Mắt trái

Quyển 4 - Chương 13



Bạch Lập Nhân lạnh lùng sập mạnh cửa xe, tiến từng bước tới chỗ họ.

Sống lưng anh ưỡn thẳng, tỏa ra hơi lạnh khiến xung quanh phải tiêu điều, run rẩy. Ánh mắt anh rất lạnh, lạnh đến mức có thể làm đông cứng kẻ khác. Bước chân anh rất nặng nề, nặng tới độ khiến người ta có cảm giác áp lực khó tả.

Nhưng vấn đề là, Diệu Diệu cảm thấy mình không cần thiết phải bị sức mạnh của anh đè nén đến run rẩy.

Cô mở cửa xe, cũng bước xuống, “Bạch Lập Nhân, cậu...”. Bỗng dưng không biết phải nói gì.

Bắt đầu từ khi Bạch Lập Nhân tỏ ra thân mật, hôn lén cô, Diệu Diệu đã cảm thấy ngượng ngùng đến mức không tài nào đối diện với anh.

Nhưng, dù sao họ cũng là bạn học bảy năm, “chiến hữu” của nhau sáu năm trời.

“Liệu Diệu Trăn, cậu giỏi lắm!”, Bạch Lập Nhân dừng chân trước mặt cô, khóe môi nhếch lên, không giận dữ mà còn cười.

Diệu Diệu bị nụ cười kỳ quái của anh làm da đầu tê dại.

Sao cô cảm thấy...

Có ảo giác mình bị anh bắt gian ngay tại giường? Vấn đề là, “gian” ở đâu ra chứ!

“Tôi không nên tin những lời ma quỷ của cậu, không nên dựa vào chuyện chúng ta ở bên nhau đã lâu mà tự tin tới mức tưởng rằng đã đủ hiểu nhau!”, anh gần như nghiến răng thốt ra từng chữ một.

Diệu Diệu sững sờ nhìn anh, không hiểu nổi câu nào.

Nhưng, cô có mắt, cô nhìn thấy sắc mặt Bạch Lập Nhân trắng bệch, trong mắt toàn là phẫn nộ, thất vọng, ngũ quan vốn đã sắc nét, giờ đây mang theo một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Anh đưa tay, vuốt ve rất mạnh gương mặt đẹp đến run rẩy của cô, nói vẻ cực kỳ chán ghét: “Liệu Diệu Trăn, cậu rất đắc ý phải không? Đùa giỡn người khác như kẻ ngốc, cậu vui rồi chứ?”. Anh hỏi từng câu từng chữ.

Đùa giỡn?

Là do giao tiếp của cô có vấn đề, hay là tư duy của anh gặp trục trặc?

Diệu Diệu bị động, ngước lên nhìn anh, không dám nhúc nhích, vì cô cảm nhận được bàn tay đang ve vuốt mặt mình lạnh như băng.

Đầu ngón tay Bạch Lập Nhân chẳng phải lần đầu lạnh đến đáng sợ như vậy.

Lần trước, khi Đỗ San San bất ngờ xuất hiện, nhiệt độ cơ thể anh cũng giảm đi như vậy.

Nhưng, lần đó, biểu hiện của anh rất bình tĩnh, không như bây giờ... mất kiểm soát đến thế.

Đúng, rất mất kiểm soát, chính là cảm giác này, ngón tay anh ra sức vuốt ve thật mạnh đôi môi cô ban nãy bị Tiết Khiêm Quân hôn, Diệu Diệu thoáng có ảo giác rằng, Bạch Lập Nhân đang muốn bóp chết mình.

“Liệu Diệu Trăn, bắt cá hai tay rất vui vẻ đắc ý nhỉ!”, nhưng, anh chỉ cười cười, nhìn cô.

Anh bị tổn thương.

Diệu Diệu nhìn thấy rõ cảm xúc đó trong mắt anh.

Bắt cá... hai tay?

Nhưng, mấy chữ đơn giản đó lại như một tia sét, đánh thẳng vào đầu cô.

