Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích

Chương 182: Thí luyện, toàn quân bị diệt?

Tiêu Tử Lăng rất nhanh bỏ những tâm tư đó đi, cậu một đường ôm Tiếu Tiếu, mang theo năm đội viên đi tới sân huấn luyện chuyên biệt thí luyện bọn họ. Đây là một gian phòng rộng rãi, vốn là một sân tập bắn trong phòng của doanh địa, trải qua cải tạo, thành địa phương đội viên của tổ công kiên luyện tập kỹ năng với luận bàn.

Năm đội viên theo Tiêu Tử Lăng đi vào, thấy sát bên tường đều là một số khí giới luyện thể chất, mà chính giữa lại trống rỗng không có vật gì.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không biết Tiêu Tử Lăng dẫn bọn họ tới nơi này tới cùng làm gì.

Tiêu Tử Lăng cười vuốt Tiếu Tiếu đang đánh ngáp trong lòng, nói với bọn họ: “Các anh đến chính giữa sân sẽ hiểu rõ, hy vọng các anh có thể bình yên vượt qua một cửa này.”

Sự lo lắng không chút nào che giấu trong mắt Tiêu Tử Lăng khiến cho trái tim mấy người bọn họ thoáng cái treo lên, sợ rằng cửa này sẽ không dễ qua. Trong lòng âm thầm chuẩn bị, lúc này mới chậm rãi đi đến giữa sân. Bọn họ dựa theo yêu cầu của Tiêu Tử Lăng, mỗi người cách nhau năm mét, làm thành một vòng tròn đứng ở nơi đó.

Tiêu Tử Lăng có lòng tốt nói: “Mấy vị, thí luyện sẽ lập tức tới, các anh chuẩn bị xong chưa?”

Năm người âm thầm cảm kích, bọn họ đã từng nghe người của nhóm thí luyện trước đó trong lúc vô ý nói, bọn họ căn bản không biết lúc nào bắt đầu thí luyện, hai vị giám khảo quá âm hiểm, căn bản không có một chút gợi ý. Một đội hữu có thực lực tốt hơn so với bọn họ chán chường nói hai vị giám khảo kia một giây trước vẫn còn hỏi thăm ý kiến của mọi người, một giây sau thí luyện vô tình đã tới, mà người đó căn bản không có chuẩn bị đã bị đánh rớt, đến bây giờ cũng không biết nguyên nhân thất bại, thí luyện rất khó hiểu.

Thế nhưng phó tổ trưởng đáng yêu này, vẻ mặt hết sức chân thành, chốn chốn quan tâm bọn họ, lúc nào cũng nhắc nhở bọn họ, khó trách Đới phó đội trưởng với Lão Lý kia sẽ cảm thán nói vận khí của bọn họ thực sự quá tốt.

Năm người nhanh chóng thu liễm tâm tình, điều chỉnh tinh khí của bản thân đến trạng thái tốt nhất, lúc này mới gật gật đầu với Tiêu Tử Lăng.

Trong lòng Tiêu Tử Lăng kỳ thực đang cắn khăn tay nhỏ, trong lòng đều là đủ loại không cam lòng a. Cậu kỳ thực rất muốn học như Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân, âm thầm hạ độc thủ bọn họ, để cho bọn họ trở tay không kịp rơi vào khốn cảnh, sau đó bản thân thì nâng trà nóng gặm điểm tâm ngọt ngào vui tươi hớn hở nhìn bọn họ đủ loại giãy dụa đủ loại thống khổ. . .

Thế nhưng hiện tại lại không có cách nào thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của bản thân, tiểu ác ma trong lòng, nó đang dùng móng vuốt nhỏ nỗ lực lôi kéo, khẩn cầu cậu có thể thả nó ra hóng gió. . . Thế nhưng cậu chỉ có thể vô tình ấn tên nhóc đáng yêu đó trở lại, bởi vì lần này cậu cần làm thánh mẫu, cậu phải hoàn thành sự giao phó của lão đại nhà mình, không thể tuỳ theo lòng mình.

