Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích

Chương 163: Kiếm chiêu, lại thấy Hạo Nguyệt Đương Không!

Bên này Tiếu Tiếu đối phó xong đối thủ của mình, bên kia Tiêu Tử Lăng liên tục né tránh, rốt cục cũng kéo ra được một khoảng cách với rồng lửa phía sau, bước tiếp theo cậu xông đến trước mặt Khúc Lạc Dương, đột nhiên dừng bước chân né tránh, xoay người lại, đường đao giơ lên cao.

Khúc Lạc Dương cười lạnh một tiếng, bất kể muốn công kích gã hay là muốn tính toán gã làm tấm mộc cho rồng lửa, đều vô dụng, thứ nhất bản thân có Tường Lửa thuấn phát hộ thể, công kích của Tiêu Tử Lăng khẳng định sẽ vô hiệu. Thứ hai Liệt Diễm Trận sẽ tự động né tránh người phóng thích bản thân, vì vậy không có khả năng trúng lầm.

Quả nhiên, khi rồng lửa sắp sửa đụng vào Khúc Lạc Dương, đột nhiên thoáng rẽ lộ tuyến, hai con rồng lửa phân biệt đi sát qua từ bên hai cánh tay Khúc Lạc Dương, né qua người phóng thích nó, sau đó rất nhanh trở về trên tuyến đường tập kích vốn dĩ hung ác đánh tới Tiêu Tử Lăng dừng ở phía trước.

Khóe miệng Khúc Lạc Dương lộ ra nụ cười đắc ý, gã tin tưởng chịu một chiêu này thì cô gái đó, không phải chết cũng sẽ trọng thương, không có khả năng thứ hai, đương nhiên nội tâm của gã có một loại tiếc nuối chậm rãi dâng lên, vốn gã còn muốn tận tình chơi xử nữ diện mạo thanh thuần này một chút.

Đáng tiếc, một màn kế tiếp triệt để đánh nát kỳ vọng của gã, chỉ thấy Tiêu Tử Lăng nhẹ giọng ngâm ra: “Hạo Nguyệt Đương Không!”

Vừa dứt lời, liền thấy vùng trời trên đầu Tiêu Tử Lăng xuất hiện một vầng trăng tròn sáng rực. . . Lúc này hai con rồng lửa đã nhào tới, một khắc nguy cơ, trăng tròn trên vùng trời chỗ Tiêu Tử Lăng đột nhiên rải ra, liền thấy vô số tia sáng nghênh hướng rồng lửa đánh tới, rất nhanh rồng lửa đã bị vô số tia sáng thôn phệ, sau cùng biến mất không còn.

Mà tia sáng tuyệt không đình chỉ như vậy, chúng nó che trời lấp đất đánh tới phía địa phương Khúc Lạc Dương đứng. Đây cũng là lý do Tiêu Tử Lăng lựa chọn dừng ở chỗ này, cậu muốn nhất tiễn song điêu, đồng thời giải quyết Liệt Diễm Trận, cũng giải quyết bản nhân Khúc Lạc Dương. Bởi vì lấy thực lực cấp ba trước mắt của Tiêu Tử Lăng, mỗi ngày Hạo Nguyệt Đương Không chỉ có thể thi triển được một lần.

Khúc Lạc Dương vốn tưởng rằng Liệt Diễm Trận của mình có thể đốt Tiêu Tử Lăng thành tro tàn, lại không ngờ đến rồng lửa của gã bị một loại kiếm thuật kỳ lạ thôn phệ mất, sau cùng còn lan tới chỗ gã.

Thế năng kèm theo trên tia sáng thập phần khủng bố, Khúc Lạc Dương biết dựa vào năng lực hiện tại của gã sợ rằng không cách nào ngăn chặn được, vì vậy gã lựa chọn chạy trốn, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Tuy rằng Khúc Lạc Dương lựa chọn chính xác, nhưng gã phản ứng vẫn chậm một chút, nói đến cùng vẫn là xem thường lực phá hoại cùng phạm vi công kích của Hạo Nguyệt Đương Không.