“Bạch Lập Nhân, có phải cậu...” hiểu lầm gì không?

Cô và anh luôn là quan hệ cấp trên cấp dưới mà!

Nhưng, anh không muốn nghe bất cứ câu nào, đột ngột buông cô ra, hại Diệu Diệu đứng không vững, loạng choạng suýt ngã.

“Cố ý hả? Hay là Tiết Khiêm Quân bảo cậu theo đuổi tôi, rồi biến tôi thành nực cười thế này?!”, anh lạnh lẽo hỏi, rút một tấm khăn tay từ trong túi ra, từng ngón tay một, năm ngón tay từng chạm vào môi cô, được lau thật sạch sẽ.

Giống như ban nãy, anh đã chạm vào một thứ thật dơ bẩn.

Anh không giận, như thể rất lý trí, rất biết suy nghĩ.

Tiết Khiêm Quân bảo cô theo đuổi Bạch Lập Nhân? Cô theo đuổi Bạch Lập Nhân?

Diệu Diệu mở to mắt nhìn tấm khăn tay trắng muốt bị Bạch Lập Nhân giơ cao, ném vào trong thùng rác bên cạnh, rồi đờ đẫn nhìn sang anh, há hốc miệng.

Phải chăng cô quá ngu ngốc, IQ thấp, mà sao những lời Bạch Lập Nhân nói, cô không thể hiểu được câu nào?!

Tiết Khiêm Quân cũng đã xuống xe từ lâu, luôn giữ nụ cười bình thản, dựa vào xe.

Diệu Diệu nhìn Bạch Lập Nhân lạnh lùng, rồi quay lại nhìn Tiết Khiêm Quân từ đầu chí cuối luôn giữ nụ cười mỉm trên môi, cô hoang mang, thật sự hoang mang!

Có ai nói cô biết, rốt cuộc là chuyện gì không?

Tại sao bây giờ cô giống như kẻ xấu chân đạp hai thuyền[1], làm ông trời cũng không chịu nổi, bị bắt quả tang ngay tại chỗ thế này?

Vấn đề là, rốt cuộc từ bao giờ cô đã chọc giận Bạch Lập Nhân, mà bị chỉ trích như vậy?

“Tiết... Tiết Khiêm Quân, anh... anh đừng... đừng hiểu lầm, em... em không...”, cô ra sức lắc đầu, bản năng đầu tiên là giải thích với bạn trai.

“Yên tâm, anh không hiểu lầm đâu”, giọng Tiết Khiêm Quân rất dịu dàng, mỉm cười, ấm áp tựa làn gió.

Diệu Diệu tạm thở phào, có sự tin tưởng của bạn trai, cô có thể yên tâm giải quyết mọi chuyện.

“Nhưng... Bạch Lập Nhân, Diệu Diệu nhà chúng tôi có phải đã khiến cậu hiểu lầm gì không? Nếu thật sự là thế thì cậu có thể nói ra.” Ánh mắt Tiết Khiêm Quân chuyển sang Bạch Lập Nhân, hỏi với vẻ rất phóng khoáng, phong độ, vô cùng khách sáo.

Diệu Diệu nhà chúng tôi.

Anh lạnh lùng nhìn họ.

Nếu có thể, anh thật sự hy vọng mình đã nhìn lầm, nhưng tiếc là, tên tiểu nhân Tiết hồ ly kia, dù anh có hóa thành bụi cũng nhận ra.

“Đúng rồi, nếu mọi người đã ở đây cả, thì tôi cũng có lời muốn nói với cậu, Diệu Diệu đã quyết định thôi việc đến công ty bạn trai trợ giúp, mong rằng cậu chịu thả người”, Tiết Khiêm Quân mỉm cười, rồi nói rõ, “Đương nhiên, bạn trai đây là tôi”.

Diệu Diệu sửng sốt, ban nãy cô còn chưa gật đầu, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là suy nghĩ thôi mà.

Bạch Lập Nhân nhìn chằm chằm cái người không cùng cha không cùng mẹ, nhưng trên luật pháp lại là “anh trai” mình.

