Mắt trái

Quyển 4 - Chương 15



Cô hứng hết toàn bộ nước trong chậu, cả người ướt sũng, quần áo dính sát vào khuôn ngực không mặc nội y, thậm chí ngay cả khe rãnh cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Bạch Lập Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ướt mèm của cô, về phần khuôn ngực trắng nõn bên dưới, một cái liếc mắt anh cũng không thèm.

“Khụ, khụ, khụ.”

“Hắt xì!” “Hắt xì!” “Hắt xì!”

Sau khi ho xong, Diệu Diệu bắt đầu hắt hơi liên tục, trên mặt cô đầy nước, mũi cũng bị sặc, cả người y hệt như vừa được vớt lên từ đầm nước.

Thấy cô như vậy, Bạch Lập Nhân vẫn không chút thương hương tiếc ngọc, ngay cả ý muốn lấy hộ cô một cái khăn mặt cũng không có.

Cô đang nằm mơ sao? Nhưng nếu đây là mơ thì gió từ điều hòa thổi vào bộ quần áo ướt đẫm của cô, sao lại lạnh như thế?

Tất cả mọi chuyện tuy như đang mơ nhưng lại rất chân thật, Diệu Diệu vừa tỉnh giấc, căn bản không thể nào xác định được nó là mơ hay là thật.

“Thế này mà cô bảo là hiểu lầm?” Bạch Lập Nhân cười nhạt: “Muốn tôi gợi lại trí nhớ cho cô không? Liêu Diệu Trăn, đây đích thực là buổi tối thứ ba, bình thường vào đúng giờ này, cô đều mò đến đây cùng tôi đồng miên cộng chẩm*.” Sự “nhiệt tình” khi nãy không lừa được ai, cô lại muốn “xoay” anh lên giường?

*Ngủ chung một giường.

Đồng miên cộng chẩm?!

Ầm ầm ầm, giống như tiếng sấm đang gào thét bên tai, Diệu Diệu bị từng câu chất vấn của Bạch Lập Nhân đánh đến đầu óc choáng váng.

Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.

Chiếc cổ thon dài nhỏ nhắn và bộ dạng mê người của cô khi này thật say lòng người, một đôi mắt to tròn đầy ma mị, đôi môi đỏ mọng tự nhiên kẽ nhếch lên, cộng với vẻ mặt mờ mịt ngây ngốc, không cần dùng đến ngôn ngữ đã có thể dễ dàng trêu chọc dục vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông.

Thật thủ đoạn! Cô ta nghĩ làm vậy là có thể thoát nạn sao?!

Bạch Lập Nhân quay đầu, thô lỗ kéo chăn trên giường ném vào người cô.

Anh vẫn chưa xoay người lại, hoàn toàn quay lưng về phía cô, có điều giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Liêu Diệu Trăn, có phải lại muốn phủ nhận mọi chuyện hay không? Đang mộng du? Nên không thể khống chế được hành động của mình?!” Lúc quấn quít lấy anh, ôm anh hay quyến rũ anh, ánh mắt của cô rất có thần, để xem cô có thể ngụy biện rằng mình đang mộng du được hay không!

Vì bị ném chăn vào người nên Diệu Diệu hoàn toàn tỉnh táo, ngơ ngác nhìn tấm chăn vừa được ném đến.

Sau đó cảm nhận được quần áo dính sát vào người lại càng không thoải mái, cô dùng tay đẩy nhẹ chăn ra thì…

“A!” Diệu Diệu suýt chút nữa thì hét lên.

Phía dưới mông ướt đẫm, áo ngủ màu trắng tinh của cô bình thường không mỏng lắm, nhưng bây giờ ướt đẫm, chẳng khác gì đồ xuyên thấu, thậm chí…hai đóa hoa trước ngực còn hiện rõ ra mồn một.

Đem chăn quấn chặt vào người, Diệu Diệu cả người phát run.

Chắc chắn Bạch Lập Nhân đã thấy hết mới đột nhiên xoay lưng sang như vậy!

Anh ta ghét cô như vậy sao? Ghét cô đến mức không nể nang gì hất nước vào người cô, ghét cô đến mức không thèm để ý đến sàn nhà ướt sũng, có thể bị hỏng sao? Thật sự là tổn nhân bất lợi kỷ* mà!

*Chỉ có hại chứ không có lợi.

Khoan khoan khoan, bây giờ còn lo cho cái sàn làm gì chứ!!!

Suy nghĩ chậm rãi tìm về, Diệu Diệu bắt đầu vỡ lẽ.

Cô, cô, cô bị ma nhập?! Vậy nên mấy ngày này mới thấy cơ thể khó chịu như thế! Hơn nữa, mấu chốt là vì Bạch Lập Nhân đeo cái vòng tay bằng hắc diệu thạch kia vào nên dương khí mới biến mất!