Sau đó Tiêu Tử Lăng liền hiểu rõ, hóa ra giả làm một người hoàn toàn không có dính líu tý gì với mình, là thống khổ cỡ nào, thật muốn tìm cục gạch đập bản thân hôn mê, ai biểu mày vô tri, ai biểu mày ngu xuẩn, ai biểu mày chỉ biết dỗ dành lão đại nhà mình hài lòng. . .

Tiêu Tử Lăng ngay dưới loại tâm lý bi ai này, lại có thể hoàn mỹ nặn ra được một nụ cười rực rỡ, sự hồn nhiên kia mang theo một chút yên tâm, một chút lo lắng, một chút bất đắc dĩ, lừa năm vị đội viên kia cảm động đến mức rơi nước mắt. Giờ khắc này cậu biết dựa vào một màn này khẳng định cậu có thể lấy được danh hiệu vua điện ảnh Oscar cấp bậc cao nhất ở thời đại bình an!

Tiêu Tử Lăng nụ cười đầy mặt vỗ vỗ túi của mình nói: “Tiểu Mao, dựa vào nhóc, đừng để cho chủ nhân nhà nhóc thất vọng.” Một lời hai ý nghĩa, vừa phải để cho bọn họ cảm nhận được sự gian nan của khảo nghiệm, lại phải để cho bọn họ cảm thấy bản thân có khả năng chiến thắng, cũng không thể trực tiếp phá hủy lòng tin của bọn họ, bằng không lão đại nhà mình trở về thì cậu nhất định phải chết. Ách, cho dù không chết, phỏng đoán cũng sẽ bị lão đại nhà mình ấn lên trên cái giường bạch ngọc kia bồi lão đại song tu đến khi anh ta thỏa mãn. (Người hiểu sai tự động đi úp mặt vô tường!)(=)))))))

Tiểu Mao trực tiếp chui ra từ trong túi, lủi đến trong ngực Tiêu Tử Lăng, nó hung hăng một cước đạp tỉnh Tiếu Tiếu đang ngủ gật, tỏ ý kêu nó nhường ra vị trí. Được rồi, nó có chút nóng mắt, vì cái răng con cẩu ngốc này thích nằm trong lòng Tiêu Tử Lăng như thế? Chẳng lẽ có chỗ tốt gì hay sao?

Tiếu Tiếu bị đạp tỉnh, xoay xoay thân thể mập mạp của nó, rốt cục nhường cho Tiểu Mao chen chúc vào trong lòng Tiêu Tử Lăng, Tiểu Mao mới nằm úp sấp xuống liền phát hiện một luồng năng lượng tinh thuần vượt xa bình thường gấp mấy lần đi thẳng vào trong cơ thể, ánh mắt Tiểu Mao đột nhiên dại ra một chút. Mợ nó, nó tới cùng đã bỏ lỡ cái gì? Hóa ra ôm ấp của Tiêu Tử Lăng tốt đẹp như thế, khó trách con cẩu ngốc này ngủ ngủ ăn ăn mà thực lực lại có thể tạch tạch tạch tăng trưởng lên, hóa ra chủ nhân nhà nó có năng lực nghịch thiên này. Tiểu Mao đang suy nghĩ mình có nên đổi chủ nhân hay không? Bất quá nó rất nhanh lại nghĩ đến, người này không phải là người của chủ nhân nhà mình sao? Vậy cũng chẳng khác nào là người của nó, vì vậy nó bình tĩnh lại, quyết định về sau an cư ngay trên người Tiêu Tử Lăng.

Tiểu Mao giải quyết xong vấn đề an cư, lúc này mới kêu lên ô ô ô, Âm Chi Ảo Ảnh bao phủ toàn bộ sân huấn luyện.

Tiếu Tiếu còn ở vào trạng thái ngây ngô dường như ngủ mà không phải ngủ tuyệt không ngờ tới giường lớn chuyên thuộc của nó, vậy mà bị lão đại Tiểu Mao của nó nhìn trúng, nó không biết hậu quả nghiêm trọng của việc này chẳng qua chỉ gãi gãi một bên lỗ tai, có chút hoang mang vì sao cảm thấy bên người có chút lạnh, sau đó tiếp tục vùi đầu, ngủ xuân thu đại mộng của nó.