Anh có phần bất ngờ, Tiết hồ ly chưa từng là người thích phô trương, nay là lần đầu không nhịn nổi.

Nhưng cũng có thể chỉ là vở kịch, khiêu chiến cho anh giận dữ thôi.

Bạch Lập Nhân tự nhận không có công lực đó, cũng chẳng hơi đâu mà nhìn thấu vở kịch của Tiết hồ ly.

“Không hề gì, tôi cũng đang định nói với cô ấy, cô ấy đã bị đuổi! Cô ấy chỉ cần giao nộp mọi hóa đơn chứng từ ra là có thể làm thủ tục nghỉ việc!”, Bạch Lập Nhân ngạo mạn.

Lúc anh nói câu đó, không hề liếc nhìn Diệu Diệu dù một lần, vừa nói xong là kiêu ngạo quay lưng bỏ đi.

Cô bị đuổi?

Diệu Diệu lại bị sét đánh.

“Này, Bạch Lập Nhân, chúng ta nói rõ đã!”, Diệu Diệu vội đuổi theo.

Chết thì cũng phải chết cho minh bạch chứ?!

Thấy Diệu Diệu quên mất sự tồn tại của mình, bàn tay Tiết Khiêm Quân đặt trên cửa xe siết lại, chân anh hơi dịch chuyển, cũng định đuổi theo.

Nhưng, chỉ hơi thôi, anh đã thu lại.

Nụ cười trên môi từ từ biến mất, anh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Một giây, hai giây, chỉ ba giây mà thôi, anh hờ hững khởi động xe, lái đi.

Những việc cần làm, tất cả anh đã hoàn thành.

“Bạch Lập Nhân, cậu nói rõ xem, tại sao cậu lại đuổi tôi?”, bị đuổi và bản thân xin nghỉ việc là hai khái niệm khác nhau.

Cô luôn theo sau mông Bạch Lập Nhân, anh vào thang máy, cô cũng vào theo, anh ra khỏi thang máy, cô cũng đi ra.

“Tôi theo cậu đã bao năm, cậu muốn đuổi tôi là đuổi, cậu phải cho tôi một lý do để tôi tâm phục khẩu phục chứ!”, Diệu Diệu sắp tức chết.

Lúc Bạch Lập Nhân đang định mở khóa vào nhà, Diệu Diệu theo sau đã giữ lấy tay anh, “Cậu dựa vào đâu mà đuổi tôi hả?”. Cô đã làm sai điều gì, dựa vào đâu mà bắt cô chịu cái án bị đuổi như thế.

“Dựa vào việc cậu đùa giỡn tình cảm, dựa vào việc cậu dẫn sói vào nhà, những tội danh đó còn chưa đủ hả?”, Bạch Lập Nhân trừng mắt, nói từng chữ.

“Tôi đùa giỡn tình cảm thế nào? Tôi bắt cá hai tay hả? Có phải cậu hiểu lầm gì không?” Diệu Diệu phải hỏi cho ra lẽ, không thể chết trong mù mờ được. “Tôi và Tiết Khiêm Quân đã hẹn hò hơn một tháng, tôi và anh ấy tình cảm ổn định, nhưng anh ấy chưa từng yêu cầu tôi làm gì! Còn nữa, giữa chúng tôi trong sáng, tại sao tôi phải chọc vào cậu?”, cho dù cô rời khỏi công ty thì những lời này cũng phải nói rõ!

Có phải cậu hiểu lầm gì không? Đã hẹn hò hơn một tháng? Tôi và anh ấy tình cảm ổn định? Giữa chúng tôi trong sáng, tại sao tôi phải chọc vào cậu?

Chỉ mấy câu đó, cô không thừa nhận mà luôn biện bạch khiến anh bùng nổ, cảm xúc của anh cuối cùng đã vỡ tung.

“Cậu tỏ tình với tôi, cậu cứ theo đuổi tôi, thậm chí còn trèo lên giường tôi, Liệu Diệu Trăn cậu nói tôi nghe đi, những điều này đều là hiểu lầm?!”, anh cứng giọng.