Liền thấy vô số kiếm khí đánh tới phía Khúc Lạc Dương, viu viu viu, thanh âm kiếm khí phá không vang vọng toàn bộ đại sảnh, sau cùng toàn bộ rơi vào khu vực khoảng ba mét ở cửa, sau đó, một tiếng kêu thảm liệt vang lên, Khúc Lạc Dương không tránh được một chiêu tuyệt sát này.

Lực lượng công kích của kiếm chiêu này thực sự cường đại, năng lượng bạo liệt bắn tung toàn bộ bụi trên mặt đất bay lên, cửa lâm vào tình cảnh mông lung một mảnh.

Khi bụi sương từ từ tán đi, thấy rõ hiện trường, liền thấy Khúc Lạc Dương đang thống khổ bò ra ngoài cửa, thân dưới gã đã bị kiếm khí đâm thành một bãi thịt nát, chỉ có nửa người trên còn bảo trì hình người. Sinh mệnh của người thức tỉnh quả nhiên rất mạnh, cho dù đã bị trọng thương trí mạng như thế, gã vẫn có thể kéo những máu thịt vụn vặt đó, ra sức bò, lưu lại một con đường máu nhìn thấy mà giật mình.

Thảm trạng của Khúc Lạc Dương khiến cho nữ nhân ở đây nhao nhao kinh hoảng hét rầm lên, có mấy người thậm chí bắt đầu nôn mửa. Tuy rằng những nữ nhân này từng bị bạo lực, thậm chí còn có một chút đáng sợ, để cho tinh thần của các cô đã bị giày vò rất lớn. Nhưng tràng diện máu tanh như thế kỳ thực các cô tuyệt chưa từng trải qua, cho nên các cô phản ứng rất cường liệt.

Bởi vì một chiêu này tiêu hao sạch linh lực Thanh Tâm Thuật trong cơ thể cậu, sắc mặt Tiêu Tử Lăng có chút tái nhợt, bất quá cho dù như thế, cậu vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đi đến chỗ Khúc Lạc Dương vẫn còn ra sức giãy dụa đi tới kia, cậu nhất định phải tiễn gã lên đường.

Khúc Lạc Dương rốt cục lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng khủng bố, hô to: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi. . .” Không có người nào có thể trực diện tử vong, gã vốn cười tùy ý chém giết người khác rốt cục cũng cúi đầu khẩn cầu.

Tiêu Tử Lăng lạnh lùng nhìn gã, tuyệt không nói một câu, đường đao sạch sẽ lưu loát đâm vào yết hầu Khúc Lạc Dương.

Khúc Lạc Dương mở to hai mắt, cảm giác thấy ý thức của bản thân đang từ từ biến mất, gã muốn nói cái gì đó, lại bởi vì yết hầu bị đâm rách, không nói được gì ra. . . Rất nhanh hai mắt của gã mất đi thần thái, nuốt xuống một hơi sau cùng, tuyên cáo sinh mệnh của Khúc Lạc Dương chung kết như vậy.

Cổ tay Tiêu Tử Lăng rung lên kéo ra một đao hoa, lưu loát đưa đường đao về trong vỏ. Ngẩng đầu liền thấy Lạc Mỹ Mân thập thập thò thò ở ngoài cửa, một bộ dáng quan tâm kết quả chiến đấu.

Khi cô nhìn thấy Tiêu Tử Lăng vẻ mặt sát khí đứng ở nơi đó, lại thấy được Khúc Lạc Dương nằm ở cửa chỉ còn nửa đoạn, thất kinh, sau đó kinh hỉ lập tức nổi lên khuôn mặt.

Cô chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói: “Em gái, em kích sát chính là phó thủ lĩnh của căn cứ này, quá tuyệt vời, tên cặn bã này không tốt hơn được chỗ nào so với thủ lĩnh nơi đây đâu.” Nói xong lại cảm thán nói, “Không ngờ tới thực lực của em gái mạnh như thế.”

Tiêu Tử Lăng thấy Lạc Mỹ Mân tới, chỉ tùy ý chào hỏi một chút, cậu nói: “Chị đã tới, giúp tôi nhìn mặt cô gái nào là Hồng Hiểu Lâm.”

Lạc Mỹ Mân ừ một tiếng liền đi đến trước mặt những cô gái bị trói kia, thả xuống hết những cô gái đó.