Mô phật, cô đã từng ngủ cùng với tên này sao? Mồ hôi lạnh liên tục túa ra từ người Diệu Diệu.

Cho nên, chuyện Bạch Lập Nhân vừa rồi mới chỉ trích, là hoàn toàn có thật! Nói cách khác, cô đã từng mò vào phòng đàn ông.

Rồi…đồng…miên…cộng…chẩm?

Diệu Diệu bị bốn chữ này dọa cho nhảy dựng lên.

Cô lắp bắp: “Bạch… Bạch…. Bạch… Lập Nhân… tôi… chúng ta… mấy… mấy ngày nay… Có… có… không có… kia… cái kia… không?” Trời ơi, trăm ngàn lần đừng có a!!!

Cho dù tổ tiên cô không hiển linh vẫn khiến cô không gặp được tên đàn ông nào tử tế, nhưng, nhưng cô cũng không muốn trinh tiết của mình bị một con quỷ tùy tiện đánh mất á!

Cho nên vấn đề này, đối với cô rất quan trọng!

Nghe thấy lời này của cô, Bạch Lập Nhân đang trưng ra khuôn mặt đẹp trai chết người, bỗng dưng trở nên vặn vẹo: “Liêu Diệu Trăn, cô nghĩ tới cái gì không trong sáng vậy!”

Không trong sáng? Cô không nghĩ đến chuyện không trong sáng! Cô không tưởng tượng đến chuyện không trong sáng mà!

Nhưng, ý của câu này là…

Diệu Diệu nháy mắt trở nên vui vẻ, cô giơ ngón tay cái lên, cảm kích nói: “Bạch Lập Nhân, tôi quả nhiên không nhìn lầm anh, anh quả thật là chính nhân quân tử!” Cô tuyệt đối không muốn nhớ đến chuyện vì hiểu lầm mình bị tên cấp trên này quấy rối tình dục, mà đã ngồi khóc ròng trong nhà vệ sinh, về chuyện này, Diệu Diệu thông minh lựa chọn việc mất trí nhớ.

Bạch Lập Nhân thật sự là công tử thanh hoa cao quý mà, may mà anh ta chướng mắt “yêu nữ” nhà cô.

Biết trinh tiết được bảo toàn, Diệu Diệu cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó an tâm giải quyết vấn đề trước mắt.

“Bạch Lập Nhân, không phải tôi bị mộng du, tôi căn bản không mắc loại bệnh này.”

Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, bởi vì cô quyết định sẽ đem chân tướng sự việc ra nói thẳng, dù sao trong mắt Bạch Lập Nhân, cô cũng chẳng khác gì người điên. ())

Thấy cô rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, sắc mặt Bạch Lập Nhân cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút.

“Nếu tôi nói cho anh, anh đừng sợ…” Diệu Diệu nuốt nước miếng: “Tôi, tôi bị ma nhập!”

Ma nhập? Ma nhập!

Vốn là người theo thuyết vô thần, Bạch Lập Nhân suýt chút nữa là tức đến phụt máu.

“Thật đó! Không tin anh sờ tay tôi mà xem, có phải lạnh như băng không?” Diệu Diệu chủ động nắm lấy tay anh.

Nhưng bị Bạch Lập Nhân hất ra: “Cô! Là! Đồ! Nói! Dối!”

Bị anh hắt cả chậu nước lạnh vào người thì đương nhiên tay phải lạnh rồi, quả thật cô ta thích đùa giỡn anh như thằng ngốc mà!

“Này, này, Bạch Lập Nhân, sao lại kéo tôi?!” Diệu Diệu hốt hoảng hô to.

Cô lại bị Bạch Lập Nhân xem như bao tải, ném khỏi nhà.

“Rầm” Cửa phòng bị đóng sầm lại, đụng phải mũi cô một cái đau điếng.

“Bạch Lập Nhân, Bạch Lập Nhân, Bạch Lập Nhân!” Diệu Diệu ra sức gõ cửa.

Bây giờ mà không có anh, cô không dám về nhà.

Không biết đã gõ bao lâu, gọi bao lâu, mà hàng xóm đều ra xem thử, thậm chí còn có người hỏi: “Cô gái à, có chuyện gì sao?” Người khác còn tưởng xảy ra chuyện, đặc biệt khi nhìn thấy cô đầu tóc lộn xộn, trên người lại quấn chăn, thoạt nhìn cứ tưởng bị bạo lực gia đình hoặc bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà.

Bị cô làm phiền đến không chịu nổi, Bạch Lập Nhân đành phải mở cửa, cái mặt ló ra nhìn cực kì thối.

“Anh nghe tôi giải thích, đừng tức giận mà, cho tôi một cơ hội đi!” Diệu Diệu chắp tay cầu xin anh tha thứ.

Trách nhiệm của cô trong chuyện này là rất lớn.