Tỏ tình? Theo đuổi? Trèo lên giường anh?

Cô sắp bị oan uổng đến chết!

“Có phải cậu cũng mắc bệnh hoang tưởng giống Ninh Ninh không? Có phải cậu cũng không uống thuốc không?”, Diệu Diệu sắp điên lên.

“Tránh ra!”, ngực anh sắp nổ tung, anh thô lỗ đẩy cô ra, muốn vào nhà.

“Tôi không đi, cậu đừng mơ đuổi việc tôi! Trước khi chưa nói rõ, cậu dám đuổi tôi thì tôi sẽ đến Cục Lao động kiện cậu!”

Liên quan đến danh dự, Diệu Diệu không nhường, chết cũng không.

“Tôi có cổ phần ba phần trăm trong công ty, tôi cũng là cổ đông, không qua đại hội cổ đông thì cậu không có tư cách đuổi tôi!”

Diệu Diệu bỗng nhận ra, mấy năm nay, đúng là cô không chỉ một lần có ý nghĩ muốn thôi việc, nhưng mỗi lần đều kết thúc qua loa, không phải cô không thể đi, mà là không muốn đi!

“Cổ phần chứ gì? Được! Tôi sẽ cho cậu đúng giá thị trường, nửa xu cũng không thiếu!”, Bạch Lập Nhân đẩy cô ra, tự vào trong nhà.

“Bạch Lập Nhân, tóm lại cậu đang giận cái gì? Chúng ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện được không?”, Diệu Diệu vội vã theo sau anh, luýnh quýnh tay chân.

Bạch Lập Nhân mở tủ bảo hiểm, lấy ra sổ tiết kiệm và chứng minh nhân dân của mình, ném lên người cô, “Trong sổ này có năm trăm ngàn tiền mặt, mật mã chắc cậu biết, cậu mang đi hết đi!”, tổng tài sản của công ty nhiều nhất chỉ hơn bốn mươi triệu, nợ ngân hàng đã ba mươi triệu, những thứ khác anh không muốn tính toán kỹ với cô, năm trăm ngàn đã đủ mua ba phần trăm cổ phần của cô rồi!

“Cậu đừng như thế, bình tĩnh đã!”, Diệu Diệu hoàn toàn ngẩn ra.

Đương nhiên cô biết mật mã.

Dù là mật mã máy tính của anh, hay sổ tiết kiệm, cô đều biết.

Cho dù muốn tính toán rạch ròi với cô về giá trị cổ phần, cũng không phải là cách tính này, hơn nữa công ty có phải chỉ có mình anh đâu, làm sao anh phải tự bỏ tiền túi ra? Bạch Lập Nhân hiện giờ hình như không còn lý trí nữa.

“Đúng rồi, cậu còn đòi nhà nữa!”, Bạch Lập Nhân gật gật đầu.

Những lời anh từng hứa, tuy rất giống qua loa cho có, nhưng anh đều ghi nhớ.

Anh bắt đầu lục tìm số điện thoại chủ nhà, vừa tìm thấy đã gọi ngay, “Tôi cần nhà của anh, tôi muốn mua lại căn nhà của Liệu Diệu Trăn, giá cả sẽ bàn sau, chỉ cần ngày mai anh có thể làm thủ tục chuyển tên là được!”, chủ nhà của anh và của cô là cùng một người.

“Bạch Lập Nhân, có phải cậu điên rồi không?”, Diệu Diệu sững sờ giật lấy điện thoại của anh.

Nhưng, anh né sang một bên, Diệu Diệu ngã nhào xuống đất, chỉ có thể nhìn anh và chủ nhà thương lượng giá cả.

“Được, một triệu năm trăm ngàn, đồng ý! Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở trung tâm địa ốc!”

Nói xong, anh ném điện thoại đi, “Sáng mai tôi chuyển tiền cho cậu, hai giờ chiều mai, cậu và chủ nhà làm thủ tục!”.