Hết thảy những cô gái sống sót sau tai nạn đều khóc rống lên, lúc này Lạc Mỹ Mân kéo tay một cô gái đi tới trước mặt Tiêu Tử Lăng nói: “Em gái, đây chính là Hồng Hiểu Lâm em muốn tìm.”

Tiêu Tử Lăng nhìn thấy cô gái đó, khẽ cau mày, vì cô gái này chính người là ngay từ đầu kêu cứu kia, cậu không biết cô ta bởi vì sợ hãi không phản ứng lại, hay là cố ý. Quan cảm của cậu đối với cô ta tuyệt không tính là quá tốt.

Hồng Hiểu Lâm đỏ mắt cảm kích nói: “Cảm tạ em gái tới cứu chị, chắc là ông nội chị tìm các em tới đi.” Vẻ mặt cô có chút kích động, dường như muốn nhận được sự xác nhận của Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng tuyệt không phải một người người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, cậu trực tiếp mở ra mắt phải, chính xác xác nhận thân phận của cô gái trước mắt, vì vậy tin tức Giám Định của mắt phải đã ra.

Giám Định: Hồng Hiểu Lâm, người sống sót bình thường.

Phân Tích: Đừng dùng chuyện ngu ngốc như thế đến quấy rầy tôi! Ngủ bù - ing.

Tiêu Tử Lăng không nhìn Phân Tích quân ngạo kiều kia, sau khi thấy đáp án Giám Định cho ra đích thật là Hồng Hiểu Lâm, cậu cũng liền an tâm, vì vậy cậu gật gật đầu, biểu thị lời nói của Hồng Hiểu Lâm không sai.

Hồng Hiểu Lâm nhận được đáp án đầu mi rốt cục thả lỏng ra, trong ánh mắt cũng có thần thái.

Nếu đã tìm được người mình muốn cứu, Tiêu Tử Lăng quyết định trở lại biệt thự áp trận cho lão đại nhà mình. Về phần những nữ nhân không có thực lực này đương nhiên không thể mang đi chỗ đó, miễn cho liên lụy bọn họ. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ rồi kêu Tiếu Tiếu hộ tống các cô quay về nơi cư trú của Hồng lão tiên sinh, chờ bọn họ làm xong chuyện sẽ hội hợp với các cô.

Tiếu Tiếu nghe thấy sự phân phó của Tiêu Tử Lăng, trực tiếp vươn cự trảo của nó, nâng ba cái móng vuốt, tỏ ý Tiêu Tử Lăng làm ba bữa ăn ngon cho nó để bù đắp lần trả giá này của nó. Trước mặt biểu hiện đắc lực của sủng vật nhà mình, Tiêu Tử Lăng cũng không cự tuyệt, trực tiếp gật đầu đáp ứng. Tiếu Tiếu thỏa mãn bởi sắp có mỹ thực ăn cao hứng bừng bừng dẫn dắt một đám nữ nhân trở về.

Tiêu Tử Lăng thấy cả nhóm người Tiếu Tiếu biến mất ở trong bóng đêm, khi lần nữa quay đầu lại, vẻ mặt của cậu đã trở nên một bộ tiêu sát, cậu chuẩn bị huyết tẩy sở an ủi, thanh lý sạch sẽ tất cả cặn bã nơi đây, trả cho căn cứ tạm thời này một sự thanh minh.

Giữa lúc Tiêu Tử Lăng chuẩn bị thanh lý những tên cặn bã ở sở an ủi, bên kia biệt thự, chiến đấu giữa Sở Chích Thiên với Vương Tín cũng tiến vào thời gian quyết đấu sau cùng.

Nói đến, Sở Chích Thiên phát thăm dò, lôi điện tập kích của anh rất đột nhiên rất ẩn mật, Vương Tín căn bản không hề phản ứng lại, thế nhưng ngay khi lôi điện công kích đến thân thể của Vương Tín, địa phương đó vậy mà lần nữa trong suốt, sau đó liền thấy lôi điện xuyên qua nơi đó, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất phía sau Vương Tín, bắn tung lên một chuỗi hoa lửa điện quang, sau cùng biến mất vô tung.

