó cũng có mặt?” Bùi Nhã Thư đột nhiên lĩnh ngộ được cả kinh kêu lên. Một tiếng này dẫn tới mọi người làm chuyện khác xung quanh hồ nghi nhìn qua. Bùi Nhã Thư thè lưỡi, lần nữa nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là Sở lão đại lặng lẽ mang theo thiếu niên đó đi ra ngoài yêu đương vụng trộm?”

Tô Phỉ cười nói: “Có phải yêu đương vụng trộm hay không mình không biết. Bất quá lần mà bọn mình chạm mặt đó, Sở lão đại đích xác dẫn theo một thiếu niên, bất quá anh ta còn dẫn theo một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là phiên bản sống sờ sờ của Sở lão đại.”

“Kỳ quái? Thế này tính là quan hệ gì? Mang nam tiểu tam với đứa con nhà mình đi du lịch? Chẳng lẽ không sợ nữ nhân của mình ăn giấm?” Tất cả mọi người không giải thích được.

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này, trong lòng chột dạ một trận, cậu kéo cao khăn quàng cổ, chỉ sợ bị Tô Phỉ kia nhận ra. Cậu cũng không biết ứng đối những nữ sinh buôn dưa lê đáng sợ này thế nào.

Khóe miệng Tô Phỉ lộ ra một nụ cười bí hiểm nói: “Chẳng lẽ mấy bạn không biết liên hệ hai lời đồn lại mà nghĩ sao?”

Tất cả mọi người khó hiểu, Tiêu Tử Lăng càng thêm sương mù đầy đầu, không biết hai lời đồn hoàn toàn chả liên quan gì nhau đó còn có thể liên hệ lại được thế nào.

“Cô gái sinh đứa trẻ trong truyền thuyết kia chỉ có 13 tuổi đúng không, vậy hiện tại nhiều nhất là 17, 18 tuổi.” Tô Phỉ thấy tất cả đều là vẻ mặt mê mang, nhất thời than nhẹ lên. Một loại cảm giác siêu nhiên mọi người đều say độc ta tỉnh theo đó mà sinh, “Thiếu niên kia trên dưới 15 tuổi?”

Mấy người nhao nhao gật đầu, Tô Phỉ tiếp tục nói: “Lần mà mình chuẩn bị đi căn cứ Huy Hoàng của Hoài Thành đó, ở trên đường gặp bọn họ, hơn nữa nữ nhân lên án Sở lão đại chính là đến từ căn cứ Huy Hoàng. . .”

“Điều này đại biểu cái gì?” Bùi Nhã Thư khó hiểu nói.

Tô Phỉ dùng ánh mắt sao không nỗ lực gì hết thế nhìn về phía cô, xem thường nói: “Điều này đại biểu cô gái 13 tuổi sinh con mà nữ nhân kia lên án có thể chính là thiếu niên đó! Bạn quá không có năng lực suy đoán.”

“Chậm đã, chậm đã, đầu mình có chút choáng, để cho mình tận lực chỉnh lý lại manh mối. . .” Bùi Nhã Thư bị Tô Phỉ lượn vòng vòng hôn mê.

Tiêu Tử Lăng càng hôn mê. Đó là ai a, Sherlock Holmes? Vừa suy đoán vậy mà đã đoán được bảy tám phần, xem ra lời nói dối của cậu sắp bị chọc thủng rồi.

“Thế nhưng thiếu niên thế nào có thể sinh con? Chẳng lẽ là giả? Bất quá chuyện đó Sở lão đại đã thừa nhận rồi, còn có con riêng làm chứng minh nữa?” Bùi Nhã Thư cuối cùng cũng hiểu rõ Tô Phỉ muốn nói cái gì.

Ôn Tuyết Lâm đột nhiên ngắt lời nói: “Nữ giả nam trang.”

Tô Phỉ rốt cục lộ ra ánh mắt tìm được tri âm ném về phía Ôn Tuyết Lâm, hưng phấn nói: “Không sai, thiếu niên đó có thể chính là cô gái 13 tuổi sinh con riêng kia. Phải biết rằng con gái giả trang nam sinh, đều sẽ có vẻ ít đi vài tuổi.”

Bùi Nhã Thư rốt cục lĩnh ngộ được: “A, thì ra là thế, như vậy hai lời đồn có thể hợp lại với nhau mà xem, hóa ra hướng chỉ của hai lời đồn đều là cùng một người. Chậc chậc, Sở lão đại giấu người trong lòng của anh ta thực chặt a. Đúng rồi, Tô Phỉ, bạn nhìn thấy dung nhan thật của cô gái đó chưa?”

Tô Phỉ gật gật đầu: “Rất đáng yêu, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ 15, 16 tuổi, có thể bởi vì đáng yêu nhìn qua nhỏ hơn một chút so với tuổi tác thực tế. Hơn nữa lúc đó, có một tên ngu không mọc mắt muốn cướp cô bé ấy đi, bị Sở lão đại phẫn nộ trực tiếp diệt, là kiểu bẻ xương rải tro đó.”