Mà Tiêu Tử Lăng bị hai con nào đó xem là giường lớn địa bàn, cũng không biết chỗ ngực cậu bởi vì Linh Phủ, có thể tự động tụ tập năng lượng xung quanh đến chỗ cậu, đề cao rất lớn tốc độ hấp thu năng lượng của Tiếu Tiếu với Tiểu Mao, càng dẫn phát một trận quyết chiến đỉnh phong, do Tiếu Tiếu với Tiểu Mao đảm đương, tranh đoạt giường lớn chuyên thuộc. . .

Lúc này cậu đang lấy ra ghế tựa, bàn trà, mỹ thực, nước trà từ Linh Phủ, vui tươi hớn hở ngồi ở chỗ kia, tham quan năm vị đội viên kia giãy dụa.

Âm Chi Ảo Ảnh của Tiểu Mao tuyệt không thể hoàn toàn dựa vào một mình nó hoàn thành, bởi vì trí tuệ với sự từng trải của Tiểu Mao không cách nào để cho nó hoàn thành huyễn cảnh lớn như vậy, vì vậy nó nhất định phải dựa vào một người nào đó bổ sung hoàn tất huyễn cảnh này.

Mà Tiêu Tử Lăng ở kiếp trước đã trải qua mười năm ngày diệt vong, biết sau này sẽ có thứ khủng bố gì, vì vậy trước mặt năm đội viên lần lượt xuất hiện quái vật mà trước đây bọn họ chưa từng thấy, có dây mây ăn thịt người, có chim biến dị, có sâu lớn dịch dính buồn nôn, càng có thế giới tổ kiến khủng bố, đương nhiên cũng có một màn phản bội tất yếu. . .

Năm đội viên phát hiện bản thân đột nhiên lâm vào một thế giới không biết đến, mà đội hữu bên người lại không thấy nữa, bọn họ ở trong huyễn cảnh vượt qua vô số năm tháng, trải qua vô số gian nguy, nỗ lực tu luyện đề cao năng lực của bản thân, sau đó gặp được bằng hữu với người thân bọn họ muốn gặp được, cùng nhau nỗ lực qua một cửa lại một cửa, khi bọn họ cảm thấy hạnh phúc sắp giáng lâm, lại phát hiện bọn họ bị người bản thân thân cận nhất phản bội, bọn họ nhìn thanh đao nhọn vô tình trên ngực, biểu tình mỗi người đều không giống nhau, có bi thương, có tuyệt vọng, có phẫn nộ, càng có cừu hận, những điều này đều là biểu hiện rất bình thường, duy nhất để cho Tiêu Tử Lăng cảm thấy hoang mang chính là, một đội viên nào đó vậy mà hiện ra một nụ cười thư thái.

Khi năm người đều cho rằng bản thân sắp chết, đột nhiên toàn bộ không gian biến mất, bọn họ lần nữa xuất hiện ở địa phương trống trải kia, thấy Tiêu phó tổ trưởng kia đang đứng ở một bên vẻ mặt lo lắng nhìn bọn họ, tựa hồ sợ bọn họ xảy ra sai lầm nào đó (Tiêu Tử Lăng trước khi huyễn cảnh biến mất, đã vứt hết thảy đồ vật vào không gian).

Tiêu Tử Lăng thấy lực chú ý của bọn họ đã tới trên người cậu, vội vàng đẩy lên nụ cười tinh thuần ấm áp lòng người nói: “Các anh không có việc gì là tốt rồi, đây là thí luyện tinh thần, ban nãy thực sự lo lắng, những huyễn cảnh đó có thể mang đến vấn đề gì cho các anh hay không.”

“Hóa ra là huyễn cảnh a!” Thanh niên mang nụ cười ngậm đầy thư thái kia cười đắng chát, vốn tưởng rằng mình có cơ hội bù đắp, hóa ra cái gì cũng không có.

Chu Trừng Siêu vỗ vỗ gò má mình, để cho bản thân tỉnh lại khỏi từ một màn sau cùng, sự phục hồi của người thanh niên vốn nhanh, nếu là ảo cảnh, như vậy vấn đề gọi là phản bội căn bản không tồn tại, tâm tình vốn thương tâm thoáng cái tốt hơn, cậu ta bắt đầu hỏi Tiêu Tử Lăng bọn họ có được tính là qua cửa không?