Mà thân thể của Vương Tín trong nháy mắt lôi điện xuyên qua, lần nữa khôi phục nguyên dạng. Sở Chích Thiên hiểu rõ trong lòng, người trước mắt này là một người thức tỉnh có thể tiến hành phân giải biến mất sau đó lại trọng tổ mỗi một bộ phận thân thể của chính mình, hơn nữa quá trình đó đã đạt được hình thành trong nháy mắt, quả nhiên là một người khó đối phó a.

Sở Chích Thiên chau mày, đây là một chuyện phiền toái, nếu muốn công kích đến gã, nhất định phải vào lúc gã chưa hoàn thành phân giải chuyển hóa mới có thể thành công, đây không thể nghi ngờ là một sự trắc trở, bởi vì năng lực của gã đạt được trong nháy mắt, trừ phi tốc độ công kích của bản thân vượt qua thần kinh có khả năng phản ứng được của gã. . .

“Người thức tỉnh hệ lôi điện, được xưng là người thức tỉnh có năng lực công kích cường đại nhất.” Vương Tín cũng nhìn ra năng lực của Sở Chích Thiên, khóe miệng gã lộ ra nụ cười giương giương, “Tao vẫn luôn muốn biết, lực công kích cường đại nhất đó có phải có thể phá giải được năng lực của tao hay không, không ngờ tới ngày hôm nay đã có thể được như mong muốn.” Tuy rằng Vương Tín nói như vậy, nhưng gã căn bản không cho rằng công kích hệ lôi điện sẽ có ích lợi gì đối với gã, chỉ cần không vượt qua năng lực phản ứng của gã, bất kỳ công kích nào cũng vô hiệu đối với gã.

Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói: “Tao sẽ để cho mày biết kết quả.” Nói xong, một Thiên La Địa Võng cường hữu lực trực tiếp bao phủ tới trước mặt Vương Tín, nếu luồng lôi điện nhỏ vô dụng, như vậy có phải loại công kích phạm vi lớn này hữu hiệu hay không đây. Công kích lúc này đây của Sở Chích Thiên cũng là thăm dò, vì vậy Thiên La Địa Võng này chỉ là siêu nhỏ, chỉ cần bao lấy cả người Vương Tín là được.

Năng lực né tránh của Vương Tín tuyệt không tốt, đối mặt loại kỹ năng phạm vi này, gã thật đúng là không có biện pháp đào thoát, chỉ có thể dõi mắt nhìn kỹ năng hệ lôi điện đầy năng lượng đó bao phủ gã. Bất quá gã tuyệt không để ở trong lòng, bởi vì gã có loại năng lực mà chỉ có thần mới có, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, trong miệng Vương Tín quát khẽ: “Vô Chi Lĩnh Vực!”

Sở Chích Thiên liền thấy Thiên La Địa Võng của anh bị cái gì đó làm cho tan rã vậy, không gian ba mét trước sau thân thể Vương Tín đã không còn năng lượng lôi điện của Thiên La Địa Võng, mà Thiên La Địa Võng vượt qua phạm vi đó vẫn kêu to ở không trung, đáng tiếc chúng nó không có biện pháp tới gần Vương Tín trong vòng ba mét.

Kỹ năng này không khác biệt bao nhiêu với Hư Không của anh, bất quá Vương Tín là tan rã, mà Hư Không của anh lại là bài xích. Xem ra Vương Tín mở ra lĩnh vực, là ở vào trạng thái vô địch, bởi vì bất kỳ năng lượng nào cũng sẽ bị tan rã. . . Không biết thực thể có thể cũng như thế hay không?

Trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ, Sở Chích Thiên trực tiếp ném về phía lĩnh vực của Vương Tín. Liền thấy chủy thủ nhỏ vừa tiến vào lĩnh vực, liền rớt xuống vuông góc chín mươi độ. Bất quá chủy thủ vẫn là chủy thủ, không phát sinh hiện trường hòa tan gì.

Sở Chích Thiên phản ứng lại, luồng lực lượng mà mình phóng cũng thuộc về một loại năng lượng, vì vậy cũng bị tan rã, chủy thủ mất đi luồng lực lượng đó gia trì, mới có loại hiện tượng rơi vuông góc chín mươi độ này phát sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status