“Oa, Sở lão đại quá đẹp trai.” Các cô gái liên tiếp phát tiếng kinh hô.

Những thanh âm kinh thán này khiến cho toàn thân Tiêu Tử Lăng đổ mồ hôi, cậu không biết vì sao lời đồn ba hai cái đã bị mấy cô gái này lý giải thành kết quả này, cậu phân không rõ là kinh, thẹn, ngộp, hay là nóng, hiện tại cậu căn bản ở lại không được nữa, phải biết rằng các cô tám là chính cậu a, quả nhiên lời đồn không phải dễ nghe như thế, Tiêu Tử Lăng phiền muộn.

“Bất quá mấy bạn cũng đừng xem thường bà xã với đứa con của Sở Chích Thiên, nghe anh họ Luật nói, bọn họ đều là cường giả cấp ba đó.” Lời nói của Tô Phỉ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, một nhà yêu nghiệt quả nhiên đều là yêu nghiệt.

Mấy cô gái tiếp tục tám sự nghiệp buôn dưa lê của các cô, rất nhanh đã phác họa ra một cố sự tình yêu cẩu huyết giữa Sở lão đại với cô vợ nhỏ của anh ta, thậm chí đến về sau, hai người Bùi Nhã Thư Tô Phỉ gần như không còn gì có thể tám bắt đầu suy nghĩ trên trời dưới đất, vậy mà tám tới tính khả năng nam nam sinh con, nguyên nhân là các cô đều là hủ nữ. . .

Những lời này khiến Tiêu Tử Lăng nghe mà phải nói là hãi hùng khiếp vía, run rẩy không thôi. Cuối cùng một giờ cũng trôi qua, Tiêu Tử Lăng nói tạm biệt với các cô tựa như trốn chạy.

Tiêu Tử Lăng đi ra khỏi phòng, không khí lãnh liệt bên ngoài thoáng cái thổi đi sự khô nóng của cậu, ánh mắt cậu từ hồn nhiên hiếu kỳ ngây thơ vốn dĩ thoáng cái trở nên băng lãnh.

Lời đồn đãi mới nhất này, xem ra không đơn giản, cậu nhất định phải cẩn thận.

Sắc mặt Đổng Hạo Triết lạnh lùng nghiêm nghị leo lên xe Trần Cảnh Văn. Thấy anh đang phân phó nhân viên công tác, vì vậy dựa vào một bên kiên trì chờ. Trần Cảnh Văn thấy Đổng Hạo Triết tới, liền đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh an bài xong hết thảy mọi chuyện.

Khi nhân viên công tác cuối cùng xuống xe, thì nghe thấy Đổng Hạo Triết phân phó: “Giúp tôi đóng cửa lại, thuận tiện nói cho đội viên thường trực, tôi với Trần phó đội có chuyện quan trọng cần nói. Xin miễn hết thảy quấy rầy.”

Người nọ nhanh chóng đóng lại cửa phòng, nói rõ tình hình với đội viên trực ban bên ngoài, rất nhanh xe của Trần Cảnh Văn đã bị nhân viên trực ban của tổ chiến đấu phong tỏa, bất kỳ ai cũng không cho phép tới gần một bước.

Vẻ mặt Trần Cảnh Văn vốn ấm áp thoáng cái lạnh xuống, anh nhíu nhíu mày nói: “Hạo Triết, xảy ra chuyện gì?”

“Cảnh Văn, lời đồn mới nhất truyền lưu bên ngoài cậu có biết không?” Ánh mắt Đổng Hạo Triết thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Cảnh Văn, sắc bén đến mức khiến cho Trần Cảnh Văn có chút bất mãn.

“Tớ bề bộn nhiều việc, không quan tâm những lời đồn đó.” Trần Cảnh Văn chả quan tâm cầm tư liệu trong tay bắt đầu lật xem, không để ý tới Đổng Hạo Triết bức bách nhìn chăm chú người ta kia nữa.

“Pạch” một tiếng, Đổng Hạo Triết trực tiếp lấy đi tư liệu trong tay Trần Cảnh Văn vứt lên bàn trà, anh lạnh lùng thốt: “Cảnh Văn. Lời này cậu gạt được người khác, nhưng không gạt được tớ, lời đồn mới đó không có sự trợ giúp của cậu, tuyệt đối sẽ không thành công, tớ muốn hỏi cậu, tới cùng cậu muốn làm gì?”

“Tớ làm gì? Tớ có thể làm gì?” Trần Cảnh Văn có chút bị làm tức giận chuyển đầu đi, không muốn nói chuyện với người chất vấn mình kia.