Cho tôi một cơ hội đi.

Biết rõ cô không có ý đó, nên Bạch Lập Nhân vừa nghe thấy đã tức giận.

Anh vì cho cô cơ hội nên mới biến mình thành…

“Này, bạn gái đã cầu xin tha thứ như vậy rồi, đừng làm khó cô ấy nữa!” Cách vách nhà bọn họ là một cặp tình nhân, người đàn ông thấy thế thì khuyên nhủ Bạch Lập Nhân.

Tình huống này…

“Bạch Lập Nhân, anh vào nhà tôi tìm hiểu chân tướng!” Thừa dịp anh đang đứng trước mặt người ngoài mà không tiện nổi giận, Diệu Diệu vội vàng kéo tay anh vào nhà mình.

Vừa vào nhà, Bạch Lập Nhân đã hất tay cô ra.

Anh không tùy tiện như cô, tay anh không phải là bàn tay mà một con chó hay con mèo có thể nắm!

Ngay cả quần áo cũng không thay, Diệu Diệu vọt vào phòng, khi đi ra thì cầm theo một lá bùa.

Cô lấy một bát nước, sau đó dùng bật lửa đốt lá bùa rồi thả tro vào đó.

“Bạch Lập Nhân, uống đi.” Hai mắt cô lộ rõ vẻ chờ đợi, chìa bát nước trong tay ra trước mặt anh.

Bạch Lập Nhân cúi đầu liếc mắt nhìn “tro bụi” đen sì lổm ngổm trên mặt nước, thiếu chút nữa nôn mửa.

“Liêu Diệu Trăn, cô đùa với tôi à?” Anh cười lạnh.

Bắt anh uống cái này vào, phỏng chừng không trúng độc cũng bị tiêu chảy dẫn đến mất nước.

“Bạch Lập Nhân, trước đây tôi đã từng đề cập mẹ tôi là một bà cốt rất nổi tiếng đúng không?!”

Anh biết, mẹ cô chuyên môn đi lừa gạt tiền tài của người khác, là loại người vì tiền mà không tiếc lừa lọc người ta.

“Lá bùa này có thể khiến từ trường xung quanh con người trở nên yếu đi, nếu anh uống nó vào, có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không nhìn được! Ví như…hồn ma!” Diệu Diệu nóng nảy, cô vội vàng phân tích mọi việc: “Bạch Lập Nhân, anh có biết tại sao suốt sáu năm nay, cho dù anh có khó chịu, có đáng ghét đến mức nào, tôi vẫn khăng khăng ở bên cạnh anh, thậm chí còn chuyển đến sát vách nhà anh mà ở không?”

Rất khó chịu, rất đáng ghét?...Được lắm, đây là đánh giá của cô về anh sao?! Anh phát hiện bây giờ mình quả thật rất muốn bóp chết cô, nhưng vẫn vô cùng “phong độ” mà không phát tác.

“Chẳng nhẽ anh không hiếu kì? Vì sao tôi lại tốt với anh như vậy, thậm chí còn có thể dùng hai từ “nịnh bợ” để hình dung?” Diệu Diệu tiếp tục thuyết phục anh uống bát nước.

Vô nghĩa, bởi vì cô thích anh chứ gì!

Mà bây giờ, vì Tiết Hồ Ly…

Xoa xoa đầu, Bạch Lập Nhân khống chế cơn giận của bản thân, cứng rắn nói: “Tôi không muốn biết!”

Nói xong đã định xoay người đi.

Diệu Diệu vội vàng ngăn anh lại.

“Bạch Lập Nhân, anh là dương nam, ma quỷ căn bản không thể lại gần!” Diệu Diệu nói rõ chân tướng: “Mà tôi, tôi không phải là người “đầy đủ”! Bạch Lập Nhân, còn nhớ lần tôi cưỡng hôn anh chứ?”

Dương nam? Cưỡng hôn?

Câu trước anh không hiểu, nhưng câu sau lại nhớ rất rõ ràng! Anh đương nhiên nhớ rõ! Bởi vì lần đó, anh thậm chí…

“Hôm đó, tôi gặp phải ác linh, bị cô ta nuốt đi hai vía, đúng lúc thấy anh đi ngang, một ngụm dương khí của anh đã cứu mạng tôi!”

Bạch Lập Nhân khinh thường nhìn Diệu Diệu.

Cô ta nghĩ cô ta đang diễn vở “Thiện nữ u hồn” chắc!

Còn nữa, những lời cô nói khiến anh rơi vào trầm mặc.

Vì không thích anh nên mới bịa chuyện thế này?!

“Hiện tại trong phòng tôi cũng có hai con ma, Bạch Lập Nhân, chỉ cần anh uống bát nước này vào là có thể nhìn thấy bọn họ!” Diệu Diệu đưa bát nước lên môi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status