Tiêu Tử Lăng cắn răng, vẻ mặt quấn quýt, năm người bởi vì biểu tình của Tiêu Tử Lăng mà khẩn trương lên, Tiêu Tử Lăng nhìn sự mong đợi trong mắt năm người, sau cùng đành phải thở dài một hơi gật gật đầu nói: “Ừm, hẳn là có thể tính, các anh đều có thể chính thức tiến vào cửa thứ hai.”

Trong lòng năm đội viên biết rõ ràng, nếu như nghiêm ngặt tính ra, bọn họ khẳng định phải bị đánh rớt, Tiêu phó tổ trưởng này đúng như Đới phó tổ trưởng nói, tương đối mềm lòng, vì vậy vẫn nguyện ý cho bọn họ thêm một lần cơ hội, bọn họ niết niết nắm tay, âm thầm cổ động khuyến khích cho bản thân, kế tiếp nhất định phải tận tình biểu hiện, nghìn vạn lần không thể cô phụ sự tín nhiệm với sự trợ giúp của vị phó tổ trưởng thiếu niên này. Bọn họ nghiêm túc đầy mặt, chờ đợi Tiêu Tử Lăng công bố nội dung cửa thứ hai.

Liền nghe thấy Tiêu Tử Lăng nói tiếp: “Kỳ thực cửa thứ hai nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, đó chính là năm người các anh đại loạn đấu, xem ai ngã xuống sau cùng.”

Tiêu Tử Lăng vừa nói ra lời này, năm người lập tức cảnh giới lẫn nhau, bởi vì bắt đầu từ thời khắc này, đôi bên bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh. Không biết là ai bắt đầu công kích đầu tiên, năm đội viên cứ như vậy lâm vào trong đại hỗn chiến, năm đội viên cho rằng chỉ có người đứng đến sau cùng mới có thể được lưu lại, bọn họ căn bản không dám lưu thủ, chênh lệch thực lực của năm người vốn không lớn, đến thời khắc sau cùng, vậy mà gần như nằm úp sấp toàn bộ, đương nhiên khi nằm úp sấp cơ bản đều đã dùng hết lực lượng của mình, không còn lực đứng lên được nữa.

Chu Trừng Siêu nằm trên mặt đất nhìn nóc nhà cao cao, biết lần này khẳng định cậu không thể vào được tổ công kiên rồi, phải biết rằng chỉ có người qua được ba cửa mới có thể đi vào thí luyện chung cực, mà cửa thứ hai bọn họ cũng không qua được. Nghĩ như vậy cậu rốt cục thương tâm che mặt khóc, cậu là thanh niên chẳng qua mới chỉ hai mươi tuổi, tâm tình không có nội liễm như bốn người khác, thấy bản thân rõ ràng cách thành công chỉ có một bước, thế nhưng một bước đó lại như cách một vực sâu, thế nào cũng bước không qua được, sự chênh lệch cực đại này khiến cho tâm tình cậu triệt để không khống chế được, nhịn không được khóc lên.

Cậu vừa khóc, cũng khiến cho viền mắt của bốn người khác đỏ bừng, không ngờ tới tổ công kiên khó vào như thế, mới cửa thứ hai, bọn họ đã bị diệt toàn quân. Bọn họ đều cảm thấy bản thân đã chuẩn bị rất tốt, nhất định có thể khiêu chiến được thí luyện của tổ công kiên, thế nhưng kết quả lại phát hiện bọn họ cách tổ công kiên còn quá xa xôi.

Tiêu Tử Lăng bên cạnh đang xem vui vẻ thấy một màn như vậy, nhất thời 囧 cả mặt, cậu quấn quýt nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thực ngã xuống không nhất định sẽ rớt a, tôi chỉ muốn xem xem dị năng với năng lực ứng biến chiến đấu của các anh mà thôi. . .” Hình như cái gì cậu cũng chưa nói a, vì sao bọn họ sẽ cho rằng như thế? Tiêu Tử Lăng kiên quyết không thừa nhận là vì cậu có ý xấu cố khiến cho bọn họ hiểu sai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status