“Tới cùng Tiêu Tử Lăng đắc tội cậu chỗ nào, cậu cứ không chịu buông tha cho cậu ấy?” Đổng Hạo Triết tức giận nhìn người trước mắt, rốt cục làm rõ chuyện mà trong lòng hai bên bọn họ đều biết rõ.

“Tôi làm gì khiến cho cậu cảm thấy tôi không chịu buông tha cho cậu ta?” Trần Cảnh Văn bốc lửa nhìn Đổng Hạo Triết. Tức giận vì Đổng Hạo Triết vô duyên vô cớ khởi binh vấn tội như vậy.

Thấy Trần Cảnh Văn trong cơn giận dữ, Đổng Hạo Triết ngược lại lãnh tĩnh xuống, anh day day đầu mi của mình, có chút đau đầu nói: “Cảnh Văn, dựa theo thủ đoạn của cậu, lời đồn đó căn bản không có khả năng lan tràn. Đừng nói cái cớ là do cậu bận quá sơ sót, cậu biết điều đó không lừa được tớ, tớ chỉ muốn biết lý do cậu làm như vậy.”

Trần Cảnh Văn nghe xong lời nói của Đổng Hạo Triết, cũng lãnh tĩnh xuống, anh cười lạnh nói: “Từ khi Tiêu Tử Lăng gia nhập tiểu đội của chúng ta, cậu luôn bình thường nói chuyện của Tiêu Tử Lăng với tớ, cậu không phiền tớ cũng phiền.”

Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ nói: “Cảnh Văn, tới cùng cậu đang bướng bỉnh cái gì?”

Trần Cảnh Văn ngồi ở chỗ kia, đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó mới lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt nói: “Cậu nói không sai, xác thực lời đồn đó tớ không quản đến, nhưng cũng không có trợ giúp, tớ lựa chọn bàng quan, bởi vì tớ muốn xem, Tiêu Tử Lăng có đủ tư cách đứng ở bên cạnh Sở ca, đứng ở bên cạnh chúng ta hay không, đây là khảo nghiệm của tớ đối với cậu ta.”

“Cậu. . . Chẳng lẽ cậu không biết cậu đang làm điều thừa sao?” Đổng Hạo Triết tức cực, ngay cả Sở Chích Thiên cũng đã tiếp nhận rồi, tới cùng Trần Cảnh Văn vẫn còn nghĩ mù cái gì.

“Hạo Triết, cậu chắc hẳn biết rõ, tuy rằng chúng ta với Sở ca cùng nhau lớn lên, nhưng để cho Sở ca chân chính tiếp nhận chúng ta, trong đó chúng ta đã chịu bao nhiêu khảo nghiệm? Tớ chỉ là không phục, dựa vào cái gì Tiêu Tử Lăng cái gì cũng không làm, chẳng qua chỉ giả đáng yêu bán manh thì đã lấy được thứ mà chúng ta hao tổn tâm cơ mới có được? Điều này làm cho tớ cảm thấy sự trả giá trước đây của tớ thực sự quá rẻ.” Vẻ mặt Trần Cảnh Văn rất u ám.

Đổng Hạo Triết thở dài: “Cảnh Văn, cậu lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, không phải như cậu đã nói sao, những cái gọi là khảo nghiệm đó, Sở ca căn bản không biết.”

Trần Cảnh Văn cười nhạo: “Vì vậy tớ cũng muốn khảo nghiệm Tiêu Tử Lăng một chút, không phải Sở ca cũng không biết lời đồn đó sao? Bọn chúng làm được tớ lại không làm được?”

Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ lắc đầu, anh không nói gì nữa, liền chuẩn bị xuống xe, điều này làm cho Trần Cảnh Văn có chút thấp thỏm, anh gọi lại Đổng Hạo Triết: “Có phải cậu tức giận hay không?”

Đổng Hạo Triết lắc đầu: “Không có, tớ không tức giận.”

“Vậy vì sao một câu cậu cũng không nói đã rời đi?” Trần Cảnh Văn bất mãn nói.

Ánh mắt Đổng Hạo Triết phức tạp nhìn anh, sau cùng rốt cục mở miệng nói: “Cảnh Văn, tớ muốn hỏi một câu, sự bất mãn của cậu đối với Tiểu Lăng thật là loại mà cậu nói đó? Hay là. . . bởi vì tớ đối với cậu bé quá tốt, vì vậy cậu đố kị?”

Một câu nói này của Đổng Hạo Triết, khiến cho Trần Cảnh Văn nổi giận, anh hô lớn: “Đổng Hạo Triết, cậu cút ra ngoài cho tôi. . .” Cầm lấy văn kiện trên bàn trà ném tới phía Đổng Hạo Triết.

Liền nghe thấy Đổng Hạo Triết lưu lại một chuỗi tiếng cười sang sảng xuống xe, khiến cho Trần Cảnh Văn có một loại cảm giác chật vật bị người ta bóc trần tâm tư nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status