Nhanh nhẹn, chuyên nghiệp hệt như vòi rồng cuốn qua vậy.

Diệu Diệu tin rằng, sau ngày mai, cô sẽ không còn nhìn thấy Bạch Lập Nhân nữa.

Chắc chắn anh sẽ rời khỏi chung cư này.

“Cậu cút đi được rồi!”, gần như lôi xềnh xệch, Bạch Lập Nhân lẳng cô ra khỏi nhà hệt một bao gạo.

“Rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Tất cả mọi chuyện giống hệt động đất, Diệu Diệu ôm phần mông đau buốt, không nói nổi câu nào, chỉ thấy tủi thân đến phát khóc.

“Rầm”, cửa lại mở ra.

Diệu Diệu đứng ngoài hành lang, nắm chặt sổ tiết kiệm và chứng minh nhân dân của anh, vội vàng ngẩng lên, định níu kéo tình bạn của cả hai, “Bạch Lập Nhân, chúng ta nói chuyện được không? Nói xong rồi, có lẽ cậu sẽ nhận ra chỉ là hiểu lầm thôi!”. Cô thật sự không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ.

Cổ phần năm trăm ngàn, căn nhà một triệu năm trăm ngàn, anh tưởng mình là phú hộ chắc?! Cho dù những thứ này là anh từng hứa hẹn, nhưng cô cũng không hề nghiêm túc tới mức cần anh thực hiện lời hứa của mình mà!

Một vòng dây đeo, như một thứ rác rưởi, bị ném mạnh xuống đất.

“Liệu Diệu Trăn, tôi không muốn nghe bất kỳ lời ngụy biện nào của cậu!”, nói xong, lại “rầm” một tiếng, anh đóng sập cửa lại.

Diệu Diệu bị biến cố này làm đứng hình hoàn toàn.

Cô thật sự bị oan mà!

Nước mắt của cô không còn nén được nữa, rơi xuống chân, Diệu Diệu dùng mu bàn tay chùi nước mắt, đưa tay ra cầm lấy vòng tay pha lê kia.

Nếu anh đã không cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào, cô cần gì phải muối mặt đi van xin sự lạnh lùng của anh?

Nhưng, vừa cầm lấy, cô lập tức cảm nhận được từ vòng tay đó, có hơi ấm còn sót lại.

Hơi ấm này, không lừa dối được. Rõ ràng, vừa nãy, Bạch Lập Nhân đã tháo vòng ra khỏi cổ tay anh.

Nhưng, lúc ban ngày đi làm, cô không hề nhìn thấy anh đeo vòng mà! Lẽ nào, tan sở xong, anh luôn đeo nó?

Ý thức được điều đó, khiến Diệu Diệu sững người bàng hoàng.

Rồi nhớ kỹ lại, ban nãy trong thang máy, hình như cổ tay anh đúng là có đeo thứ gì đó.

Tại sao lại thế? Chẳng phải anh luôn chê vòng tay quá sến hay sao? Cô tưởng, cho dù sau này nếu cần anh đeo vào, chắc chắn cô cũng sẽ phải nói đến rách cả da miệng.

Tại sao bỗng dưng lại có chuyển biến lớn thế này? Hơn nữa, lại nghĩ kỹ, hôm đó lúc anh hôn cô, tuy gương mặt rất kỳ cục, nhưng... rất giống người đàn ông đang yêu!

Lẽ nào... lẽ nào... Bạch Lập Nhân thích cô?

Nên trân trọng món quà sinh nhật cô tiện tay tặng anh?

Nên mới đánh cho Đơn Thiếu Quan phải vào bệnh viện, nên mới vì cô có bạn trai mà tức giận thế này?

Suy nghĩ đó, đã đánh gục Diệu Diệu.

Cô ngồi phịch xuống đất, kinh ngạc quá mức, lần này, chân nhũn ra không đứng dậy nổi.

[1]. Một chân đạp hai thuyền: Cụm từ này cũng được hiểu như “Bắt cá hai tay”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status